I love you because you are you - Chương 41
41.
Những bông hoa ti gôn nhỏ bé khẽ lung lay trước cơn gió chiều nhẹ. Căn nhà hai tầng nhỏ nhỏ xuất hiện trong tầm mắt Bảo. Bảo nhớ lần đầu tiên hắn đến đây, có lẽ đã hơn một năm rồi, hắn cũng đứng ngắm giàn hoa ti gôn như hôm nay. Lúc đó, hắn chỉ có một chút lòng ngưỡng mộ người đã tỉa giàn hoa xinh xắn này. Vậy mà giờ đây, người đó đã trở thành cuộc sống của hắn. Tự bao giờ, Bảo yêu cái sắc ti gôn hồng phấn này, yêu những cánh hoa hình tim vỡ, hình của nước mắt rơi? Cánh hoa mãi mãi e ấp như chính lời trái tim hắn không thốt thành câu. Hắn không biết người trồng hoa có hữu ý hay không?
-Đau đầu thật- Hắn cười nhẹ và nghĩ lại những lời nói của Hằng lúc ban trưa.
-Ủa, anh Bảo, sao không nhà- Nhật ngạc nhiên khi thấy Bảo lừng khừng trước cổng. Nhật vội chạy ra, tiếng mở khoá cổng lách cách.
-Anh Du có sao không?
Nhật cười, một nụ cười tươi tỉnh khi gặp được người-muốn-gặp:
-Ảnh không sao, mới hạ sốt xong, đang ngủ trên phòng.
Bảo thở phào, vậy mà hắn cứ sốt ruột nguyên buổi chiều, nôn nóng đến thăm Du nhưng lại bị nhỏ Hằng dám sát gắt gao nên…. đành chịu.
-Nhóc đi rửa trái cây đi, anh lên thăm anh Du một chút.
-Anh làm như lớn lắm, hơn em có một tuổi.
-Hơn hai, hơn một gì vẫn là đàn anh.
Suýt chút nữa Bảo đã bật cười, đây là câu nói trước đây của Du khi bắt bẻ hắn. Hắn thích người ta quá rồi.
…
Cửa phòng Du chỉ khép hờ. Bảo ngồi xuống cạnh giường Du. Đôi mắt Bảo nhìn Du trìu mến đến lạ kỳ. Nhìn con người đang nằm đó, mắt nhắm nghiền, mệt mỏi, Bảo tự hỏi liệu mình có thể làm cho con người này hạnh phúc không? Khi Hằng hỏi, Bảo trả lời chắc nịch là có nhưng trong thâm tâm, hắn luôn băn khoăn. Thật lòng, Bảo rất muốn biết, đối với Du hắn là gì? Chỉ là bạn thân của đứa em thôi ư? Bảo không đủ can đảm để hỏi thẳng Du. Trước đây Bảo luôn nghĩ cứi như thế mãi là được rồi, nhưng …Hằng đã biết sự thật. Mọi chuyện có thể như trước được không khi Hằng phản đối quyết liệt đến thế. Bảo nắm lấy tay Du, bàn tay gầy gầy vẫn còn nóng vì sốt. Áp tay Du lên má mình, Bảo cảm giác muốn con người này thuộc về mình mãi mãi. Hắn biết mình đã không thể quay lại được rồi. Giờ đây, đối với Bảo, tình yêu dành cho Du là “duy-nhất” và “trọn-đời”.
*****
Nhật đặt đĩa trái cây lên bàn, thở dài….Nhật đã hiểu, cậu thật sự hiểu. Nhật đâu phải là một tên ngốc mà không hiểu ánh mắt Bảo nhìn Du có nghĩa là gì…Thấy Bảo áp tay Du lên má, âu yếm, Nhật đứng lặng người sau cánh cửa, ngạc nhiên, đau đớn. Nếu Nhật không vội bước xuống nhà, ắt hẳn cậu đã đánh rơi đãi trái cây trên tay rồi. Sự thật là thế ư? Người mà lần trước Hằng nói lại là anh mình ư? Trời đất như hàng vạn mảnh, vụn vỡ xunh quanh Nhật. Điều đó là không thể, không thể, trăm ngàn lần Nhật tìm cách phủ định…nhưng…vô nghĩa. Nhật chợt cười, như một gã khùng, sự thật trớ trêu đến vậy sao? Có nằm mơ Nhật cũng không ngờ người đó là anh Du…Mơ cũng không ngờ
****
-Anh về nghe Nhật.
-Sao anh không ở lại chơi tí nữa?
-Ủa-giọng nhỏ Hằng vang lê khiến Bảo giật mình-mày tới đây lúc nào?
-À, mới thôi-Hắn cười méo xệch khi thấy gương mặt lạnh như tiền của Hằng.
Khi tiễn Bảo ra cổng, Hằng không quên ghé sát tai hắn gầm gừ một câu:
-Mày gian trá lắm, lợi dụng lúc tao đi vắng…
Hắn cười, bộ mặt vờ hiền khô:
-Mày nói gì , tao không hiểu.
Hắn lại cười, nháy mắt với nhỏ:
-Mày chưa nghe câu “binh bất yếm trá” sao?
Nhìn Bảo và Hằng, chẳng ai ngờ hai kẻ đang cười rất vui vẻ kia lại ngầm đấu đá nhau.
-Có chuyện gì vậy chị Hằng?-Nhật hỏi bang quơ khi Hằng bước vào.
-Chuyện gì là chyện gì? Bộ có gì lạ à?-Hằng hỏi ngược lại. Dù cố tỏ ra thản nhiên nhưng bụng nhỏ lo ngay ngáy không biết thằng Nhật phát hiện ra gì chưa.
-À không- Nhật giật mình-em chỉ hỏi vậy thôi.
-Ờ, vậy hả?
-Thì vậy đó-Nhật cười trừ-Em đang lo đây.
-Lo gì?
-Ăn bữa tối do chị làm không biết có thiệt mạng không.
-Thằng quỷ này…
Hằng và Nhật đang chơi trò “giả vờ”, cả hai đều tỏ ra không có gì, cười nói rất vui vẻ nhưng chẳng người nào thấy vui.