Huyết anh đào - Chương 2
Sakura 2: Tình cảm cấm kỵ
Trong căn phòng lớn, những người lớn tuổi vẻ mặt nghiêm túc ngồi hai bên trái phải. Bạch Anh kính cẩn nói.
“Các vị trưởng bối, cảm tạ đã đến tham dự và giúp đỡ cho lễ tang cha tôi. Trong thời gian này có gì sơ xuất kính xin các trưởng bối thứ lỗi.”
“Thiếu chủ nói quá lời, đây là việc chúng tôi nên làm.” Một người đàn ông trung niên để râu mép nói.
“Đúng vậy. Người đã chết nên yên nghỉ, thiếu chủ đừng quá đau buồn.” Người trung niên béo mập phụ họa.
“Trưa ngày mai là lúc chôn cất, đêm đã khuya, các trưởng bối xin đi nghỉ ngơi.” Bạch Anh nhẹ giọng nói.
Mọi người gật đầu, lần lượt đứng lên. Đình Lễ cùng Mạnh Uy sóng vai đi trên hành lang, ánh sáng mờ nhạt kéo dài cái bóng in trên tường.
“Không ngờ thiếu chủ có thể ứng xử bình tĩnh, lễ nghi đúng mực trước mặt mấy cáo già kia. Tôi cứ tưởng thiếu chủ sẽ giống như đứa trẻ mười sáu tuổi khác, lúng túng vụng về.” Đình Lễ nói xong lập tức phủ định. “Nghĩ lại thiếu chủ vừa sinh ra đã đứng vị trí cao, làm sao là đứa trẻ bình thường được?”
“Đúng vậy. Thiếu chủ không vô hại như bề ngoài, phân nửa tài chính các công ty của Phạm gia do cậu ấy quản. Đáng tiếc chân không thể cử động.” Mạnh Uy thở dài.
“Nghe nói năm thiếu chủ mười tuổi bị bắt cóc suýt mất mạng, đôi chân bị gãy từ lúc đó?” Trong giọng nói của Đình Lễ có tiếc nuối. “Đứa trẻ mới mười tuổi nên vui sướng chạy nhảy thì đã gặp bất hạnh to lớn như thế. Lại là Sakura, không biết sẽ chết lúc nào. Khó trách khí chất trầm ổn.” Một thiếu niên xuất sắc như vậy số phận đã định phải chết sớm, ngay cả Đình Lễ quen gió tanh mưa máu cũng âm thầm thán: trời cao đố anh tài.
“Đáng tiếc…..đáng tiếc………”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phòng của mình. Đình Lễ và Mạnh Uy không ngờ đoạn đối thoại bị hai người trẻ tuổi nghe được.
Lâm sắc mặt giận dữ, siết chặt nắm tay, trong lòng hừng hực lửa giận. Từ lúc Bạch Anh đôi chân không thể cử động, mọi người ở trước mặt không dám tỏ vẻ gì, sau lưng lại thì thầm đáng thương Bạch Anh. Chân của họ bị tàn tật sao? Họ hiểu nỗi khổ không thể tự do đi lại là thế nào? Bọn họ có tư cách gì đồng tình Bạch Anh? Bạch Anh không cần thương hại! Cho dù chân tàn cũng không thể che lấp sự vĩ đại của Bạch Anh!
Một bàn tay mềm mại hơi lạnh bao trùm mu bàn tay Lâm. Lửa giận chậm rãi dập tắt, Lâm quay đầu nhìn thiếu niên mỉm cười dịu dàng.
“Anh hai đừng giận, không tốt cho thân thể. Bọn họ nói không sai.” Bạch Anh không quá để tâm. Đó là lựa chọn của cậu, sáu năm qua cậu chưa từng hối hận. Hơn nữa thấy Lâm tức giận thay mình, cậu trong lòng âm thầm vui sướng.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một người đàn bà thướt tha đi vào. Bà ta rất đẹp, vẻ đẹp hớp hồn đàn ông, dáng người cân đối thon thả, nhưng cho dù tỉ mỉ trang điểm, không thể che lấp vết nhăn nơi khóe mắt.
