I love you because you are you - Chương 37
37.
-Hằng, Nhật, hai đứa chuẩn bị sách vở xong chưa, sắp khai giảng rồi đó- Du vừa nói vừa lau tay, anh mới rửa xong đống bát đĩa bữa tối.
Nhật với tay lấy cái remost tắt tivi.
-Anh coi tụi em vẫn là nhóc tiểu học sao-Hằng cười
-Ổng già cả rồi lẩm cẩm đó chị ba- Nhật ghẹo Du
Bộp
Cái khăn trên tay Du rơi trúng gương mặt bạch mã hoàng tử của Nhật.
-Nhóc kia, tao già hồi nào?
Nhóc Nhật, vì không muốn mặt mình trở thành bãi đáp của vật thể lạ nào nữa, đành phải lầm bầm nói nhỏ một mình:
-bệnh bạo lực không thể nào bỏ được
Du ngồi xuống salon cạnh nhỏ Hằng. Nhỏ liền ôm cứng anh hai, mặt nghênh nghênh với thằng Nhật
-Mày thấy chưa, anh hai thương tao hơn mày.
Thằng nhóc chép miệng:
-Ôi dào, đúng là con gái.
-Mày nói thế có ý gì-Hằng quắc mắc
-Còn không cảm ơn người ta thì chớ, trong đám bạn của chị, có ai xem chị là “con gái” đâu
-Mày- Mắt nhỏ Hằng gần như bốc lửa, nhỏ chồm dậy như muốn xé xác tên Nhật láo toét
Du cười, lâu lắm rồi Du mới được chứng kiến cảnh này. Yên ấm, hạnh phúc. Ba mẹ có vui không khi thấy con cái mình sống bình yên như thế?
-Anh có cái này cho em nè Hằng- Câu nói của Du đúng là cứu tinh của Nhật lúc này. Còn Hằng, mắt tròn vo:
-Hả?
-Quà đậu đại học-Du cười, hiền đến lạ.
Nói rồi Du đưa cho Hằng một gói quà đã được bao bọc kỹ. Nhóc Nhật nhanh nhẩu
-Khoan mở, còn quà của em nữa.
Tối hôm nay là một tối hạnh phúc đối với Hằng. Khi nhỏ thấy chiếc điện thoại di động nhỏ xíu màu bạc trong gói quà của Du, suýt nữa nhỏ đã khóc. Hằng cảm thấy thật tuyệt vời khi được sống dưới sự bảo bọc của anh hai và cả Nhật.Hừ, thằng em nghịch ngợm, nó mém chết vì gói cái đồng hồ trong hộp mỹ phẩm, làm nhỏ cứ tưởng thằng Nhật “chơi xỏ” mình.
Đối với người khác, hạnh phúc là một điều lớn lao thế nào nhỏ không biết, nhưng đối với Hằng, hạnh phúc chỉ là những điều giản dị, có ánh mắt dịu dàng của Du và tiếng cười vô tư của Nhật. Thế thôi!
*****
Nhưng… cuộc đời luôn có những biến đổi khôn lường, hạnh phúc hôm nay liệu có trọn vẹn đến ngày mai?