Huyền cầm - Chương 13
Chương 13:
An Lạc tiêu cục đang bắt đầu ngày mới một cách hết sức bình thường. Công việc tìm kiếm Bạch Phong đã được bỏ qua từ vài ngày trước, bởi lẽ ngày sinh nhật thứ hai mươi lăm của cậu đã qua. Hiện tại chỉ còn quân đội hoàng gia cố lục soát lại dưới vực mong tìm được thi thể. Nhưng có lẽ chỉ là vô vọng, bởi lẽ vực thẳm ấy có lắm kền kền, thú hoang.
Nhưng thôi, hãy trở về với An Lạc tiêu cục. Vương đường chủ vừa nhận được một chuyến tiêu lớn, có lẽ lần này đích thân Kỳ An sẽ áp tiêu.
“Để con!”
Vương đường chủ và Kỳ An nhìn hắn như thể không tin. Nhưng hắn khẳng định lại thêm lần nữa. Họ nhìn nhau dò xét một hồi rồi gật đầu. Hắn mỉm cười bước ra ngoài, chuẩn bị cho chuyến áp tiêu đầu tiên của mình. Trong áo hắn có để một tờ giấy được gấp cẩn thận, tờ giấy mà tối hôm ấy Tử Y Lang đưa cho hắn.
Tôi không muốn chết trước mặt anh nên mới ra đi
Hãy sống tốt mà không có tôi
.
.
.
“Kỳ Vũ đúng là con trai ông, nó có thể nhanh chóng lấy lại lý trí. Chả bù với tôi, phải mất cả hai mươi mấy năm trời”
Đó là những gì Nhị vương gia nói lại với người bạn tâm giao của mình trước khi tiếp tục chu du thiên hạ.
Và thời gian cứ thế trôi đi…
.
.
.
“Dừng lại!” – hắn giơ cao tay ra hiệu cho đoàn áp tiêu, cách đó không xa hình như có tiếng binh khí va chạm – “Mọi người ở lại đây. Tường Kha, huynh đi với tôi xem thử!”
Hắn cùng Tường Kha phi ngựa về hướng có tiếng động. Một bóng áo trắng bị vây quanh bởi năm gã có lẽ là sơn tặc. Bạch y nhân yếu thế hơn, bởi lẽ đang bị thương một bên tay. Hắn vừa định phi thân đến giúp thì bạch y nhân xoay người đỡ một đường đao, đủ cho hắn thấy mặt…
Hắn như bị đông cứng, không tin nổi vào mắt mình. Chỉ đến khi bạch y nhân nhém trúng một nhát đao hắn mới hoàn hồn vội đến giúp. Dưới sự hợp sức của hắn và Tường Kha, lại thêm bạch y nhân kia thì năm gã sơn tặc chỉ là chuyện nhỏ.
“Đa tạ nhị vị ra tay cứu giúp, xin cho tại hạ biết quý danh?” – bạch y nhân hỏi với vẻ biết ơn.
“B..Bạch Phong? Là cậu phải không? Cậu không nhận ra tôi sao?” – hắn vịn chặt hai vai bạch y nhân, và có lẽ đã chạm đến vết thương nên y cau mày, rên khẽ một tiếng. Hắn giật mình buông tay, bạch y nhân nhìn hắn khó hiểu.
“Xin lỗi, nhưng có lẽ huynh nhầm. Tại hạ cũng tên Phong, nhưng là Hồ Hiểu Phong.”
“Hồ…Hiểu Phong?”
“Đúng. Xin hỏi huynh đây là…?”
“Tại hạ Vương Kỳ Vũ của An Lạc tiêu cục, còn đây là Tường Kha” – hắn nói, vẫn nhìn chăm chú vào người tự xưng là Hiểu Phong. Hiểu Phong nghe đến An Lạc tiêu cục thì nét mặt vui mừng hẳn lên.
“May quá, tại hạ đang định đến An Lạc tiêu cục ở kinh thành. Chẳng hay huynh đang trên đường áp tiêu hay là…?”
“Chúng tôi vừa xong chuyến tiêu, nếu cậu không chê có thể đi cùng.”
“Vậy thì may quá!” – Hiểu Phong ngập ngừng khi thấy ánh mắt hắn – “À, tôi và người tên Bạch Phong ấy … Chúng tôi giống nhau lắm sao?”
Hắn gật đầu. Phải, chỉ là giống thôi, làm sao Bạch Phong có thể còn sống? Cho dù cậu ấy rơi xuống vực không chết, nhưng sinh nhật hai mươi lăm tuổi cũng đã qua…
“Vậy giờ người đó…?”