“Dì Phương.” Bạch Anh thanh âm cung kính, cẩn thận không để lộ ra chán ghét.
“Bà chủ.” Lâm đứng lên làm theo phép hơi nghiêng người.
Người đàn bà tên Phương Mỹ Diễm, mẹ kế của Bạch Anh. Năm Bạch Anh sáu tuổi, Phạm Minh Vũ từ phố ăn chơi đem về sau chính thức cưới làm vợ. Lúc đó chuyện này gây sóng gió lớn rung chuyển cả Phạm gia. Trong gia tộc mọi người phản đối một cô gái xuất thân dơ bẩn làm vợ của trưởng tôn, vị trí đứng đầu gia tộc. Nhưng Phạm Minh Vũ như bị trúng bùa mê, dứt khoát phải cưới Phương Mỹ Diễm. Kết quả nội đấu đến khi gây ra thiệt hại lợi ích công ty mới thôi, cuối cùng mỗi bên nhường một bước. Mỹ Diễm có danh phận nhưng không có quyền lực, không được thừa kế bất cứ tài sản gì thuộc về Phạm gia.
“Có một số việc liên quan tang lễ, ta cần bàn với Lâm.” Phương Mỹ Diễm cười mị hoặc. “Lâm, đến phòng của ta.”
“Vâng thưa bà chủ.” Lâm mặt không thay đổi nhấc chân định đi chợt khựng lại. Bạch Anh níu lấy ống tay áo anh.
“Có chuyện gì dì Phương cứ nói với con.” Bạch Anh ôn hòa cười, không buông tay níu chặt tay áo anh. “Hiện giờ mọi chuyện trong tộc do con lo liệu.” Trong giọng nói lộ ra sắc bén và khinh thường. Cậu đã nhẫn nhịn nhiều năm, giờ không cần kiềm nén nữa.
“Không cần, ta muốn Lâm làm việc.” Phương Mỹ Diễm nhíu mày. Bình thường hai người không có gì đụng chạm, gặp nhau gật đầu chào xem đối phương như không khí. Không ngờ hôm nay Bạch Anh ra mặt chống đối.
“Lâm là người của con, dì Phương có việc hãy tìm người hầu khác trong nhà.” Bạch Anh giữ nụ cười hoàn mỹ, ngữ điệu trở nên cứng rắn.
Phương Mỹ Diễm không kiên nhẫn gắt giọng.
“Phạm Bạch Anh! Cậu nghĩ Minh Vũ đã chết không ai làm gì được, muốn ra uy với tôi? Đừng quên trên danh nghĩa tôi là mẹ cậu! Là bà chủ của Phạm gia!!!” Vài năm nay đã quen cuộc sống xa hoa, mọi người cúi đầu khúm núm, Phương Mỹ Diễm không chịu được thái độ khinh thường của Bạch Anh.
Bạch Anh không cười, khuôn mặt thiếu niên trở nên nghiêm túc, sống lưng thẳng tắp, khí thế đột nhiên tăng vọt làm Phương Mỹ Diễm biến sắc.
“Dì Phương, tôi kêu một tiếng dì là vì nể dì mười năm làm bạn cùng cha. Mười năm qua từng hành động của dì tôi đều hiểu rõ, ban ngày lẫn ban đêm.” Bạch Anh cố ý vô tình đảo mắt giữa Lâm và Phương Mỹ Diễm.
Lâm hơi chấn động nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lùi bước đứng cạnh cậu, thấp mi mắt nhìn sàn nhà.
Phương Mỹ Diễm chịu không nổi vô hình áp lực, cao giọng nói.
“Có ý gì!?”
