I love you because you are you - Chương 35
35.
-Nhìn anh Du kìa, hôm nay ảnh cứ cười suốt.- Loan vừa tính tiền cho khách vừa nói chuyện với chị Hoa.
-Ừ, em nó đỗ đại học mà nó làm như bắt được vàng ấy.
-Conngười ảnh dễ hài lòng quá ha, nhớ cái đợt chị tăng lương, ảnh cũng vui như tết ấy.
-Hai người nói xấu gì tôi hả?- Du bước tới, gương mặt tươi tỉnh và nụ cười chưa tắt- À, Loan nè, lát nữa đi uống nước với anh nha, có chuyện muốn hỏi.
Quan hệ giữa Loan và Du đã trở lại bình thường, thậm chí còn thân thiết nữa là đằng khác. Những người trong nhà sách cứ nhìn họ bằng ánh mắt “không thể nào hiểu nổi”
-Anh cần em tư vấn tình cảm hả?- Loan cười
-Đùa à? Chuyện khác cơ.
-Phải khao em cái gì đã chứ.
-Thì mời đi uống nước đó.
-Để xem mức độ của chuyện muốn hỏi, em sẽ tính thêm phụ phí đấy.
-Vâng, cô thu ngân kỹ tính- Du búng tay nhẹ vào trán Loan rồi tiếp tục công việc của mình.
Chị Hoa cười:
-Hai đứa bây làm thiên hạ khó hiểu.
****
Vừa tan ca, thấy Du đi ra cùng với Loan khiến mắt Bảo nổ đom đóm.
-Ủa, Bảo sao cậu ở đây?- Loan niềm nở chào Bảo.
-À, anh nhờ cậu ta có chút chuyện- Du trả lời thay– Loan đợi anh một tí nghe.
Nói rồi Du đi đến nói chuyện riêng với Bảo:
-Tôi có tí chuyện cần gặp riêng Loan, cậu có thể về trước, hôm nay tôi đi xe buýt về được.
Bảo phải khó khăn lắm mới nén được cơn tức giận đang bùng phát dữ dội:
-Không cần, tôi đợi được
Tiếng hắn gần như tiếng gầm. Nhưng Du không để tâm lắm-Thôi cũng được.
…….
-Sao anh không gọi Bảo vào đây uống nước luôn- Loan hỏi trong khi nhìn ra cái dáng Bảo ngồi tựa vào chiếc xe chờ đợi, phải nói sao nhỉ, nhìn từ góc độ nào hắn cũng rất tuyệt.
Du không biết trả lời sao cho phải, anh vốn là người không giỏi ăn nói:
-Cậu ta đứng đó được rồi, với lại cuộc nói chuyện này…à…ờ…không tiện có mặt cậu ta.
-Vậy anh muốn hỏi gì em?- Loan cười hỏi, Du có cảm giác như con gái bao giờ cười cũng đẹp, Du rất thích nụ cười của con em và giờ đây Du quyết định thích luôn nụ cười của Loan.
Du nhìn Loan có ý dò hỏi:
-Theo em, con gái…thích tặng quà gì?
-Cái gì?- suýt nữa Loan đã nuốt trọn cục đá nhỏ vào miệng- Anh có bạn gái bao giờ?
-Hả…ơ…a, đâu có, hiểu lầm rồi- Du xua tay- anh muốn mua quà tặng Hằng, mừng nó đậu đại học.
Loan thở phào:
-Anh làm em thót tim, mới chia tay với em xong mà anh dám lén phéng cô nào thì…
Du cười hiền. Loan ra vẻ nghĩ ngợi:
-Đồng hồ đeo tay?
Du gần như méo mặt:
_Anh phải suy nghĩ một đêm mới nghĩ ra món quà đó…vậy mà thằng Nhật nó dành tặng rồi.
-Khuyên tai.
-Hằng có rồi.
-Mỹ phẩm?