“Ba năm trước cậu ấy đã rơi xuống vực”
“Xin lỗi”
“Không sao. Mà cậu đang bị thương, chúng ta nhanh chóng trở về với đoàn tiêu, tôi sẽ băng bó cho”
“Cám ơn huynh”
Hiểu Phong gật đầu, cười nhẹ. Hắn thấy tim mình nhói đau. Họ giống nhau từ từng đường nét gương mặt, vóc dáng đến nụ cười.
“Xin hỏi cậu đến An Lạc có việc gì không?”
“Tôi định nhờ Vương đường chủ tìm giúp một người.”
“Hm? Chúng tôi trước giờ chỉ chuyển tiêu. Nhưng người cậu muốn tìm là ai, có thể nói với tôi không? Nếu được tôi sẽ giúp”
“Xin lỗi, nhưng tôi chỉ có thể nói với Vương đường chủ”
“Người cậu cần tìm có quan hệ gì với cậu?”
“…” – Hiểu Phong im lặng, ra chiều khó nói
“Xin lỗi tôi hơi nhiều chuyện, cậu không nói cũng được”
“Không sao. Nhưng tôi chỉ có thể nói, người đó rất quan trọng với tôi.”
Hắn không hỏi gì thêm nữa, bỗng thấy khó chịu trong lòng. Tuy biết là hai người, nhưng gương mặt giống hệt người mình yêu nói với mình người đó có một người quan trọng trong lòng, thử hỏi ai mà không đau?
Trong lúc hắn đang băng bó cho Hiểu Phong thì trong một lều khác, Tường Kha lấy ra mảnh giấy nhỏ hình chữ nhật, viết gì đấy rồi cuộn nhỏ lại, nhét vào ống tre cột ở chân con bồ câu.
Chú chim dang rộng đôi cánh, bay nhanh về hướng kinh thành.
.
.
.
Tối đó đoàn tiêu ngủ lại ven bờ rừng, cạnh một con suối. Những tiêu sư làm ở An Lạc tiêu cục trên ba năm đều len lén nhìn Hiểu Phong. Cũng phải thôi, họ giống nhau như hai giọt nước. Hồi chiều khi hắn vừa dẫn cậu về, một vài người kinh ngạc đến làm rơi vũ khí.
Hắn đem cây sáo bạc ra lau chùi cẩn thận. Hôm nay nhiều sao quá!
“Kỳ Vũ, anh thích gì nhất trên bầu trời đêm, trăng à?” – cậu hỏi, mắt vẫn nhắm nghiền
“Không.” – hắn giật mình, nằm ngửa ra, nhìn trời.
“Vậy còn sao?”
“Không.”
“Bầu trời?”
“Cũng không.”
“Đừng nói là thích hết nhá, chỉ được chọn một thôi. Chọn đi”
“Xin lỗi, tôi không phiền huynh chứ?” – Hiểu Phong đến ngồi cạnh hắn, ngước nhìn bầu trời.
Hắn lắc đầu.
“Huynh biết thổi sáo?”
“Không.”
“Vậy nó là của người tên Bạch Phong?”
“Sao cậu biết?”
“Vì thấy huynh có vẻ rất trân trọng nó”
“Bạch Phong thổi sáo rất hay, có điều tôi thích cậu ấy đàn huyền cầm hơn.”
“Cậu ấy giỏi thật”
“Uhm, rất giỏi.”
“Tôi hỏi anh một câu nhé? Anh thích gì nhất trên bầu trời đêm, trăng à?”
Hắn ngạc nhiên nhìn Hiểu Phong. Có thể trùng hợp đến thế sao?
“Khó trả lời lắm sao?”
“Không, chỉ là trước đây Bạch Phong cũng hỏi tôi như thế.”
“Xin lỗi, có lẽ tôi không nên đi cùng huynh.” – không hiểu sao khi thấy hắn buồn, Hiểu Phong cũng thấy tim mình hơi nhói. Kể từ lúc gặp hắn, Hiểu Phong thấy không thể hiểu nổi chính mình, cảm giác vui mừng và đau đớn cứ lẫn lộn cả lên.
“Sao vậy?”
“Vì chỉ toàn làm huynh nhớ đến chuyện buồn”
“Mọi chuyện đã qua rồi. Hơn nữa cậu đang bị thương, nếu đi một mình có chuyện thì sao? Dù gì cũng cùng điểm đến”
“Cám ơn huynh.”
“…”
“Vậy câu trả lời của huynh là gì? Huynh thích gì nhất? Trăng, sao, hay bầu trời?”
“Cậu ấy.”
“Câu trả lời hay đấy!” – Hiểu Phong mỉm cười. Nếu nói điểm khác nhau giữa hai người thì có lẽ Hiểu Phong cười với hắn nhiều hơn cậu. Bởi lẽ cậu giận hắn những mười một năm trời.
