I love you because you are you - Chương 27
27.
Ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa, ngày hôm sau nữa nữa, sự việc chẳng có gì khả quan hơn.
Bảo bước vào vũ trường RocKy Linn với tâm trạng không mấy thoải mái. Một vài cô gái ăn mặc tươi mát đến làm quen với Bảo, hắn chỉ cười phớt lờ đi.
– Anh Tân, pha cho em một ly rượu tâm-trạng đi – Bảo nói với anh chàng đang bận rộn pha chế các loại rượu sóng sánh màu đẹp tuyệt. Bỗng có một mùi nước hoa khá nồng, cùng với gương mặt trang điểm đậm và đôi môi to đỏ chót dí sat vào mặt Bảo:
– Sao không ra nhảy mà ngồi đây uống rượu chú em?
– Ối, chị Thanh!
Bảo nhăn mặt kêu lên và đẩy đàn chị hơn mình 7 tuổi ra.
– Bà chủ muốn uống loại nào?
Anh Tân, người pha chế rượu cho vũ trường này hơn năm năm nay, hỏi người con gái mà Bảo gọi là chị Thanh với vẻ quan tâm:
– Tùy anh!
Chị hất tay với vẻ bất cần rồi ngôi lên ghế bên cạnh Bảo:
– Có chuyện buồn hả?
– Không có đâu – Bảo xua tay.
– Chú mày không có chuyện buồn thì đâu thèm đến đây, đã quậy tưng bừng bên chỗ thằng Nghĩa rồi – Vừa nói, chị vừa đưa tay đỡ cốc rượu do Tân vừa mới pha.
– Em tới đây vì thích rượu anh Tân pha thôi.
Chàng thanh niên đứng sau quầy, dáng vẻ chững chạc và nụ cười khá hiền hỏi:
– Vậy cậu Bảo muốn uống loại tậm trạng nào?
– Cứ pha cho nó một ly rượu thất tình là được! – chị Thanh nói nửa đùa nửa thật.
– Chị này, anh Tân muốn pha sao cũng được.
Nhìn bàn tay pha rượu điệu nghệ của Tân, ánh mắt Thanh chợt dịu hẳn. Theo Bảo nhận xét, Thanh sẽ đẹp hơn gấp mười lần nếu bỏ lớp son phấn dày cộm trên mặt. Dù vậy, nhìn từ phương diện nào, Thanh cũng là một phụ nữ quyến rũ. Một cô gái 25 tuổi quản lý một vũ trường lớn nhất nhì thành phố quả không phải là điều đơn giản. Cô gái có vẻ chín chắn hơn tuổi đời này luôn tạo cho khách vào RocKy Linn cảm giác dễ chịu, thoải mái. Có lẽ vì thế mà mỗi lúc có chuyện buồn phiền, Bảo thường đến đây. Bảo cũng khá thân với Thanh và anh Tân, không phải chỉ bởi Bảo là khách quen mà còn vì Thanh là chị-hai-yêu-quái của thằng Nghĩa. Thằng Nghĩa, dù bên ngoài em út hàng đống vẫn sợ một phép bà chị này. Bằng chứng là tên vũ trường nó mới mở năm ngoái, không biết chị Thanh đã dùng biện pháp tra tấn kinh khủng nào mà nó phải cắn răng lấy tên bả đặt cho tên vũ trường, Như Thanh. Nghĩ đến đây, Bảo liếc qua chỗ Thanh với con mắt ngưỡng mộ. Thanh lúc này đã uống tới cốc thứ ba mà vẫn tỉnh bơ, bà chủ mà. Chỉ có đôi mắt đen lay láy đang gợi lên một nỗi buồn lặng lẽ. Bảo biết chị Thanh thích anh Tân vì có lần thằng Nghĩa kể, với thái độ hí hửng rằng, “Bả thất tình vì anh Tân chẳng tỏ thái độ gì cả. Đáng đời!” Làm như chị Thanh và nó có mối thâm thù đại hận vậy (mà hình như là có thiệt). Lắc lắc ly rượu màu đỏ trên tay, Bảo tự hỏi vì sao người ta cứ phải khổ vì chuyện tình cảm, rồi hắn chợt nhớ tới câu nói sến chảy nước trong mấy bộ phim kiếm hiệp “Hỡi thế gian tình là gì?” Tiếng nhạc sôi nổi cùng mấy cô gái trẻ vây quanh làm quen cũng không thể kéo Bảo ra khỏi nỗi buồn. Bảo thấy ghét Du ghê gớm, người gì mà giận dai thấy sợ luôn. Đột nhiên, tim Bảo như muốn vọt ra ngoài. Con người trong suy nghĩ của hắn hiện ra bằng xương bằng thịt với trang phục phục vụ quán đang đứng cách hắn mấy cái bàn. Bảo lẩm bẩm như kẻ mộng du:
– Anh … Du …
– Ủa, em quen Du hả? – Thanh dừng lại cốc rượu vừa chạm môi.