“Nếu dì lại có hành động tổn hại nề nếp gia tộc, đến tai các trưởng bối, lúc đó không chỉ là hai bàn tay trắng rời đi đơn giản như vậy.” Bạch Anh nhẹ giọng mà đủ sức nặng uy hiếp. Phạm gia ở trong giới kinh doanh liên hệ với cảnh sát lẫn xã hội đen, nếu Phạm gia muốn mạng sống một người không có gì là không được. Gia tộc càng lớn, càng có danh vọng thì càng muốn giữ mặt ngoài thanh danh tốt đẹp, cho dù bên trong đã thối nát.
“Mày chờ coi!” Bỏ lại câu nói thô tục, Phương Mỹ Diễm xoay người hậm hực rời đi.
Bạch Anh tựa đầu vào cánh tay Lâm, lẩm bẩm.
“Mệt mỏi quá, không biết khi nào có thể trở về cuộc sống yên tĩnh.” Sáu năm nay cuộc sống thật tốt. Không ai quấy rầy, khu vườn nhỏ có Huyết Anh Đào là nơi chốn bình yên của cậu và anh. Cậu đã tưởng thời gian đứng yên, thế giới chỉ còn lại hai người. Nhưng trưởng tôn, cha cậu chết như tảng đá to nhập vào biển cả gây sóng dữ.
Bỗng cằm bị nâng lên, Lâm chăm chú nhìn vào mắt cậu.
“Thiếu củ đã biết chuyện gì giữa tôi và Phương Mỹ Diễm?” Lâm nói rất nhẹ, âm thanh êm tai, mặt không biểu tình.
Sắc mặt Bạch Anh trở nên trắng bệch. Lâm đã xưng hô thành ‘tôi’ ‘thiếu chủ’ nghĩa là đang rất tức giận. Cậu vội vàng nắm lấy cổ tay anh, hốt hoảng giải thích.
“Xin lỗi! Không phải em cố ý giấu diếm! Chỉ là…..chỉ là…..a!” Bạch Anh muốn giải thích nhưng tìm không ra từ ngữ biểu đạt, gấp đến nỗi cắn phải đầu lưỡi của mình. Đau đến mức hốc mắt đỏ ứa ra giọt nước trong suốt.
Khuôn mặt lạnh lùng thoáng chốc thả lỏng, Lâm thở dài ôm Bạch Anh vào lòng, vỗ lưng cậu.
“Đừng gấp, hít thở từ từ, từ từ thôi….”
Vùi đầu vào hõm vai Lâm, Bạch Anh nhỏ giọng.
“Thật xin lỗi.”
Lâm xoa đầu cậu, sợi tóc mềm mại quấn quýt ngón tay, màu của lửa nhưng không nóng, ngược lại cảm giác lành lạnh.
“Ngốc, anh không tức giận, không phải xin lỗi. Đã khuya, nên đi ngủ thôi.”
Lâm khom người bế Bạch Anh lên, nhấc chân đi trở về phòng ngủ. Xuyên qua hành lang, ánh sáng trăng soi hai bóng đen ôm nhau in trên tường, như hợp thành một người. Cậu nhắm mắt lại, ngửi mùi hương đặc biệt từ cơ thể Lâm, nhớ đến quá khứ.
TV………………………………………… ………….TV
Cha mẹ Bạch Anh lấy nhau vì lợi ích gia tộc. Sau khi sinh ra Bạch Anh, cho rằng đã hoàn thành trách nhiệm, mẹ Bạch Anh bỏ đi cùng người đàn ông khác. Bẩm sinh thể chất yếu ớt, lại là con trai độc nhất của trưởng tôn nên Bạch Anh không có bạn, không ai dám tiếp cận cậu. Thế giới của Bạch Anh là khoảng sân yên lặng, cây anh đào nở hoa đỏ rực, những quyển sách ghi chép tri thức. Bạch Anh không nhớ rõ khuôn mặt người cha một năm chẳng gặp qua mấy lần.
Cho đến một ngày có người bước vào thế giới yên tĩnh của Bạch Anh.
