I love you because you are you - Chương 30
30.
-Chị Hoa ơi, anh Du đâu?
Bảo bước vào,thấy mọi người đang dùng cơm trưa.
-Bảo đó hả, có chuyện gì gấp à-Chị Hoa vẫn tỏ ra hồ hởi như mọi ngày.
-À, không, không có .
-không biết sao hôm nay Du có vẻ mệt, nó bỏ cả cơm trưa vào ngủ trong phòng ngủ nhân viên đó.
****
“cạch”
Cửa phòng nghỉ bật mở, cái quạt trần xoay tít vẫn không thể xua đi cái nắng nóng của những ngày đầu tháng 8. Du nằm ngủ nhừ trên giường, chắc là mệt lắm nên Du mới không thể phát hiện có người vào phòng …là Bảo. Bảo lặng lẽ ngồi trên ghế nhìn Du, gương mặt trẻ thơ lúc ngủ vẫn còn mang nhiều nét mệt nhọc. Bảo thấy đau lòng…
-Xin lỗi
Bảo nói trước khi khép cửa phòng lại.
****
-Ủa, Du chưa dậy hả em, Lâm, em vào gọi…
-Ấy, khoan- Bảo ngăn lại- Chị cứ để anh Du ngủ, tối hôm qua ảnh thức trắng đó, em làm thay việc của ảnh cho.
Chị Hoa nheo mắt nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Bảo:
-Cậu nói giỡn hay nói chơi.
-Nói thiệt- Bảo cười
-Cậu làm được không đó?
-Chị đừng có xem thường em thế chứ.
-Thôi cũng được, thỉnh thoảng cũng nên để hoàng tử xuống cày ruộng để hiểu rõ nỗi khổ của dân chúng chứ.
-Chị chọc em hả?
****
Nắng chiều nhỏ giọt qua khung cửa sổ phòng nghỉ. Du khẽ nghiêng mình, ngái ngủ. Chợt, Du bật dậy như lò xo “chết thật, 4 giờ rồi, mình ngủ lâu thế à”. Du lật đật rửa mặt.
-Chị Hoa, sao không gọi em dậy, em bậy quá, giờ làm mà.
Chị Hoa cười tít mắt, chỉ tay về phái gian hàng nước ngọt:
-Làm gì hoảng dữ vậy, có người làm thay cậu rồi, kìa…
Nhìn theo tay chị Hoa, Du ngạc nhiên:
-Hả?
Du gần như biến thành tượng, sững sờ nhìn tên con trai đang xắn tay bưng mấy thùng nước. Trông Bảo lúc này rất phấn khởi. Hắn huýt sáo vui vẻ. Rồin lại khẽ hát một điệu nhạc không nghe rõ, mấy giọt mồ hôi trên trán dường như làm tăng thêm vẻ đẹp của hắn, lần đầu tiên Du thừa nhận là Bảo rất đẹp.
-Ui da.
Bảo sắp sếp mấy lon nước ngọt trên kệ “bị” hắn xếp một cách vụng về đến nỗi lon coca để chênh vênh trên hai lon khác rơi trúng đầu hắn. Du bật cười. Bảo nhăn nhó cúi xuống nhặt lon nước, bất chợt hắn ngẩn người khi thấy Du đứng trước mặt và … đang cười. Nụ cười mà Bảo cho là tuyệt nhất. Du lập tức thu ngay nụ cười lại khi thấy Bảo phát hiện ra mình. Suýt nữa Du đã quên bén đi mất thằng nhóc ngỗ nghịch này đã đắc tội với mình “nhiều không kể xiết”.
-Ối!- lần này là lon nước quả rơi trúng chân Bảo.
-Hừ, vụng về đến thế là cùng- Du cố tỏ ra gắt gỏng – Bưng cái đó lên-Du ra lệnh và chỉ vào thùng nước đang đặt dưới sàn- Để tôi xếp lại cho mà xem, cậu đúng là công tử.
Bảo còn biết gì hơn là ngoan ngoãn tuân lệnh thằng cha khó-chết-được trước mặt mình để được mong “ân xá”.
Du quả là khéo léo, anh sắp xếp mấy lon nước thẳng hàng và đẹp mắt chứ không như “tên kia”. Còn “tên kia” mặc dù đang bị mỉa mai là “vô dụng” vẫn cảm thấy hạnh phúc ngất ngây khi đứng cạnh Du mà không bị xua đuổi. Không biết vô tình hay hữu ý, mũi Bảo khẽ chạm vào tóc Du, tóc Du có mùi bạc hà của dầu gội và mùi của nắng tháng 8.
-Lát nữa tôi gặp anh một chút được không?
Du dừng tay, quay lại nhìn Bảo, giọng lạnh lùng:
-Để làm gì?
-A, thì, mà, là…-Bảo chột dạ
-Tôi đâu có vô ơn đến nỗi nói với người làm thay tôi cả buổi chiều là “không”?-Du lại cười, nụ cười dành cho Bảo. Bảo cảm thấy mùa xuân đang tràn về trong cái nắng gắt ngày hạ.