“Vậy còn cậu?”
Hiểu Phong ngước lên bầu trời lần nữa, ngẫm nghĩ một chốc
“Bầu trời”
=========================
Vương đường chủ giật mình tỉnh dậy. Đang nửa đêm, chỉ có tiếng ễnh ương, côn trùng và tiếng gió. Ba năm nay ông cứ hay mơ về chuyện ngày xưa. Có lẽ cái chết của Bạch Phong đã gợi nhiều về quá khứ hơn là ông tưởng. Nhưng việc cả tuần liên tiếp đều mơ thế này thì quả thực chưa từng có.
Bước đến mở tủ, lấy ra cái hộp nhỏ bằng gỗ, ông đem nó đến bên bàn, cẩn thận mở khóa, lấy ra một bức thư. Màu giấy đã ngã sang vàng, có lẽ bức thư viết cách đây cũng hai mươi mấy năm.
Triết Hàn,
Đệ định sẽ nói trực tiếp với huynh, nhưng lại sợ không đành lòng mà thay đổi quyết định nên tốt nhất là viết thư.
Tình yêu của đệ vốn là trái với luân thường đạo lý, nhưng ai có thể cản nổi con tim, phải không huynh? Người ta thường nói “ghét của nào trời trao của ấy”, nếu ban đầu đệ không ghét huynh ấy, liệu mọi chuyện có đổi thay?
Xin lỗi vì đã bỏ đi mà không nói trước với huynh. Nhưng đệ biết huynh sẽ luôn ủng hộ đệ mà phải không? Trước giờ chuyện gì đệ cũng dựa dẫm vào huynh, đó là thói quen không tốt lắm nhỉ? Đệ nên để huynh có thời gian lo cho cuộc sống của riêng mình, kẻo không tẩu tẩu và hai nhóc sẽ giận đệ mất. Có lẽ đệ không trở lại nữa đâu.
Nhờ huynh nói với Bách Kỳ và tỉ tỉ rằng đệ muốn chu du đây đó để học hỏi thêm nhiều điều, khi nào chán đệ sẽ về. Đừng nói với họ sự thật, Bách Kỳ sẽ không để đệ bỏ đi đâu.
Chúc huynh mọi điều tốt lành. Hôn Kỳ An và Kỳ Vũ giùm đệ nhé!
Hiểu Phong.
Ngã người ra sau ghế, Vương đương chủ nhìn xa xăm vào khoảng không trước mặt, để tâm trí mình trôi theo dòng ký ức.
“Nếu lúc ấy ta đuổi theo sớm hơn, có lẽ mọi chuyện sẽ không tồi tệ đến thế này…”
Con người không phải thần thánh. Trước mặt mọi người Vương đường chủ luôn là một người lý trí, suy xét thấu đáo mọi chuyện, có thể bình tĩnh trong mọi tình huống, và luôn nhìn vấn đề ở mặt tích cực nhất. Nhưng liệu mấy ai biết được sự thật đằng sau lớp vỏ bọc cứng rắn ấy?
*Phạch Phạch*
Chú chim bồ câu bay qua cửa sổ. Vương đường chủ đưa ngón tay ra cho nó đậu vào, gỡ lấy bức thư trong ống tre ra rồi thả chú chim bay đi.
“Hồ Hiểu Phong?”
.
.
.
Từ mờ sáng đã thấy Vương đường chủ đến tiêu cục, đi qua đi lại trước cổng vẻ sốt ruột lắm. Ừ thì hôm nay đoàn tiêu trở về, nhưng có bao giờ thấy ông ấy thế này đâu? Hơn nữa chuyến tiêu lại do Kỳ Vũ đảm trách. Giờ thì người ta tin tưởng và nể trọng hắn chỉ sau Vương đường chủ và Kỳ An.
Đoàn tiêu thấp thoáng từ xa, Vương đường chủ thôi không đi qua đi lại nữa mà đứng yên chờ đợi, nét biểu cảm rất lạ mà trước nay người ta chưa từng thấy.
Kỳ Vũ đang dẫn đầu đoàn tiêu, một bên là Tường Kha, bên còn lại là một người thanh niên lạ vận bạch y. Vương đường chủ cau mày, dù đã được Tưởng Kha báo tin trước nhưng ông vẫn không khỏi kinh ngạc. Quả thật là rất giống! Nhưng ông nên nói là giống ai đây? Bạch Phong – An Hải, hay Hiểu Phong?
Ông đứng như pho tượng nhìn Hiểu Phong. Hiểu Phong cũng cảm nhận được cái nhìn kỳ lạ đó, nhưng quái lạ, sao lại thấy rất thân quen?
