I love you because you are you - Chương 26
26.
-Dữ hôn ,sao mấy bữa nay lặn mất tăm vậy.
Tiếng chị Hoa vang lên khi thấy Bảo dắt con SH vào cổng.
-À,em có chút chuyện.
Bảo lên tiếng chào mọi người, các cô nàng lại tíu tít vây quanh Bảo. Nụ cười cực manly của hắn khiến một vài con tim lỗi nhịp. Bảo nhìn quanh:không có Du. Hắn làm bộ hỏi bâng quơ:
-Ủa, anh Du với chị Loan đi chơi đâu với nhau à ?
Hỏi thì hỏi vậy nhưng trong thâm tâm Bảo ước câu trả lời là không (có vẻ như hắn vẫn suy nghĩ chưa thông)
-Ừ ,Du với Loan đi lấy thêm một ít hàng.
“Tà khí” của Bảo được che đậy một cách khéo léo bằng cái bản mặt tươi tỉnh đùa cợt:
-Họ đẹp đôi quá nhỉ?
Có cái gì đó không bình thường sau câu nói của Bảo, nếu bình thường thì sẽ có hàng đống câu nói hưởng ứng theo Bảo làm tim hắn đau chết luôn. Nhưng mọi người chỉ im lặng.Thấy Bảo có vẻ thắc mắc ,chị Hoa nói:
-Cậu không biết hả, hai người đó vừa tuyên bố chia tay rồi, cách đây bốn ngày.
Cách đây bốn ngày là cái ngày Bảo bị Du “quạt” cho một trận te tua. Bảo ngỡ ngàng, vậy là hôm đó, sau khi chia tay với bạn gái xong, Du còn bị Bảo chọc cho tức tối tăm mặt mũi. Một phần Bảo cảm thấy mình dở tệ khi không biết chuyện buồn của Du, còn tất cả những phần còn lại …hắn thấy có cái gì đó vui vui><.Bảo cũng tự nhận biết ý nghĩ đó không hay ho cho lắm khi vui trên nỗi đau của người khác,nhưng mặc khác hắn lại thấy mình tràn đầy hi vọng (tội lỗi ).Bảo nói ra cái điều đang làm hắn thắc mắc: -Ai chia tay với ai vậy, chị Hoa? -Làm sao biết được, tự nhiên hai đứa nói không hợp nhau vậy là chia tay, chẳng cãi cọ gì ráo. Tiếc thật,tụi nó đẹp dôi vậy mà. “Đẹp đôi cái nỗi gì”- đó là tiếng nói nội tâm của Bảo ,nhưng hắn cũng vờ tắc lưỡi: -Ừ, họ đẹp đôi vậy mà. -A,anh Du ,chị Loan ! Cô bé phụ việc reo lớn khi thấy DU và Loan trước cổng,có ý nhắc mọi người không nên tiếp tục đề tài này. -Bảo đến chơi đó hả ? Trông Loan vẫn tươi tỉnh khi chào Bảo ,chẳng có vẻ gì là vừa có một chuyện đau lòng vừa mới xảy ra giữa Du và Loan. -Chào Loan ,hắn cười ,nụ cười của “sự.hạnh.phúc” – A,chào anh Du. Ngay lập tức, nụ cười điển trai của Bảo gần như trở thành một cái mếu đau khổ khi Du lước qua hắn như lước qua cái thùng rác bên cạnh cổng nhà sách, không thèm nhìn lấy một cái. Chị Hoa nhìn Bảo đầy thắc mắc ý hỏi “có chuyện gì thế”. Bảo gãi đầu: -Chắc tại ảnh thất tình . Vừa dứt lời, Bảo cảm thấy có luồng sát khí làm hắn lạnh cả gáy. Hắn bất chợt quayđầu lại, Du đang bình thản kiểm kê hàng hóa như không có gì.Hừ ,tức ,tức không chịu nổi ,xém tí nữa Bảo đã gào lên “thái độ đó là sao”,may mà hắn khiềm chế được, rồi hắn tự dưng đâm tức luôn con Hằng, nó nói Du chỉ giận vài ngày là hết, vậy mà hôm nay là ngày thứ tư rồi đấy. ****** -Anh Du ơi,lên dây em chở về cho. Cuối cùng hắn cũng thốt lên được câu này sau một hồi tò tò đi theo Du ra trạm xe buýt. Du nhìn hắn với ánh mắt “biến đi cho đẹp trời” rồi ung dung đứng đợi xe. Bảo nhìn chiếc xe buýt vừa trờ tới với vẻ căm tức thấy rõ, Du lên xe mà không thèm để mắt tới cái tên đang nhìn mình bằng một hỗn hợp nhiều cảm xúc như đau khổ ,năn nỉ và cả tức tối …Mang cái bụng chứa đầy hỗn hợp đặc biệt ấy Bảo rồ ga chạy theo cái xe buýt đang chở Du. Theo Du đến tận cổng nhà vậy mà Du vẫn bươc vàovà khóa cổng cái “cạch”. Bảo lắc đầu quay xe về miệng “gầm xờ gừ”: “Hãy đợi đấy”