I love you because you are you - Chương 32
32.
-Anh đi làm đây, tối hai đứa nhớ khoá cửa đàng hoàng nghe!
-Anh làm như em còn con nít không bằng-Hằng cười-mà anh làm gì bữa tối thế, em hỏi hoài sao cứ giấu.
Thấy Du bối rối, Bảo nháy mắt cười :
-Công việc đoàng hoàng, mày lo cái gì.
-Mày nói làm như biết anh tao làm gì vậy.
-Biết chứ- Bảo nói đầy tự tin.
-Xạo, ảnh làm gì-Hằng cố tình nói khích Bảo.Nhưng thằng này dư biết:
-Mày hôn tao một cái, tao nói cho.
Chợt, Bảo quay lại nhìn Du, đôi mắt Du đang đằng đằng sát khí.
-Ok…Ok…, tôi biết rồi- hắn quay lại đối diện Hằng-không.thể.nói.được.
Bảo nghĩ Du không muốn cho Hằng và Nhật biết mình làm việc ở vũ trường RocKy Linn nên mới giấu.
Lúc nãy, thấy Bảo chở Du về, mắt nhỏ Hằng trợn tròn kiểu “không- thể- tin- được”. Nhỏ hỏi một câu “trớt qướt”:
-Ảnh tha cho mày rồi hả?
-Chứ mày nghĩ sao-hắn lại nở nụ cười gian-không-thể-tả.May cho hắn là Du đã vào trong nhà. Còn Nhật thì cười khi thấy Bảo:
-Tưởng anh bị quê vì thua cuộc nên trốn mấy bữa nay rồi chứ.
-Sai lầm-Bảo nói với vẻ đắc ý- anh tha cho em chứ khôn phải là thua cuộc.
-Tốt thật đấy-nhỏ Hằng chép miệng.
******
Bảo đang thấy Du lách cách đóng cổng lại thì cũng đứng dậy:
-Tao về nghe nhóc cưng.
-Tao gọi anh Du vô à.
-Thôi…thôi được rồi.
-Anh Bảo không ở lại chơi hả?-Nhật hỏi.
Hắn vui vẻ huýt sáo:
-Anh “có việc”
Du vừa đi bộ tới đầu hẻm thì giật mình khi thấy chiếc SH chạy vượt lên rồi dừng lại trước mặt Du.
-Anh lên đây tôi chở, định đi bộ tới đó chắc?
-Tôi đâu có bị khùng, định ra gọi xe ôm.
-Sao anh không lấy xe của con Hằng hay nhóc Nhật mà đi?
-Không muốn, với lại như vậy thì là sao lát chạy xe đạp về. Tại ai hả?
-Biết là tại tôi nên mới chở anh nè.
-Hừ, biết điều đó!
…
Rocky Linn vẫn sôi động như mọi ngày.Bảo vẫn ngồi trên quầy rượuvà mắt dán theo Du như ngày hôm qua, chỉ có điều hôm nay hắn chỉ nhấp tí rượu nhẹ. Để còn tỉnh táo chở “ai đó” về chứ.Chị Thanh không đến, nghe nói bị bệnh nhẹ cho nên anh Tân phải quản lý mọi việc trong quán, khổ thật. Thấy Du vất vả lăng xăng chạy lui chạy tới, Bảo bước lại giúp thì bị “quạt” cho một tăng tội “phá rối”người-thi-hành-công-vụ cho nên Bảo đành ngoan ngoãn ngồi trên quầy rượu.
-Anh chàng đẹp trai ơi, có thể nhảy với tôi một bản không? – Cô gái nhuộm tóc vàng khá đẹp đang ỏng ẹo với Bảo. Hắn nhếch mép cười:
-Hôm nay tôi không có hứng để nhảy.
-Vậy tôi ngồi đây với anh được không?
Bảo trả lời ngán ngẫm:
-Cô muốn ngồi đâu là quyền của cô mà.
Cô gái xáp lại gần Bảo hơn:
-Tôi thích mẫu người lạnh lùng như anh.
Bảo nhăn mặt nhìn quanh, không thấy Du đâu. Hắn cười ruồi với cô gái:
-Tôi đâu có lạnh lùng, bởi vì người có vợ không nên trăng hoa.
Cô ta trợn mắt:
-Anh có vợ rồi à?
-Ừ, một cô vợ trẻ cực kì “xinh đẹp” và “đoan trang”, tôi tới đây để uống tí rượu thôi- Hắn nói giọng tỉnh bơ.
