I love you because you are you - Chương 34
34.
-Nhật ơi, chạy ra coi Hằng với Bảo về chưa?
Nhật, với gương mặt điển trai đang đầm đìa mồ hôi do bị Du kêu chạy ra cổng không biết lần thứ mấy ngàn, lên tiếng than vãn cho “nỗi thống khổ” của mình:
-Anh hai à, nếu hai người đó về tới cổng thì anh sẽ nghe tiếng xe mà.
Du đi đi lại lại:
-Vậy hả, sao giờ vẫn chưa về nhỉ?
Gia ngồi trên ghế và cứ “liếc con mắt sang phải, ngược lại sang bên trái” liên tục theo bước chân của Du cũng phải gào lên:
-Du, mày đứng yên một chỗ được không, tao mỏi mắt quá, hai đứa nó đi chỉ mới có 15 phút à!
-Bộ mày không lo hả? Mày là “gia sư” của tụi nó đó.
-Tao lo, nhưng mày còn làm tao sốt ruột hơn.
-Vậy à.- Du ngồi phịch xuống ghế, mắt cứ lo lắng nhìn ra cửa. Hôm nay là chủ nhật, Du được nghỉ ở nhà, nhưng đó không phải là sự kiện chính, bởi vì hôm nay sẽ có kết quả thi đại học, Du lo lắng, hồi hộp đến “rớt tim”.
Thấy Du bật đứng dậy.Gần như cùng một lúc, Nhật, Gia đồng thanh:
-Du
-Anh Du
Du quay phắt lại nhìn hai tên đang ngồi đối diện với vẻ mặt lo lắng không kém:
-Gì?
Đồng thanh tập hai:
-Đừng đi đi lại lại nữa, nhức đầu quá.
-Tao ra coi nồi chè đậu đỏ-Du quát.
Một lúc sau, thấy Du đi vào với 3 cây nhang. Gia ngạc nhiên hỏi:
-Mày làm đó?
-Thắp nhang cho ba má tao!
-Hôm nay đâu phải ngày giỗ.-Mắt Gia trợn tròn.
-Tao xin ba má phù hộ cho hai đứa nó thi đậu. Nhật, lại đây xin cùng anh, cả mày nữa.
Hai tên này chỉ còn nước chắp tay làm theo.
-Ba má, công sức học tập 12 năm trời cùa con Hằng hôm nay được quết định, xin ba má phù hộ cho nó, à còn thằng bạn trời đánh của con Hằng nữa, dù sao nó và con Hằng cũng đã cố gắng rất nhiều, xin ba má cùng phù hộ…
Vừa khấn đến đây, tiếng xe máy đỗ xịch ngoài cổng. Nhật lật đật chạy ra mở khoá còn Du chạy lấy hai lon nước ngọt cho Bảo và Hằng uống đỡ mệt. Xuất hiện lúc này là hai gương mặt hoàn toàn trái ngược nhau. Mặt Hằng: tươi roi rói, còn thằng Bảo mặt cau có như ông cụ.
-Sao, sao, kết quả ra sao?-Du hỏi vội.
Hằng chạy lại ôm chầm Du:
-đậu, đậu cao nữa đó anh hai.
-Thật sao?-Du mừng rỡ, anh quay sang nhìn Bảo, tên này đang ngồi phịch xuống ghế-còn thằng nhóc này?
-Anh hỏi nó đi.
Bảo vẫn im lặng và giữ bộ mặt cau có đó. Nhật vội vàng, giọng có vẻ lo lắng:
-Sao rồi anh Bảo?
Gia đoán được phần nào sự việc, anh nghĩ lúc này nên im lặng là tốt nhất. Du quay xuống bếp bưng nồi chè lên. Trong khi sửa soạn múc chè ra, Du nói, giọng rất nhỏ như muốn an ủi Bảo:
-Không sao, chỉ tại cậu không may mắn thôi mà, năm sau cố gắng nhất định cậu sẽ đậu. Tôi rút lại câu nói cậu là công tử vô tích sự. Thật ra, à, ừm… tôi thấy cậu cũng rất giỏi.