Khi đó nắng sớm ấm áp như thường lệ, Bạch Anh dựa vào gốc cây Huyết Anh Đào, xem một quyển sách thần thoại Hy Lạp. Nghe tiếng bước chân đạp trên nền đất, Bạch Anh cảnh giác ngẩng đầu. Thời gian này không có ai bước vào đây, người hầu chỉ đến vào giờ cơm và dọn dẹp.
Một thiếu niên đi tới. Thiếu niên trên người khoác áo gió màu xám, bên trong sơ mi sọc xanh hở rộng lộ ra bộ ngực nâu đồng, quần tây nâu rách vài chỗ ở ống quần. Thiếu niên có đôi mắt sâu đen hút hồn, làm người ta quên mất đánh giá khuôn mặt đẹp trai. Ánh mặt trời ôm lấy nụ cười nửa miệng của thiếu niên. Không khí trở nên thần thánh, thiếu niên giống như một vị thần bước ra từ thần thoại. Bạch Anh không dám chớp mắt, ngây ngốc nhìn vị thần từng bước đến gần.
Cách Bạch Anh ba bước chân, thiếu niên hơi khom người nói:
-Thiếu chủ? Tôi tên Lâm, từ nay là người hầu của thiếu chủ.
Không lâu sau Bạch Anh biết đó không phải thần, mà là con người bằng xương bằng thịt. Một người tên Lâm, cái tên mãi mãi ghi khắc trong tim cậu.
Bạch Anh rất vui sướng, từ nay cậu đã có người chơi cùng, chia sẻ vui buồn. Dù là trời nắng hay mưa, xuân hạ thu đông, mỗi phút mỗi giây Bạch Anh đã có Lâm, mà không phải cô độc một mình cùng trang sách vô tri. Không hiểu sao chỉ mới gặp nhau, cậu không xem Lâm là người xa lạ, thậm chí yêu thích gần anh hơn cả cha của mình.
Lâm thân phận không đơn giản là người hầu. Tình cờ có một lần cậu nghe được các cô chú trong tộc nói về thân phận Lâm. Họ nói Lâm là con rơi của trưởng tôn, mẹ là con hát đê tiện, lẽ ra dòng máu bẩn thỉu đó không nên tồn tại. Có nhiều từ ngữ Bạch Anh không hiểu nghĩa, chỉ biết nghe thật khó chịu. Cậu biết họ đang nói xấu Lâm, mà cậu không cho phép điều đó xảy ra. Sáu tuổi, lần đầu tiên Bạch Anh sử dụng quyền lực thiếu chủ âm thầm điều tra về Lâm. Cùng lúc cậu ghi nhớ những người kia, cậu sẽ không bỏ qua bất cứ ai nói xấu Lâm!
Nhìn những dòng chữ trên trang giấy trắng, Bạch Anh cảm giác trái tim đau, rất đau. Không phải đau đớn như lúc phát bệnh, cơn đau này chỉ vì người tên Lâm. So với không được cha mẹ yêu, ít ra có thể sống sung sướng vật chất như cậu, anh không nên có cuộc sống khổ sở như thế. Bạch Anh quyết định từ nay sẽ cho anh những gì tốt đẹp nhất. Cậu may mắn cùng anh chung huyết thống. Thân thiết hơn bất cứ ai, không ai có thể chia cắt Lâm và cậu, thậm chí là cha cậu.
Cậu làm nũng, ra vẻ ngây thơ chọc cười anh. Điều đó thật khó khăn, bản tính của cậu là lạnh nhạt giấu trong thế giới tĩnh lặng. Cho dù còn nhỏ, đôi mắt cậu nhìn thấy không ít những thứ dơ bẩn xấu xa, sao có thể hồn nhiên được?
Sự cố gắng của cậu đã được đáp lại, Lâm cười nhiều hơn, trong mắt u buồn dần tán đi. Bên anh càng lâu, cậu quên đi đây là giả vờ, cứ như bản thân thật là đứa bé sáu tuổi biết khóc cười giận dỗi nhõng nhẽo. Mà không phải Phạm Bạch Anh, từ khi sinh ra đã được huấn luyện nghiêm khắc thành thiếu chủ Phạm gia.
