I love you because you are you - Chương 31
31.
Được rồi, có cái gì cậu nói đi-vẻ mặt của Du rất điềm tĩnh, không có dấu hiệu nào là sắp nóng giận khiến Bảo an tâm hơn.
-Đầu tiên tôi xin lỗi và cám ơn anh chuyện hôm qua rất nhiều.
-cậu cảm thấy hối hận chứ? -giọng nói của Du nhẹ nhàng,
Rồi…bỗng dưng gắt lên
– Vậy thì lần sau uống rượu đừng có mà nói là quen tôi đấy. Cậu có biết tại ai mà hôm nay tôi bị ngủ quên không hả?
-Thưa, các anh dùng gì? – Giọng cô tiếp viên nhỏ nhẹ vang lên khiến Du cảm thấy ngượng vì hành động quát tháo ban nãy của mình quá mức. Bảo chỉ lấm lét nhìn Du, muốn cười chọc quê nhưng đành nhịn, nếu hôm nay không làm hoà với cái tên luôn “trữ sẵn” bộ mặt cau có, chắc Bảo phải mất ăn mất ngủ thêm vài ngày nữa quá.
Từ sau khi chọn thức uống cho tới khi nước được bưng ra, Du không nói một lời nào, có lẽ anh đang muốn “tịnh tâm” để xem xét coi có thể tha thứ cho tên đang “dòm” Du lom khom hay không.
-Thôi được rồi, coi như tối qua tôi xui xẻo gặp phải tên “bợm” thích nằm vạ.
Bảo cứ lầm rầm tụng kinh trong bụng “ráng chịu đựng,ráng ngậm bồ hòn làm ngọt” vì rõ ràng là Du đang xỏ Bảo. Nhưng ít ra điều này không quá tệ với hắn, Du càng cáu gắt thì tỉ lệ làm hoà thành công càng cao.
-Vậy còn gì nữa không?–có lẽ Du đã “tịnh tâm” được.
-Tôi thành thật xin lỗi anh về chuyện của Nhật và chuyện hôm trước.
Du thấy Bảo có vẻ nghiêm túc thực sự khi nói chuyện này.
-Tốt, còn gì không?
Cái cung cách bình tĩnh quá đáng của Du khiến Bảo mất bình tĩnh. Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên Bảo đi xin lỗi người ta và rơi vào tình huống này.
-À, ừm, nói chung từ trước đến nay có chuyện gì khôngphải, mong anh tha thứ.
-Nhóc con-Du lại giở giọng trịch thượng khiến Bảo tức bầm gan tím ruột-cậu nghĩ làm sai chỉ cần xin lỗi là xong hả? Cái đó chỉ dành cho mấy đứa con nít thôi.
-Nhưng…
-Cái gì?
-Anh có thể đừng lạnh nhạt với tôi được không-Bảo nhìn Du với con mắt mong chờ.
-Tôi làm gì mà “lạnh nhạt” với cậu hả-Du đang để mất “phong độ bình tĩnh” cố tạo nãy giờ.
-Có mà, giống như mỗi lần gặp ở nhà sách vậy, anh đâu thèm chào tôi, ơ…dù sao cũng là người quen mà, rồi, à, tôi cảm thấy dạo này anh cứ xem tôi như không khí, sao tôi chịu nỗi-Bảo tuôn nguyên một lèo những điều ấm ức trong lòng. Hắn quên mất một điều là mình đang là bị cáo chứ không phải quan toà.
Du nhìn Bảo một cách dò xét:
-Bộ tôi với cậu thân nhau lắm hả, “không chịu nổi” cái gì?
-Ờ thì anh “cấm vận” không cho tôi lại nhà anh chơi trong khi việc tôi đến nhà anh đã trở thành thói quen gần một năm nay rồi, tôi cũng nhớ nhỏ Hằng chứ bộ.
-Hả?
-À, trên phương diện tình bạn, chắc chắn như thế.
-Vậy bây giờ nếu cậu muốn thì cứ đến chơi- Du nói một cách thờ ơ.
-Anh có thực sự tha thứ cho tôi không đó?-Bảo hỏi một cách khổ sở .
-Nãy giờ tôi không hề nói sẽ tha thứ cho cậu.
Nhìn gương mặt của tên Bảo lúc này, Du phải kiềm chế lắm mới không bật cười. Du không phải là người hay để tâm đến mấy vụn vặt, Du chỉ bực cái cung cách ngạo đời của Bảo hôm trước và định dạy cho hắn một bài học dù không biết có hiệu quả hay không. Chẳng ngờ thằng nhóc này lại tỏ ra hối lỗi đến thế, Du càng không ngờ mình có “uy” đến vậy. “Chắc tại mình là anh đứa bạn thân của nó”, Du nghĩ. Du muốn chọcBảo thêm một lúc, anh hỏi:
-Nếu tôi bỏ qua cho cậu như vậy không phải quá dễ dãi sao.
-Tôi tình nguyện làm tài xế chở anh đi bất cứ nơi đâu anh muốn, bất cứ lúc nào anh cần -Bảo nói với cái vẻ chuộc lỗi THÀNH THẬT. Nhưng, một chữ “nhưng” quan trọng, hắn đang cười gian trong bụng. Thì rõ ràng quá rồi còn gì, đối vơí hắn hình phạt này mà được Du đồng ý thì khác nào là phần thưởng. Hắn lẩm nhẩm “nam mô a di đà phật” cầu mong Du đồng ý.
Còn Du lúc này đang nhăn trán tính toán thiệt hơn “để coi nếu thằng nhóc này khao mình một chầu thì chỉ được một lần là xong. Nhưng nếu như hắn nói thì hắn đang dự định một công việc khổ sai vô thời hạn, “lời” đây”
-Được
-Thật chứ
-Việc gì tôi phải nói dối cậu
Khi nói tiếng “được” dù Du đã cân nhắc kĩ lưỡng, nhưng một điều Du không ngờ là mình rơi vào cái bẫy của Bảo.
-Vậy bây giờ bắt đầu thực hiện hình phạt nhé, tôi sẽ đưa anh về, khỏi đón xe buýt-hắn cười “tươi-như-hoa”
*****
Đường phố giờ tan tầm đông đúc như vậy mà Bảo cứ cảm thấy xung quanh chỉ có Du và mình. Hắn đang ngây ngất vì kế hoạch của mình thành công đến không ngờ.
Bảo hỏi bâng quơ:
-Anh Du này, anh và Loan chia tay rồi à.
-Ừ
-Tại sao? Anh thích Loan lắm mà-Hắn thăm dò Du.
-Ừ, chắc tại không có duyên- Du trả lời lơ đãng, anh đang tính xem tối nay về sẽ làm món gì để đổi khẩu vị cho “sấp nhỏ”
Nghe Du ừ, bảo đâm chột dạ:
-Anh “thích” Loan thật hả?
-Sao hỏi nhiều vậy?-Du bắt đầu tỏ ra khó chịu, anh đã làm Loan buồn một thời gian nên Du không muốn nhắc lại chuyện đó nữa.
-À, không sao!
…
-À, anh Du này, có lẽ trước đây tôi là người thích đùa giỡn với tình cảm của người khác nhưng bây giờ tôi thực sự nghiêm túc đấy
-Tốt, vậy mới đúng chứ, nhóc- Du lấy tay xoa đầu Bảo.Bảo cảm thấy nhột nhột nhưng rất thích. Bảo biết Du không hiểu rõ ý nghĩa của câu nói vừa rồi của mình mình.Mặc kệ, như bây giờ không phải hạnh phúc hơn mấy hôm trước rất nhiều sao.