I love you because you are you - Chương 40
40.
-Anh Du có sao không?
-Không, chỉ bị cảm sơ thôi.
Thấy Hằng lên giảng đường trễ một tiết, Bảo hỏi mới biết tại Du bị bệnh, tên này lo gần chết
-Ảnh có chịu ở nhà nghỉ ngơi không vậy
– Ổng mà chịu ngoan ngoãn ở nhà mới sợ, sáng sớm thấy mặt ổng đỏ bừng, thằng NHật nó sờ thấy trán nóng hổi vậy mà còn nói không sao. Tao với thằng Nhật phải sử dụng mọi biện pháp ổng mới chịu nghỉ làm một bữa đó mày-Nhỏ Hằng vạch tội ông anh nguyên một lèo.
Lúc này kẻ đang nằm ở nhà hách xì liên tục và than rằng “bị cảm thật là khổ”
-VẬy anh Du uống thuốc chưa?
-Rồi.
-Ảnh hạ sốt chưa mà mày đi học vậy, có ai canh ảnh không?
-Khỏi lo, anh Du hạ sốt rồi tao mới yên tâm đi học chứ bộ-Rồi nhỏ Hằng chợt nhớ ra điều gì, nhìn Bảo đầy cảnh giác-Sao mày lo lắng quá vậy?
-Ơ…đâu có. Mày mà bị bệnh tao còn lo hơn
-Xạo đi mày, hôi cuối năm 11, tao bị cảm nguyên một tuần máy có thèm hỏi thăm câu nào đâu
“Nhớ dai dữ” BẢo nghĩ, rồi hắn cười xuề xoà cho qua chuyện
-Hồi đó khác, bây giờ khác.
Nhỏ Hằng vẫn không chịu buông tha hắn
-Ừ, dạo này tao cũng thấy mày khác thật, chứ hồi trước mày đâu tốt bụng đến nỗi 1 giờ khuya chở người khác về.
-Hả?
-Hôm trước thức khuya làm bài luận, tao thấy mày chở anh tao về, mày tình cờ gặp anh tao hả- Hằng hỏi với đôi mắt dò xét.
-À…ừ.. à, tình cờ thôi.
Nhỏ Hằng quay lên không nói gì.
***
-Mày hẹn tao ra đây có chuyện gì?
Bảo ngạc nhiên hỏi khi thấy vẻ mặt hình sựcủa Hằng khi hẹn hắn ra quán cà phê nói chuyện sau giờ học.
-Tụi mình làm bạn với nhau mấy năm rồi.
Bảo phì cười trước vẻ nghiêm nghị của Hằng, hắn vờ đưa ngón tay lên đếm:
-Để coi nào, tính tới nay đã 3 năm rồi nhỉ? Mày có chuyện gì nhờ tao hả?
Nhỏ đưa tay khuấy đều ly nước cam, và cười:
-Không, chỉ là tao ngạc nhiên khi thấy mày nói dối tao thôi.
Bảo ngẩn người không hiểu:
-Tao có nói dối mày chuyện gì đâu?
-Mày nói tối hôm trước chỉ là tình cờ chở anh tao thôi hả?- Hằng nhìn thẳng vào mắt Bảo, cái nhìn như muốn thấu suốt tâm can con người đối diện khiến Bảo lúng túng:
-Ừ…thì.
Giọng Hằng vẫn bình thản đến lạ kì:
-Đêm nào anh tao đi là buổi tối cũng “tình cờ” vậy à? Ngạc nhiên thật, hay…
-Hả?
-Hay mày có ý đồ gì khác?
Bảo chợt cười, nhìn đối diện Hằng, không còn né tránh nữa, bởi hắn biết có né cũng không được nữa rồi:
-Mày muốn biết ý đồ của tao hả?
-Đó là điều hiển nhiên.
-Được rồi, tao nói đây.
Hằng nhìn Bảo, ánh mắt nôn nóng.
-Tao…
Mắt Hằng càng tròn hơn, nhìn hắn đầy vẻ tò mò và sốt ruột:
-Mày nói lẹ đi không.
-Tao… thương anh mày.
-Hả, mày nói cái gì?
