I love you because you are you - Chương 45
45.
Tháng tư. Nhanh thật, mới hôm nào Nhật thư thả nhìn Hằng và Bảo luyện thi cực lực với cái vẻ đắc chí thì giờ đây đến lượt Nhật. Thời gian là dòng chảy không đợi chờ ai, mọi việc dường như chỉ mới hôm qua.
Vậy là Gia đã đi hơn hai tháng, mọi người vẫn hay nhắc về Gia. Cam đoan rằng thể nào Gia cũng bị hách xì liên tục và than “mình vẫn chưa thích ứng với khí hậu này”. Công việc của Du ổn định trở lại. Hằng dạo này còn đi dạy kèm cho một nhóc lớp 8. Có vẻ như tất cả đều ổn, bình lặng lạ thường. Phải chăng đó là dấu hiệu của một cơn bão sắp ập đến?
…..
Dạo gần đây, buổi chiều Bảo thường tới nhà nhỏ Hằng, viện cớ là học chung với nhỏ cho vui. Lý do của hành động siêng năng đột xuất của hắn là vì từ khi con nhỏ phát hiện “âm mưu đen tối” của Bảo đối với Du thì cơ hội tiếp cận của hắn là con zero bự tổ chảng. Việc chở Du đi làm do nhỏ Hằng đích thân đảm nhiệm, còn không thì hạ lệnh cho thằng em, quyết không để một khe hở cho hắn. Bởi những điều đau khổ kể trên, bảo phải “mọc rễ” ở nhà Du suốt mới mong có cơ hội chạm mặt Du. Thấy bản mặt tí tởn vờ ngồi học chung với Hằng, nhỏ nhe răng cười cười mà trong bụng ghim nguyên một bụng dao găm “Mày giỏi lắm Bảo”.
Nhỏ Hằng cũng không phải là một tay mơ, thằng Bảo dám “lợi dụng” nhỏ để tiếp cận ông anh hai yêu quý thì nhỏ bắt hắn phải thê thảm tột cùng vì chỉ được “thấy” nhưng không thể nói chuyện với Du. Bằng cách nào ư? Có lần, thấy Du vừa ló mặt ở phòng khách, Bảo toan bắt chuyện thì Hằng liền cười, nụ cười hiền-như-Phật:
-Bảo, mày giảng giùm thằng Nhật bài này nha.
-Sao mày không giảng đi.
-Bụt nhà không thiêng mà.
Và Nhật thì cũng tỏ ra hào hứng vô cùng:
-Đúng đó, anh Bảo cứu em với, chị Hằng mà giảng một hồi chắc em trở thành cậu-bé-đầu-to sau nghững cái cốc của bả quá.
Bảo lầm bầm trong bụng nguyền rủa con Hằng là “Đồ bạo lực, đồ ác ôn”
Du cười hiền:
-Kèm Nhật giùm anh ha, nhóc.
Vậy là nghiễm nhiên, Bảo trở thành gia-sư-bất-đắc-dĩ của Nhật. Viễn cảnh được thảnh thơi bắt chuyện với Du tắt cái “bụp” trong đầu Bảo. Hằng khoái chí ra mặt. “Bạn bè thế đấy”, Bảo rủa thầm cái mặt nhơn nhơn tự đắc của Hằng.
….
