Huyền thoại Taserin - Chương 25
Chương 25: Chuyện của Pháp sư
-Đại tướng, ngài hãy chạy trước đi, để tôi cầm chân bọn này cho.
-Morgan, tôi không thể bỏ thuộc hạ của mình lại được. Hắn ta có thanh gươm Polerzon đó.
-Không cần lo cho tôi, ngài mau tìm viện quân tới đây đi. Tôi có cách đối phó với thanh gươm rồi.
Ầm.
Tiếng nổ lớn theo cái chỉ tay của Morgan. Xác nửa chục tên lính Speron hiện ra sau làn khói.
-Đi mau đi! – Mặt mày tèm lem khói bụi, Morgan gào lên.
Tướng Azar bước lùi dần.
-Hãy cố gắng, Morgan. Ta sẽ trở lại.
-Đi mau lên, đại tướng. – Manfinous kéo ông.
Vó ngựa dồn dập. Phía sau lưng Azar, tiếng nổ, tiếng gào thét, la ó vẫn không ngừng.
-Qualaz, muốn đuổi theo thì hãy bước qua xác của ta đã. – Morgan đưa hai lòng bàn tay về phía trước.
Ầm!!!
Khói đang nhạt dần. Lão Qualaz hiện ra sau làn khói với thanh gươm đang cầm trên tay.
-Nhóc con, khôn hồn thì mau tránh ra để tao ăn thua đủ với lão già Azar.
-Bạo chúa, đừng hòng.
-Nhìn kĩ đi, thanh gươm thần thánh đang ở trong tay ta. Ngươi có phải là đối thủ của nó không?
-Gươm Polerzon là dành cho thánh nhân sử dụng, không phải ngươi. Không tin à, ta sẽ chứng minh điều đó.
Morgan móc cái huy hiệu trong áo ra để phía trước. Cậu dang hai tay rồi nhấc mình lên không trung. Chiếc huy hiệu tia chớp cũng bay lơ lửng.
Sấm chớp từ trên trời đổ xuống đám quân của Qualaz. Lão đưa gươm thần quơ trên không trung. Một màn chắn vô hình hiện ra gạt phăng tất cả mọi ánh chớp.
Morgan khép hai lòng bàn tay lại hai bên huy hiệu. Hàng trăm sấm chớp tụ lại vào nó.
-Qualaz, cho ngươi đó! – Cậu bung tay về phía lão.
Một tia chớp lớn từ huy hiệu đánh mạnh tới. Tấm chắn của lão tan biến. Lão vội đưa thanh gươm lên đỡ. Cả hai gằng nhau. Gươm Polerzon bắt đầu nóng lên nhưng lão nhất quyết không buông tay.
Morgan cắn chặt răng rít lớn một ngôn ngữ kì lạ.
ẦM!!! Một tiếng nổ kinh thiên động địa đánh văng mọi người trong trận chiến đi rất xa. Chiếc huy hiệu sấm chớp rơi lại trên đất.
***
Á! – Cậu mở mắt ra và nhận ra mình đang chúc ngược đầu xuống đất.
-Ngồi yên! – Một tiếng nói vang lên trong đầu cậu.
Morgan đang đứng bằng đầu trên đầu của một người khác. Người này đang ngồi xếp bằng trên đất. Thực ra ông ta là ai.
-Sư bá của con, Heikio. – Tiếng nói lại vang lên trong đầu nó.
Sư bá? Sư huynh của sư phụ Scrolaten sao?
-Đúng vậy. Giờ tập trung đi, còn lộn xộn nữa là tẩu hỏa nhập ma đó. – Giọng sư bá đi thẳng vào đầu cậu.
Cậu lật đật làm theo và cảm nhận thấy có một luồng khí nóng từ đỉnh đầu mình tỏa đều khắp thân.
***
-Ta ở Goenland linh cảm thấy có điềm báo không hay nên vội đến đây nhưng đã qua muộn. Phép Thundaron làm sao địch nổi gươm thần Polerzon, con đã bị nó đánh ngược trở lại đó. Xương cốt của con đã gẫy nát hết rồi. Ta đã dùng pháp thuật tạm thời bảo toàn mạng sống cho con nhưng ta không chắc có thể chữa lành cho con được. – Ông thở dài.
Morgan nằm đó bất động chỉ biết đưa mắt nhìn ông cầu cứu.
-Ta sẽ cố. Nhưng chắc là ta sẽ phải bế quan với con trong vòng mười năm để nối lại xương cốt. Ta có dự cảm rằng trong thời gian này ba huynh đệ bọn con sẽ xảy ra chuyện. Còn đám lão già vô dụng chỉ biết cúng bái ngoài kia không biết có quản nổi Goenland lúc vắng ta không nữa, không nên trông đợi gì ở bọn họ.
Morgan liếc mắt qua lại như muốn nói điều gì.
-Bây giờ ta cũng chưa đoán được chính xác là việc gì. Nhưng thôi, chúng ta sẽ nhập thất. Ta cũng không thể can thiệp vào dòng chảy của định mệnh được. Âu tất cả đều là oan nghiệt phải trả thôi.
***
-Từ đó sư bá và anh ẩn tu trong thất đến bây giờ.
-Vậy ra mấy năm nay người nắm quyền Goenland không phải là Heikio sao? – Taser hỏi.
-Là hội đồng trưởng lão chấp chính thay.
-Vậy mà tôi còn trách Heikio không chịu tiếp nhận sắc phong.
-Sắc phong?
-Thì chính vì nó mới có cuộc chiến đó. Thôi, gác chuyện đó qua một bên đi, sư bá vẫn khỏe chứ?
-Sư bá mất rồi… – Morgan ấp úng. – Lúc anh xuất quan thì sư bá đã quy tiên.
-…