I love you because you are you - Chương 25
25.
Cô Tư nhìn cậu chủ đang ngồi lơ mơ trên ghế tràng kỉ, tay cầm cuốn “1001 cách làm lành với người yêu” thì lắc đầu.Cô đã ở đây từ những ngày ba mẹ Bảo chuẩn bị ra tòa ly dị, cũng 6,7 năm gì đó. Dù Bảo không phải là con nhưng cô thương còn hơn con của mình.Tính nết Bảo cô còn lạ gì, cái gì cũng đùa cợt được,trong chuyện tình cảm càng không ngoại lệ, thỉnh thoảng Bảo lại chở về vài cô bé xinh xinh, cô bé lần sau không phải là cô bé lần trước. Vậy mà bây giờ,cô Tư thấy cậu chủ có cái gì lạ lắm, ba bốn ngày nay cứ buồn buồn sao ấy. Cô hỏi thăm thì Bảo cứ cười chiếu lệ.Cái dáng buồn và đôi chân mày rậm nhíu lại suy tư càng làm Bảo có vẻ đẹp nam tính,nếu cô có con gái, thế nào Bảo cũng là chàng rể mơ ước của cô.
Cô quan sát Bảo mấy bữa nay và kết luận cậu chủ bị… thất tình. Ngay cả bản thân cô cũng phải ngạc nhiên với kết luận này .
-Cậu chủ ,có chuyện gì à?-Không biết lần thứ mấy cô hỏi câu này.
Bảo quay lại nhìn cô Tư ,người đã chăm sóc Bảo mấy năm nay,trong thâm tâm Bảo xem cô Tư như một người thân chứ không phải người giúp việc. Giọng Bảo hiền lạ:
-Không có gì đâu.
Đây là câu trả lời quen thuộc.
-Có chuyện gì cậu cứ nói, xem tôi có giúp được gì không?
-Không có gì mà cô Tư.
Cô vẫn không chịu thua:
-Cậu gặo rắc rối trong vấn đề tình cảm?
Gương mặt Bảo thoáng biểu lộ ngạc nhiên
-Cậu nói đi,cô Tư cho lời khuyên.
Trong mắt Bảo, cô Tư giống cả mẹ hơn cả mẹ. Mắt Bảo khẽ xuống:
-Tôi yêu một người nhưng người ta đã có người khác.
-…
-Tôi còn làm cho người ta giận .
-Nếu thấy khổ vậy thì đừng yêu người ta nữa ,xung quanh cậu có rất nhiều người để ý cậu đó,bữa hôm lớp cậu vô đây, tôi thấy có mấy cô bé…
-Tôi thử rồi nhưng không được.
-Vậy cậu có nói cho cô bé đó biết không?
-Tôi…
-Chuyện tình cảm vốn không thể cưỡng cầu, nhưng ít nhất cậu cũng nên cho người đó biết tâmm ý của mình đã.
Bảo tự hỏi nếu cô Tư biết người đó là tên anh ghét-chết-được của Hằng thì sao nhỉ?
-Tôi lỡ chọc người ta giận rồi, làm gì có cơ hội.
-Cậu khéo lắm mà, thay vì ngồi ủ rủ ở nhà như mấy bữa nay, cậu thử hành động đi.
Vẻ mặt của Bảo lúc này là vẻ mặt của con người được “khai sáng” , hắn tươi tỉnh hẳn;Ngó đồng hồ,mới 3 giờ chiều, vậy là hắn vội đứng dậy phóc lên xe đi mất ,trước khi đi còn vói lại:
-Cám ơn cô Tư.
Cô Tư lại khẽ lắc đầu:“hi vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp”.