-Tao nói rồi, người mà hồi trước tao nói với mày đó, là… anh Du.
Ngay lập tức, Hằng đánh bộp tay xuống bàn:
-KHÔNG ĐƯỢC!
-Tại sao? – BẢo sững sờ khi nghe Hằng nói; thật sự, thật sự hắn luôn nghĩ Hằng sẽ là người ủng hộ mình.
-Tao nói không là không!- Hằng cương quyết.
-Tại sao?
Nhỏ bình tâm lại:
-Anh tao có biết không?
-Không.
-Vậy là được rồi- có vẻ như Hằng vừa thở phào một cái- mày đừng gặp anh tao nữa, ảnh không hợp với mày đâu.
-Mày nói gì, tao không hiểu?
-Tao nói mày với ảnh không hợp đâu.
Hắn cười ruồi:
-Tình cảm vốn làm gì có chuyện hợp hay không? Trái tim nó có lý lẽ riêng của nó mà.
-Mày thật lòng? –Có vẻ như Hằng vẫn hi vọng nhưng điều Bảo nói chỉ là một trò đùa.
-Mày biết mà, sao còn hỏi?
-Tao không tin.
-Nhưng đó là sự thật.
-Đó là chuyện không thể.
-Tại sao mày phản đối, mày vẫn chấp nhận chuyện tao với thằng Nhật kia mà.
-Thằng Nhật khác, anh Du khác, ảnh khổ nhiều rồi, ảnh phải được hạnh phúc.
-Bộ với tao, anh Du không hạnh phúc sao?
-Mày với thằng Nhật giống nhau, chuyện tình cảm đối với tụi mày chỉ là một trò đùa nhưng anh Du thì khác, ảnh nghiêm túc.
-Tao cũng nghiêm túc, thật sự rất nghiêm túc,-ánh mắt Bảo như có lửa đang cháy.
Nhưng Hằng vẫn cương quết:
-Với mày không được, ảnh là một người bình thường, sau này ảnh sẽ lấy vợ, sinh con, xây dựng một mái ấm hạnh phúc. Mày có thể đem lại hạnh phúc cho anh tao sao?
-Tao có thể, nhất định có thể.
Chưa bao giờ Hằng thấy Bảo quyết liệt như hôm nay. Trong lời khẳng định mạnh mẽ của Bảo, Hằng tin đó là sự thật, nhưng… dù BẢo có thật tâm đến đâu chăng nữa, Hằng nhất định vẫn sẽ phản đối. Vì Hằng mong muốn, anh mình phải hạnh phúc.
-Anh Du có thích mày không?
-Tao không biết- giọng Bảo xụi lơ.
-Vậy thì mày đừng theo đuổi nữa.
-Tao cứ tưởng mày là bạn tao, mày sẽ ủng hộ tao.
-Với người khác tao sẽ ủng hộ, nhưng anh tao thì không.
-Tao không hiểu.
-Anh tao là con trai đó, mày và anh tao không được đâu, không xứng, không thể.
-Tao thích anh Du vì Du chính là Du, vậy thôi. Theo mày cái gì là xứng với không xứng, mày rõ ràng là chỉ viện cớ thôi, đúng không?
-Đúng- Hằng thẳn thắn.
-Nếu tao không bỏ cuộc-Bảo cười nhếch mép, nụ cười kiêu ngạo và thách thức.
-Tao sẽ ngăn cản- Nhỏ Hằng đáp lại lời thách thức.
Hắn nhấp một chút cà phê, trong mắt hắn, nhỏ bạn thân trở nên đáng ghét cực kì, hắn thở dài:
-Mày ác thiệt, Hằng ạ.
Hằng mỉm cười, nụ cười thiên thần của một ác quỷ:
-Mày đừng “chấp mê bất ngộ” nữa, việc gì cứ phải cố chấp trong khi chuyện chưa đi tới đâu.
-Trời sinh tao vốn tính bướng bỉnh.
Hằng lắc đầu, tại sao thằng bạn lúc nào cũng bông đùa của nhỏ lại trở nên nghiêm túc đến thế. Nhỏ thật không hiểu. Điều Bảo nói, Hằng vẫn ngỡ ngàng không tin.