I love you because you are you - Chương 43
43.
Du về lúc Gia đã ngủ say sau khi uống mấy ly bia. Cái tên thiệt tình, mới uống có chút mặt đã đỏ như mặt trời. Du thì không uống nổi, chỉ nhấp môi cho Gia vui. Có lẽ do anh không thích uống, và cũng có lẽ anh không có tâm trạng để nâng cốc chúc mừng liên tục như Gia. Du biết Gia buồn, người sắp đi xa ai mà chẳng có tâm trạng đó. Luyến tiếc, bịn rịn, nhưng trong môi trường mới, Gia sẽ thích ứng nhanh thôi. Tên ấy rất giỏi, Du rất tự hào về Gia, Du tự hỏi không biết mình có cái quyền đó không nhỉ?
Khi nhìn tên bạn thân nằm ngủ, bình yên đến lạ, một nỗi buồn len lỏi trong lòng Du. Chỉ vài ngày nữa thôi, người bạn thân nhất đời Du sẽ không còn ở đây nữa. Du đã tự nhủ là sẽ vui và ủng hộ Gia ra đi . Nhưng… thật sự khi Gia hỏi Du muốn Gia ở lại hay không, Du rất muốn trả lời là “có”. Du cảm thấy mình giả dối quá, mở miệng nói muốn tương lai bạn thành đạt, vậy mà trong lòng Du lại muốn níu giữ chân Gia lại.
Vậy là Gia sắp rời khỏi cuộc sống của Du. Du tự cười vói ý nghĩ ngớ ngẩn đó của mình, đâu có ai sẽ bên cạnh Du suốt đời chứ, dù đó là bạn thân nhất đi chăng nữa. Du biết Gia sẽ chẳng bao giờ quên Du, nhưng không quên chưa chắc là đã nhớ, cuộc sống mà, bao nhiêu điều khiến người ta phải lo toan, dù không muốn, vẫn sẽ bỏ đi rất nhiều thứ. Rồi vài ba năm nữa thôi, sẽ đến lượt Hằng và Nhật, từng người một sẽ lần lượt ra đi, rời khỏi Du, mỗi người sẽ tìm cho mình một tương lai thật đẹp. Còn Du? Du không biết sau này sẽ ra sao, Du cứ cảm thấy hai chữ “tương lai” đối với mình nó cứ mịt mờ làm sao ấy. Du cảm thấy mình thật ích kỷ , thật nhỏ nhen khi có những suy nghĩ như vậy, cái ý nghĩ muốn níu kéo những người thân yêu bên cạnh mình mãi thật tham lam làm sao? Nhưng… ngoài những con người này, Du chẳng có gì cả.
Nắng tháng giêng không có màu vàng mật ngọt của tháng tư, chỉ là một chút sắc nắng bàng bạc len lỏi khắp nơi. Trời đã gần đến trưa mà nắng chỉ nhạt như lúc sáng sớm. Du bước dạo trên con phố vắng tanh, cũng lâu lắm rồi Du không đi dạo như hôm nay.
Du vốn là người đơn giản, Du không hay nghĩ nhiều, hoặc giả là do cuộc sống quá bề bộn khiến anh không có thời gian suy nghĩ. Nhưng như hôm nay, chân bước dưới tán cây xà cừ rợp bóng, lòng Du cứ ray rứt không yên. Du nghĩ về nhiều chuyện. Nghĩ về Gia và cảm thấy tiếc nuối vô cùng những ngày tháng lỡ trôi qua. Muốn níu giữ, muốn níu giữ mãi những kỷ niệm đẹp ấy. Kỷ niệm? mới đó mà đã trở thành kỷ niệm rồi. Xót. Du ghét sự vô tình lạnh lùng của thời gian.
Du nghĩ đến Hằng và Nhật, mới hôm nào tụi nó còn nhỏ xíu như những chú gà con cứ bám lấy anh, bây giờ người lớn cả rồi, còn biết buồn phiền chuyện tình cảm nữa chứ. Hôm nọ Du thấy Nhật trầm tư tập tành viết mấy câu thơ tình. Thằng nhóc đó trưởng thành rồi, giờ nó cao hơn cả Du. Rồi Du nhớ tới Bảo, mấy bữa nay Bảo không tới. Có bữa Du thấy Bảo chở một cô bé xinh ghê là. Du cười và chọc ghẹo hắn nhưng sao Du thấy không vui. Và Du tự cười mình, căn bệnh ích kỷ của mình nặng qúa rồi, muốn giữ Bảo lại y như muốn giữ Hằng, Nhật và Gia đây mà.
Du thấy mình đạo đức giả làm sao ấy, ngoài mặt Du luôn động viên họ tìm đến những gì tốt nhất cho tương lai, chẳng qua là để khỏi ray rứt vì suy nghĩ xấu của mình mà thôi. Ví thử Du là tán cây xà cừ ru mình theo gió kia còn họ là những chú chim sẻ ríu rít trên cây, người ta cứ ngỡ cây xà cừ cao thượng lặng lẽ làm một chốn dừng chân để cánh chim ấy bay xa, nhưng sự thật đâu phải vậy, chỉ là xà cừ không thể làm thành một cái lồng để nhốt những con chim ấy lại bên mình mà thôi. Du nghĩ mình là cây xà cừ ấy.
“Sao mình lại xấu xa đến thế?”
Du tự hỏi mình, sự ra đi của Gia là báo hiệu cho Du những sự ra đi khác. Càng nghĩ Du càng thấy nỗi buồn đè nặng tâm hồn mình, càng nghĩ càng thấy mình tồi tệ. Du không có quyền làm hòn đá vướng chân, Du không có quyền.
Du lẩm bẩm nói với chính bản thân mình “ mình nghĩ nhiều qúa rồi, hồi đó má bảo không nên thích văn, nó làm cho người ta phải nhọc tâm” nhưng Du lỡ thích rồi, ừ, thích rồi cho nên Du mới suy nghĩ nhiều như vậy, mới hay buồn đến vậy. Thật ra cái buồn của Du có liên quan gì đến việc thích văn đâu, có chăng chỉ cho thấy Du quá nhạy cảm mà thôi, nhưng Du lại vin vào cái cớ ấy để giải thích mỗi lần Du cảm thấy buồn. Du không thờ ơ như bề ngoài Du thể hiện…Có một con người khác mà chính Du cũng không phát hiện.
Mỗi lần suy nghĩ nhiều Du lại thấy đau đầu. Du không muốn nghĩ nữa. Những cánh hoa ti-gôn bé bé xinh xinh đang chào đón Du về nhà rồi kìa. Phải, Du sẽ thôi không nghĩ nữa. Dù trong lòng có buồn bao nhiêu, nếu Du là một hòn đá, Du cam tâm tình nguyện lăn vào một góc nhường đường cho những người thân yêu thẳng tiến.