Nhưng, thỉnh thoảng, thần may mắn cũng có “liếc mắt” đến hắn một chút. Tối hôm nay, thứ ba, Du ở nhà. Nếu như không phải nhỏ Hằng doạ “anh hai làm thêm không nghỉ ngơi thì em cũng nghỉ học đi làm cho anh coi” thì có lẽ bây giờ tên ấy sẽ tha về một đống việc để làm mỗi tối thứ 3, 5, 7 cũng nên. Có vẻ như Du không thể chịu nổi nếu không có cái gì để làm, Du học chương trình phổ cập để lấy bằng THPT, dẫu sao cũng tiện cho công việc của Du mặc dù chị Hoa bây giờ không quan trọng lắm vấn đề bằng cấp của Du. Vì lẽ đó mới có chuyện, chẳng là bên cái bàn nhỏ gần lối ra vào, Du đang vò đầu bức tóc giải một bài toán cần viện trợ mấy công thức mà anh chưa học, hoặc là có lẽ anh đã quên rồi cũng nên. Nhìn đằng sau, thấy Bảo đang thảnh thơi nghe nhạc trong khi Nhật đang cắm cúi đo đo vẽ vẽ. Du nhẹ nhàng bước tới và giựt tai nghe khiến Bảo giật mình. Du đưa tay suỵt khẽ , ý nói im lặng cho Nhật học bài, rồi ra hiệu kêu Bảo tới bàn mình.
-Cậu chỉ giùm tôi bài này-Du chìa cuốn tập trước mặt Bảo.
“Nhờ vả người ta mà nói cái giọng thấy ghét” , tuy nghĩ thế, Bảo vẫn vui ra mặt. May cho hắn là hôm nay nhỏ Hằng đi vắng.
-Ừm…bài này hả, hơi phức tạp một tí…phải dùng công thức này…sau đó…
Bảo cố tình cúi sát xuống chỉ dẫn Du làm bài. Tóc Du mềm mềm cọ vào má khiến hắn thinh thích. Hắn tận tình “giảng dạy” Du trong tư thế mà Nhật vừa mới ngẩng đầu lên đã giật mình tưởng Bảo “dám” ôm Du từ phía sau. Một thoáng tức giận hiện lên trên gương mặt cực kỳ baby của Nhật, cậu hắng giọng:
-Anh Bảo!
Bảo đang tận hưởng cái mùi dầu gội bạc hà thơm thơm trên tóc Du thì chợt bị gọi giật lại. Hắn vội đứng thẳng lên tư thế đàng hoàng.
-Ủa, gì vậy Nhật.
Du cũng quay lại. Nhật gãi đầu tỏ vẻ bối rối:
-Anh đang bận à, em chỉ muốn hỏi cái này canh sao cho chuẩn.
Bảo cũng tỏ ra bối rối không kém. Du chợt lên tiếng:
-À, anh nhờ cậu ta chỉ giùm một vài chỗ, mượn gia sư một tí không sao chứ?- Du cười chọc ghẹo Nhật.
-Ơ…đâu có-trong lòng, Nhật tự hỏi tại sao ông anh mình có thể vô ý đến thế, ít ra cũng phải đề phòng “con cáo” ấy một chút chứ.
Du quay sang nhìn Bảo, tên này đang “diện” bản mặt cực kỳ thất vọng mà có tài thánh Du cũng không thể hiểu tại sao.
-Nè, câu này tôi hiểu rồi-Du quay sang nói với Nhật-trả gia sư lại cho em đó,Nhật.
Bảo ngậm nguyên một quả bồ hòn trong miệng, cười méo xệch:
-À.. ừ.
Nhưng quả bồ hòn tuột ra khỏi miệng của Bảo ngay bởi mọt câu nói rất vô tư của một tên cũng rất vô tư:
-cậu giảng dễ hiểu đó, lúc nào bí nhờ cậu “làm thầy” tôi luôn vậy.
Hôm nay, trong thời khắc này, Bảo phát hiện ra một điều cực kỳ vĩ đại: hắn cũng có khiếu làm thầy giáo.
Dù có hơi luyến tiếc nhưng Bảo vẫn tỏ ra rất sung sức chỉ vẻ cho Nhật để khỏi phụ lòng kỳ vọng của “người ta”.
“Hạnh phúc thường rất ngắn ngủi, nhưng vì ngắn ngủi, nó càng trở nên đáng quý” không nhớ là Bảo đã nghe câu nói này từ ai, bây giờ hắn cảm thấy rất đúng. Vương vấn trong mũi Bảo, mùi thơm tóc Du vẫn còn.