Anh Tân lúc này đang tất bật pha rượu cho khách nên không để ý tới cuộc nói chuyện của Bảo và cô gái. Hắn bồi thêm:
-Nói trước cô là vợ tôi ghen ghê lắm.
Cô gái lãng dần ra xa, vẻ mặt hối tiếc và tức tối.
Bảo quay lại định cầm ly rượu thì nghe những âm thanh lạ lùng vang lên ngay bên cạnh mình
“ Khục…khục…ừm…ừm” rồi bất chợt “ ha. Ha. Ha”
Hắn trợn mắt:
-Anh Du!
Du gập bụng cười nghiêng ngả, một lúc lâu sau mới bình tĩnh được:
-Tôi…hực…hức(đây là hiệu ứng do nín cười quá lâu) tôi không có ý nghe trộm…
Mặt Bảo đỏ gắt lên vì xấu hổ:
-Anh có nín cười đi không!
-Tôi..muốn lắm chứ
Bảo đột nhiên cười gian. Hắn kéo Du sát mặt mình và:
-Anh còn cười là tôi..hôn anh đó!
Câu nói của Bảo đạt hiệu quả tức thì, Du nín bặt ngay và bỏ tay Bảo ra, nói với cái giọng rất đặc trưng là của Du:
-Thôi không đùa nữa, bộ không sợ vợ ở nhà ghen à?
Dưới ánh đèn nhiều màu rực rỡ, Bảo vẫn nhận ra mặt Du đang đỏ lên. Chậc, dễ thương thật. Bảo cứ nghĩ Du ngượng vì câu nói của mình. Đáp án là đúng một nửa, một nửa còn lại là do Du hãi hùng nhớ lại nụ hôn của Bảo lúc hắn bị say ở nhà Du mà vì nhiều chuyện xảy ra, Du suýt tí nữa quên mất. Du lầu bầu:
-Thằng nhóc chết tiệt…
*****
-Anh Tân, em về trước nha!
Du lóc cóc dắt chiếc xe đạp vì bất đắc dĩ mà gởi lại ngày hôm qua ra. Đây là chiếc xe anh mua sau vụ tai nạn để đi làm buổi tối. Vừa mới dắt xe ra đường Du đã giật mình khi thấy Bảo ngồi chống chân trên con SH.
-Ê, nhóc bây giờ chưa về hả?
Bảo nhoẻn miệng cười:
-Thì tôi đã nói là tôi làm tài xế cho anh mà. Để xe đạp lại quán đi, tôi chở.
Bây giờ Du mới sực nhớ lại cái dụ hồi chiều, anh thở dài tỏ vẻ thông cảm “thằng này ngây thơ thật”:
-Thôi, coi như tôi ân xá cho cậu vậy.
Bảo hốt hoảng:
-Đâu có được, anh nói “không phải cứ làm sai rồi xin lỗi là xong”, tôi đang thành-tâm-thành-ý chuộc lỗi, anh mà tha bổng như vậy chẳng lẽ muốn tôi ray rứt suốt đời sao?
Du có nhận ra không nhỉ? Cái giọng gian thật là gian của Bảo(><)?Chắc là không rồi, bởi vì anh đang nhăn trán suy nghĩ xem nên xử trí cách nào để Bảo khỏi “ray rứt suốt đời”: -Nhưng tôi thấy như vậy thật phiền cho cậu. -Tôi thấy không sao. -Tôi không cần cậu chở- Du dứt khoát -Nhưng tôi… -Đã nói không cần- Du bắt đầu quạu Nhưng Bảo không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, thấy Du nhấn pêđan đạp xe đi, hắn liền rồ máy chạy từ từ bên cạnh. -Tôi không muốn làm phiền ai cả. -Đi xe đạp trong đêm khuya dễ gây tai nạn lắm, với lại tôi không thấy phiền. Du quay phắt lại nhìn tên bên cạnh: -Tôi bắt đầu thấy phiền. -Tôi cần chuộc lỗi- Bảo giả vờ dở giọng đáng thương -Ôi trời- Du chỉ biết kêu lên như thế. Đưa Du về đến cổng, Bảo liền quay xe về sau một cái hẹn: -Tối mai để xe ở nhà đi, tôi chở anh. nếu Du không kịp nhớ bay giờ là một giờ sángvà những người hàng xóm thân yêu của mình cần 1 giấc ngủ ngon thì anh đã la toáng lên “Đồ phiền phức”