I love you because you are you - Chương 28
28.
– Tối hôm qua mấy giờ anh hai mới về?
– Bốn giờ sáng! – Hằng nói trong khi với tay lấy đĩa cơm trứng Du đã làm sẵn đưa cho Nhật.
– Ảnh làm gì mà giờ đó mới về vậy? – Gương mặt của tên Nhật mới thức dậy khá là dễ thương.
– Làm sao tao biết được? Vậy mà ảnh ngủ có một tiếng, dậy làm cơm xong là đi làm lại liền – Hằng cằn nhằn.
– Sao ổng tham công tiếc việc thế không biết!
– Nè, Nhật – Hằng khều thằng em – Tao mới kiếm được việc làm thêm đó.
Nhật nhìn lom lom như không thể tin nổi rồi phán một câu xanh rờn:
– Chị thì làm được cái gì?
– Nè, đừng xem thường chị mày vậy chứ. Tao làm nhân viên bán hàng cho một đại lý sữa.
– Anh Du biết không?
– Dĩ nhiên là không rồi. Ổng mà biết được chắc tao chết. Tao muốn giúp anh hai phụ chi tiêu trong gia đình.
– Nếu muốn giúp anh hai thì bà đi học nấu ăn đi là ảnh mãn nguyện rồi, lo mà học hành cho đàng hoàng đi. Ảnh vất vả vì mình nhiều rồi, đừng phụ công ảnh – Nhật tuôn một lèo làm nhỏ xanh cả mặt, không hiểu sao thằng nhỏ hôm nay biết nghĩ dữ. Nó làm như nó là anh Hằng không bằng, còn lây luôn cái bệnh cáu gắt kinh niên của anh Du nữa chứ.
Hằng đành đấu dịu:
– Tao chỉ làm hè thôi.
– Đi học nấu ăn đi! – Nhật lạnh lùng.
– Không mày học đi.
Hằng cãi bướng khiến Nhật méo cả mặt:
– Em là con trai mà!
– Anh Du cũng là con trai đó thôi.
– Ảnh là ngoại hạng, không tính. Nhưng chị là con gái duy nhất trong nhà đó!
– Tao-ghét-nấu-ăn!
Hằng dứt khoát. Cô hình dung lại quá khứ hãi hùng của những bữa tập luyện nấu ăn thất bại hồi mẹ còn sống. Nồi niêu, xoong chảo, chén bát, vỏ trứng, thịt, rau củ … tạo thành một nhà bếp hỗn tạp còn hơn chiến tranh thế giới lần thứ hai. Từ đó Hằng kết luận “Công việc nấu ăn không thích hợp với mình!” chấm hết.
Nhật ngao ngán nhìn bà chị ba cái gì cũng giỏi trừ điều cơ bản của con gái đáng ra phải giỏi là nội trợ. Nhật là người vô lo, nhưng mấy bữa nay cứ thấy Du đi làm cả sớm lẫn tối, dù có vô tâm đến mấy Nhật cũng phải nhận ra Du ngày một gầy đi. Nhật không giúp gì được, điều cậu có thể đền đáp Du là cố gắng học thật giỏi như Du mong ước.
Trong mắt Nhật, Du không chỉ là anh, là cha mẹ mà còn kiêm luôn chức “quản lý khó tính.” Nhật nhớ lại bữa trước, Du “quạt” mình một trận tơi bời vì tham gia vào vụ cá độ của Hằng và Bảo khiến cậu sợ xanh mặt. Nhắc tới Bảo, Nhật chợt hỏi bâng quơ:
– Sao mấy hôm rày không thấy anh Bảo đến chơi vậy chị Hằng?
– Ăn nhanh lên! – Hằng vẫn còn chút bực mình vì Nhật dám bắt mình đi học nấu ăn – Anh Du “cấm vận” thằng Bảo rồi! – Hằng thở dài nhưng gương mặt chẳng biệu hiện lấy một sự thông cảm.
Nhật không nói gì, chỉ cười.
– Mày thích nó hả? – Hằng hỏi thẳng.
Nhật thót cả tim:
– Ai nói chị vậy? Không có đâu!
– Mắt mày nói “Có!”
– Không … – Nhật chống chế một cách khổ sở.
Hằng lại thở dài:
– Xem ra tao mới là người thua cuộc nhỉ? Chậc, nhân lúc chưa có gì sâu đậm, quên nó đi.
– Tại sao? – Có một chút gì đó bỡn cợt trong câu hỏi của Nhật.
– Nó có “người thương” rồi.
– Ai chứ ảnh thì có một ngàn người.
– Không, lần này nó nghiêm túc đó, chỉ có “một” thôi.
– Ai? – Nhật suýt đánh rơi cái muỗng.
– Sao tao biết được? Nó kín như bưng. Chắc là con nhỏ nào đó đẹp như tiên hoặc thằng nào đó dễ thương hơn cả mày – Hằng nói nửa đùa nửa thật.
– Tiếc thật! Chừng nào điều tra coi thử ai mới được! – Nhật cười, nhưng … mắt không cười.