Nhưng năm Bạch Anh bảy tuổi, xuất hiện một người khác đảo lộn thế giới nho nhỏ của cậu.
Phương Mỹ Diễm, một người đàn bà có thanh xuân và sắc đẹp tựa như độc dược. Minh Vũ bị mê hoặc bỏ qua lời phản đối của mọi người cưới nàng làm vợ chính thức. Bạch Anh không quan tâm, một người cha xa lạ và người mẹ mới, hai người họ chẳng hề liên quan đến cậu. Bạch Anh không thích Mỹ Diễm, mùi son phấn và giọng nói nũng nịu, ánh mắt làm cậu liên tưởng đến loài nhện tám chân ghê tởm. Cậu tránh trong sân của mình. Trong sân bé nhỏ này là thế giới của cậu, không ai ngoài Lâm được phép xâm nhập. Cho dù tránh ở nơi cậu cho là an toàn, trong lòng bất an ngày càng lớn. Cậu không biết nó đến từ đâu, làm sao để nó biến mất, chỉ biết cậu thật sợ hãi, những lúc vùi vào ngực Lâm mới an tâm.
Có một đêm vốn ngủ sớm Bạch Anh giữa khuya thức dậy, từ nhà vệ sinh về phòng cậu thấy Lâm lén lút đi trên hành lang. Xuất phát từ tò mò, cậu bám theo sau anh. Trẻ con tám tuổi không có sức nặng, dù cảnh giác Lâm vẫn không biết có người đi theo.
Lâm ngừng trước một căn phòng, Bạch Anh biết đó là phòng của cha và mẹ mới. Cậu thắc mắc giữa khuya anh tới làm gì? Cha đã đi công tác xa, đâu có trong phòng? Lâm không gõ cửa, cửa cũng không khóa dường như đợi anh. Bạch Anh trợn tròn mắt nhìn Lâm bước vào phòng, đèn nhanh chóng tắt đi. Chốc lát sau vang lên tiếng vải ma sát. Ánh trăng in bóng thân thể một nam một nữ ôm chặt nhau. Bạch Anh có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của Lâm cùng giọng nữ rên rỉ. Giật mình, cậu lùi vài bước, bịt tai chạy đi.
Bạch Anh chạy….chạy……chạy…….Con ngươi to tròn phủ sương mờ mịt nhìn khoảng tối trước mắt, trong bóng đêm tìm không thấy lối về. Giọng nữ rên rỉ không ngừng quấn quanh cho dù bịt chặt tai đến đau nhức.
Bạch Anh tuy chỉ mới tám tuổi nhưng thân phận là thiếu chủ gia tộc lớn, từ nhỏ biết được nhiều tri thức hơn bạn đồng lứa. Tuy không rõ lắm nhưng Bạch Anh hiểu được, Lâm lén lút vào phòng Mỹ Diễm trong lúc cha đi vắng là sai trái. Hiểu được tiếng rên rỉ kia là vì sao.
Bạch Anh hoàn toàn không biết mình chạy đến chỗ nào, vẫn chạy đến khi vấp ngã té xuống mặt đất. Khi đứng dậy, toàn thân bụi bẩn và trầy xướt Bạch Anh thấy Huyết Anh Đào. Trong đêm tối, sắc hoa càng thêm đỏ rực, giống như mắt của yêu quái dụ dỗ con người sa đọa.
Giống như bị thứ gì đó hấp dẫn, Bạch Anh từng bước một đi tới gốc cây anh đào, vươn tay nhỏ bé đón lấy một cánh hoa rơi xuống. Trong đôi mắt trong sáng nhiễm màu cánh hoa.
Là Mỹ Diễm! Là người đàn bà như con nhện đó! Bà ta dám vấy bẩn Lâm! Bà ta dám vấy bẩn vị thần của cậu! Không tha thứ!!! Không thể tha thứ!!!
Một đêm tội ác kia, thiên sứ đôi cánh trắng nhiễm màu đen.