“Ngươi là Hiểu Phong? Hồ Hiểu Phong?” – Vương đường chủ hỏi khi Hiểu Phong vừa xuống ngựa, thậm chí còn không để tâm đến đứa con cưng của mình.
“Vâng. Còn ngài là…?”
“Đây là cha tôi, đường chủ của An Lạc tiêu cục” – hắn chen vào.
Hiểu Phong lộ vẻ vui mừng thấy rõ. Hắn thấy hơi khó chịu. Lại nữa rồi, tỉnh táo chút đi Kỳ Vũ, cậu ấy không phải Bạch Phong của ngươi!
Vương đường chủ bảo Hiểu Phong vào phòng khách trước rồi hẵng nói chuyện. Hiểu Phong có vẻ nôn nóng lắm.
“Nghe Tường Kha bảo ngươi muốn nhờ ta tìm người? Người đó tên gì?” – ông rót trà cho cả hai, nâng tách của mình lên. Phải rồi, người trước mặt ông không thể là “Hiểu Phong” ngày xưa được. Cho dù còn sống thì “Hiểu Phong” cũng đã tứ tuần.
“Vâng. Người đó tên Bách Kỳ.”
*Xoảng*
Vương đường chủ đánh rơi tách trà, mở to mắt nhìn người thanh niên tự xưng là Hồ Hiểu Phong. Không thể nào có chuyện đó được, tuyệt đối không!
“Ngươi nói người ngươi cần tìm tên Bách Kỳ?”
Hiểu Phong gật đầu, hơi e dè trước thái độ của Vương đường chủ.
“Họ là gì?”
“Tôi không biết”
“Vậy người đó có quan hệ gì với ngươi?”
“Một người rất quan trọng”
“Quan trọng là sao? Nói rõ ra đi!” – ông gần như mất bình tĩnh
“Tôi… tôi không biết…”
“Không biết? Nực cười! Người quan trọng với ngươi mà chỉ biết mỗi tên, rồi quan hệ ra sao cũng không nói được?”
“Tôi thật sự không biết. Tôi chỉ biết là nếu tìm được người đó, tôi sẽ biết được thân phận của mình!”
“Hả? … Thân phận?”
Hiểu Phong hơi do dự, nhưng đã nhờ thì phải tin, tự nghĩ giấu Vương đường chủ cũng không nên.
“Một tuần trước khi tỉnh dậy bên bờ suối, tôi chỉ nhớ mình tên Hồ Hiểu Phong, phải đến An Lạc tiêu cục tìm Vương đường chủ, nhờ ngài ấy tìm người tên Bách Kỳ. Tôi nghĩ nếu tìm được sẽ biết mình là ai!”
Vương đường chủ nhìn thẳng vào mắt Hiểu Phong dò xét. Hiểu Phong không nói dối. Vậy rốt cuộc Hiểu Phong này là ai?
“Ngươi tạm thời ở lại Vương gia trang, ta sẽ tìm Bách Kỳ giùm ngươi”
“Đa tạ vương đường chủ!” – Hiểu Phong rạng rỡ hẳn lên, lấy trong tay áo ra mấy tờ ngân phiếu – “Trong người tôi chỉ còn nhiêu đây ngân phiếu, mong Vương đường chủ nhận cho”
“Ngươi cứ giữ lấy, ta không cần tiền”
“Nhưng…”
“Được rồi, ngươi ngồi đó đi, ta bảo Kỳ Vũ đưa ngươi về Vương gia trang nghỉ ngơi”
Nói rồi ông bỏ về thư phòng trong tiêu cục, viết gì đó vào hai mảnh giấy hình chữ nhật nhỏ, rồi thả hai con bồ câu.
Ngày hôm sau, con bồ câu thứ nhất đến được tay người vận bạch y với cây sáo bạc. Hôm sau nữa thì người vận tử y nhận được con bồ câu thứ hai.
.
.
.
Đến An Lạc tiêu cục tìm Vương đường chủ
Rồi, tôi đã đến rồi!
Tìm Bách Kỳ
Vương đường chủ đã hứa sẽ tìm giúp!
Đến An Lạc tiêu cục…
Tôi đã nói là tôi đến rồi!
Tìm Bách Kỳ…
Tôi biết, tôi đang tìm đây!
Làm ơn hãy nói cho tôi biết tôi là ai!
Tìm Vương đường chủ…
Tôi là ai?????
Tìm Bách Kỳ…
Tôi là aiiiiiiiiiiiiiiiiiiii?????????????????????????????
Đến An Lạc tiêu cục………….
“Kỳ Vũ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”