-Ấy…ấy……đừng- Du hốt hoảng- nó ghét mấy thứ mĩ phẩm như son, phấn lắm.
-Chà, sao khó vậy ta?
Loan im lặng nghĩ tiếp, Du nhìn Loan chờ đợi:
-Cóm rồi, gấu bông.
Du cố gắng trấn tĩnh:
-Loan, anh phải nói với em tính cách con Hằng mới được, nó không phải là một đứa co gái…à…ờ…chính cống cho lắm, nó thích…à…ờ…bạo lực, nó thích cái gì mạnh mẽ, nó ghét ba cái thứ màu hồng, những vật dễ thương dành cho con gái.
Nhìn Du diễn tả trong cái tâm trạng cực kì phức tạp khi nói về cô em gái yêu của mình khiến Loan bật cười:
-Ừm, em hiểu rồi, à, vậy Hằng có điện thoại di động chưa?
Mắt Du sáng lên:
-Ờ há, hồi trước anh tính mua cho nó mà nó không chịu, bây giờ làm quà tặng là tuyệt quá còn gì?
-Anh thấy em tài không?- Loan đắc ý.
Du vui ra mặt, cám ơn Loan rối rít:
-Cám ơn em nhiều lắm, không có em chắc anh phải thức mấy đêm liền mới nghĩ ra tặng cái gì cho có ý nghĩa.
-Xong rồi hả anh?
-Khoan, còn nữa.
-Gì?
-Còn tặng con trai cái gì?
Loan bật ngửa:
-Con gái anh không biết đã đành, con trai cũng cần phải tư vấn hả?
-Làm sao anh biết được nó thích cái gì?
-Ai?
-Đó đó!- Du hất mặt vè phía BẢo- dù sao nó cũng đậu, ít ra cũng phải tặng nó cái gì chứ.
Gương mặt Du biểu cảm đầy khổ sở. Bây giờ Loan mới phát hiện ra Du cực kì vụng về trong việc diễn tả cảm xúc của mình. Loan nhìn Du chọc:
-Sau này muốn tặng quà gì cho em anh cứ hỏi thẳng để em tư vấn luôn thể.
-Em đừng chọc anh chứ. Suy nghĩ dùm anh đi.
Cảnh tượng hồi nãy lại tiếp diễn, có nghĩa là Loan chống tay lên cằm suy nghĩ còn Du nhìn Loan như một đấng cứu tinh. Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Loan kết luận:
-Cậu Bảo không thiếu thứ gì.
-Anh biết.
-Vì thế khi tặng chỉ nên tặng những vật có giá trị ít nhưng ý nghĩa.
-Đó là thứ gì?
Loan cười:
-Em chưa nghĩ ra.
Ánh mắt Du thất vọng thấy rõ.
-Từ…từ, sắp nghĩ ra rồi- Loan nhìn chăm chăm vào anh chàng đang đứng bên đường.
-Đúng rồi, cái nón-Loan đập hai tay vào nhau- Đúng là một sáng kiến tuyệt vời
Du gật đầu:
-Cũng được, hình như chưa bao giờ thấy thằng đó đội nón.
-Anh muốn biết tại sao không?
-Sao?-Du nhìn Loan tò mò.
-Hồi trước, có lần Bảo than với chị Hoa là cậu ấy mà đội cái nón nào, thì y như rằng bị mấy cô bạn xin làm kỷ niệm hết trơn, em nhớ Bảo còn chép miệng rằng “May mà không cởi được áo em nếu không mấy cổ cũng…”
Du cười ngất khi nghe Loan kể về “sự tích không đội nón” của Bảo.
-Được rồi, vậy thì anh sẽ mua cho nó một cái nón, thằng đó mà để bị “xin làm kỷ niệm” là anh không tha cho nó đâu. Ủa, mà nó thích màu gì?
-Em đâu có biết Bảo thích màu gì?
-Lại suy nghĩ, nhưng hình như lần này cả hai điều đi vào bế tắc
-Được rồi, anh sẽ hỏi nó