Một đứa trẻ, có thể làm gì? Bạch Anh không phải trẻ con bình thường, cậu nghĩ ra một kế hoạch. Cậu xâm nhập hệ thống mạng kinh doanh của gia tộc, tìm tư liệu ông chủ các công ty nhỏ, chọn ra một người tính cách dễ xúc động nhất. Cậu có một khoản tiền, là lễ tết và những người lớn khi gặp mặt cho cậu, tài khoản ngân hàng đã lên tới con số chục triệu. Dùng hai năm từ từ thao túng công ty, không thể gấp, không thể để ai phát hiện việc cậu làm. Sau đó đợi thời cơ, nhẹ đẩy một phát, công ty nhỏ phá sản. Quả nhiên ông chủ gần như điên lên loay hoay khắp nơi tìm cách cứu vớt công ty. Cậu cố ý thả ra tin tức là Phạm gia làm.
Cậu thành công! Cậu bị bắt cóc nhốt trong kho hàng! Nhưng vẫn chưa đủ! Còn thiếu một chút!
Bạch Anh nôn nóng thấy đám bảo vệ xông đến giải cứu.
Lâm nổi giận cùng tên bắt cóc đánh nhau, hai người vật lộn té vào thùng hàng bên trong chứa hàng chục tấn gạo. Bạch Anh đôi mắt lóe tia sáng lo lắng và hưng phấn.
Lúc trọng vật sắp rơi xuống đè bẹp hai người, Bạch Anh lao tới đẩy mạnh Lâm ra.
-Không!!!!!!!!
Trước khi ngất xỉu, Bạch Anh nghe thấy tiếng Lâm tuyệt vọng kêu thét. Khóe môi thỏa mãn khẽ nhếch.
Khi tỉnh lại đã nằm trên giường bệnh, Bạch Anh toàn thân đau đớn, ngược lại đôi chân không có cảm giác. Nhìn cậu ngơ ngác xem chân mình, Lâm ôm chặt cậu, nghẹn ngào nói.
-Đừng khổ sở! Mất đi chân thiếu chủ còn có tôi! Tôi sẽ là đôi chân của thiếu chủ! Tôi sẽ đưa thiếu chủ đi bất cứ đâu cậu muốn!
Chóp mũi tràn ngập mùi hương mạnh mẽ nam tính, nghe tiếng tim Lâm đập chậm rãi, Bạch Anh nhỏ giọng hỏi:
-Anh sẽ luôn luôn ở bên tôi, không đi đâu hết?
-Tôi sẽ vĩnh viễn không rời khỏi thiếu chủ!
Lâm kiên định nói, không chỉ vì mạng này là cậu cứu, còn vì cậu là thân nhân duy nhất của anh. Người đàn ông gọi là cha kia anh không có cảm tình, nếu miễn cưỡng nói chỉ có chán ghét. Bạch Anh thì khác, cậu là thiên sứ nhỏ, là ánh sáng của anh. Lâm yêu thương vuốt lưng cậu, thầm thề từ nay sẽ càng cẩn thận bảo vệ cậu, không rời cậu nửa bước.
Sau đó Lâm quả nhiên rất ít quan hệ với Mỹ Diễm, tất cả thời gian đều xoay quanh Bạch Anh. Cậu đã thay đổi, ít nói ít cười, trước mặt người lạ như con búp bê không linh hồn. May mắn là cậu bình thường cười nói với Lâm. Điều này càng làm anh áy náy, nếu không phải lúc đó anh đang lo đối phó Phương Mỹ Diễm, nếu không phải tại anh sơ xuất không cùng cậu, Bạch Anh đã không bị bắt cóc, càng không vì cứu anh mà gãy đôi chân.
Hưởng thụ Lâm dịu dàng chăm sóc, nằm trong lồng ngực rộng lớn ấm áp, Bạch Anh thỏa mãn cười. Chuyện đã làm cậu không hối hận. Đôi chân đổi lấy Lâm, cái giá không đắt, không đắt……
End 2-by TV 14/4/2011