– À vâng, ảnh làm ở đây từ khi nào?
– Cũng mới thôi, ở đây vừa có một đợt tuyển nhân viên. Cậu ta được việc lắm.
– Vậy ạ?
Đưa cốc rượu lên miệng, Bảo nhìn theo dáng Du. Vừa mới nghĩ ghét tên đó khủng khiếp, vậy mà mới trông thấy, mắt Bảo dường như không thể dứt ra.
Bảo thấy cay cay ở đầu lưỡi, rượu anh Tân pha sao đắng thế. Du vừa bước tới đây, ngay bên cạnh Bảo để lấy rượu, vậy mà thái độ của Du vẫn như không hề thấy hắn.
– Bảo, em uống tới ly thứ mười rồi đấy! – Tân đưa tay cản Bảo.
– Có sao đâu. Anh lo thì lo cho chị Thanh đi kìa! Chỉ uống còn nhiều hơn em.
– Kệ chị! – Thanh quát nhỏ rồi quay sang nói với Tân – Sao anh pha rượu cho tôi nhẹ dữ vậy?
– Thanh là con gái mà – Nụ cười rất hiền.
– Nhẹ thì nhẹ, chị uống như hũ chìm vậy không say mới lạ – Bảo đùa.
– Cậu cũng uống vừa thôi! – Tân nhắc nhở – Lát nữa anh không đưa cậu về được đâu.
– Anh bận đưa bà chủ về chứ gì? – Bảo lại cười.
– Biết thế thì bớt uống lại.
Bảo nghĩ cũng kỳ. Rõ ràng anh Tân cũng thích chị Thanh vậy mà không chịu nói ra cho rồi. Còn như Bảo, … hừ, thật là vô vọng với cái tên ghét-chết-được đang chạy lui chạy tới bưng đồ phục vụ kia. Dưới ánh đèn nhấp nháy, Bảo thấy cả những giọt mồ hôi đang rơi vội vã trên gương mặt của Du.
Mười hai giờ đêm, RocKy Linn đóng cửa. Du thay đồ ra về thì thấy quán đã vắng tanh, chỉ có anh Tân loay hoay dọn dẹp lại quầy rượu. Điều bất ngờ đối với Du là hai thân người đang nằm bẹp dí bên quầy rượu
– Anh Tân, em về trước.
– Du!
– Gì ạ?
– À, em có thể đưa cậu Bảo về nhà không? Cậu ấy nói có quen em mà! – Tân nói một cách khó khăn – Anh bận đưa Thanh về nhà rồi!
Bây giờ Du mới nhận ra một trong hai thân người nằm bẹp dí đó chính là thằng Bảo hư hỏng này. Chân mày Du cau lại.
– Anh Du … – Giọng Bảo lè nhè, tay cầm chặt lấy cổ tay Du.
– Cái gì? – Giọng Du đầy bực bội.
– Đưa tôi về!
– CÁI GÌ? Tôi là đầy tớ của cậu chắc?
Anh Tân nói với giọng lo lắng:
– Em không thể đưa Bảo về hả Du?
– Ahh … thôi được rồi, để em đưa cái thằng chết tiệt này về – Du giật tay ra khỏi tay Bảo, đưa tay lên cao có vẻ như chịu thua tên rắc rối này.
– Này, đứng dậy nào, đứng dậy! – Cách gọi của Du không nhẹ nhàng tí nào.
Bảo loạng choạng đứng dậy, đổ ập người lên vai Du.
– Du ơi, chìa khóa xe của Bảo này. Em cứ để xe đạp ở đây.
– Dạ!
Miệng thì dạ mà trong lòng Du cứ muốn hất Bảo ra khỏi vai. Bực thật, cả ngày hầu như chẳng lúc nào Du được nghỉ ngơi, dạo gần đây còn đi làm thêm buổi tối, mệt gần chết mà giờ lại bị tên này hành xác.
– Này, này. Ngồi đàng hoàng không té bây giờ! – Đây là lần thứ mười Du nhắc lại câu này trên đường chở Bảo về nhà hắn ta. Du đã cố chạy thật chậm, nhưng anh vẫn cứ lo cho tên say rượu ở đằng sau. Du rủa thầm “Chết tiệt thật!” Còn tên Bảo cứ ung dung ôm chặt eo và gục đầu lên vai Du. Thật sự là hắn đang say nhưng hắn lại đang nở nụ cười mãn nguyện như thế thì thật là …