Huyền cầm - Chương 10
Chương 10:
Cậu đột nhiên biến đâu mất, hắn đi đang lòng vòng tìm thì nghe tiếng sáo. Dạo gần đây hắn chỉ biết có cậu nên cũng ít đến đây. Và quan trọng hơn là hắn ghét cái gã thổi sáo – cha của cậu.Vậy là y đã đến đây nhiều lần nhưng không đến gặp cậu. Hắn không tài nào hiểu nổi trong đầu y đang nghĩ cái gì. Đối xử với con mình như thế cũng được sao?
Hắn toan bỏ đi, vì nếu đến đó lúc này và bị y phát hiện, thể nào y cũng tuôn một tràng nào là không được đụng đến Phong, nào là Phong có gì thì hắn coi chừng cái mạng…Chán chết! Ấy thế mà không hiểu sao hắn không quay đầu lại, cứ tiếp tục bước đi như bị thôi miên. Tiếng sáo của y cũng như tiếng đàn của Bạch Phong, một khi đã nghe thì hắn không tài nào bỏ đi đâu được cho đến cuối cùng.
“Nhưng sao ông ta lại ở đây? Chẳng phải ông ấy đi rồi sao?”
Hắm lẩm bẩm khi nhìn bóng áo trắng trên tường thành, vẫn thế, quay lưng về phía trăng. Tiếng sáo cũng thế, buồn, da diết. Tình cảm ấy dĩ nhiên không phải dành cho Bạch Phong rồi, vậy y đang nhớ đến ai? Người vợ quá cố chăng?
“Hả?”
Tiếng sáo đột nhiên ngưng bặt. Khúc nhạc vẫn chưa hết mà? Hắn ngước nhìn, khác với mọi lần, bạch y nhân không đột ngột biến mất cùng tiếng sáo. Y vẫn ngồi trên tường thành, nhưng có gì đó rất lạ. Một tay chống lên tường thành, tay còn lại vừa giữ chặt cây sáo bạc, vừa níu chặt ngực áo. Đúng là không ổn!
Hắn vội chạy đến, linh cảm chẳng lành. Bạch y nhân có vẻ không chịu đựng nổi nữa, y ngã sang một bên. Bóng áo trắng rơi xuống từ tường thành…
“Cẩn thận!!!”
Hắn hét to, đồng thời dùng khinh công bay lên đỡ lấy thân hình ấy. Ánh trăng soi rọi từng đường nét khuôn mặt, đôi mắt khép, cái mũi, đôi môi…
“Bạch Phong?”
Nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất đầy cỏ dại, hắn nhìn kỹ một lần nữa để chắc rằng mắt mình không bị hoa. Là cậu ư? Là cậu thật sao? Với bộ bạch y và cây sáo bạc? Cậu biết thổi sáo ư?
Những thắc mắc của hắn bị chặng lại bởi cơn đau của cậu. Hắn vội làm cái chuyện mà vẫn thường làm mỗi khi cậu phát bệnh. Người cậu lả đi và ngất do quá đau.
“Chết thật, mưa rồi!”
Hắn bế cậu dậy, chạy nhanh về hướng ngôi miếu hoang gần đó. Cũng may là cả hai không bị ướt nhiều lắm, có điều giờ mưa đã to hơn và không có dấu hiệu sẽ ngưng sớm. Hắn đặt cậu dựa vào tường, gom mấy thanh gỗ mục lại, nhóm một đống lửa.
Nhìn cậu trong bộ bạch y thật lạ. Cũng không biết nói sao, nhưng nó như biến cậu thành một người khác. Hắn đã từng thấy cậu vận bạch y lúc nhỏ, nhưng vẫn thấy lạ. Là do cậu đã trưởng thành? Và trong suốt ba năm nay hắn chỉ thấy cậu vận lam y? Nhớ lại lúc cậu mới đến Vương gia trang, hắn cũng hơi ngỡ ngàng, vì trong trí óc hắn cậu luôn là một “nhóc” mặc đồ trắng. Nhưng nói đi nói lại, hắn vẫn thấy màu lam là hợp với cậu nhất.
“Ư..uhm…” – cậu cựa người, hơi rùng mình vì lạnh.
“Không phải tại tôi nha, tỉnh dậy không được cằn nhằn này nọ đấy!”
Hắn lẩm bẩm rồi bế cậu dậy, ngồi xuống dựa lưng vào tường, ôm cậu vào lòng. Chà, tình thế này hết sức là nguy hiểm. Thường thì khi ôm người mình yêu trong lòng và người đó không hề chống cự, ngoài trời đang mưa to, ánh lửa bập bùng, tiết trời lành lạnh, thì rất dễ … mất lý trí.
“Chết thật!” – hắn siết chặt vòng tay, hôn lên tóc cậu – “Cậu còn không mau tỉnh thì đừng trách sao tôi … hôn cậu thật!”
Chợt đầu hắn lại có cảm giác hơi đau. Hắn gục đầu vào vai cậu, ngất đi.
“Bạch Phong! Nhóc đâu rồi?” – cậu bé chạy lanh quanh Nhạc Y Trai, luôn miệng gọi ‘nhóc’ của cậu.
Không có, ‘nhóc’ đi đâu cơ chứ? Cậu bé chạy vào rừng trúc, cũng không có!
Sao ‘nhóc’ lại biến đâu mất vào lúc này chứ! Đã bảo hôm nay cậu bé phải về Vương gia trang mà!
“Vũ nhi, về thôi!”
“Không, con không về! Phong đâu rồi? Nhóc hứa sẽ ra tiễn con!”
“Phong nhi không gặp con đâu”
“Sao chứ? Con không tin! Nhóc không nuốt lời đâu”
“Vũ nhi!”
“Con không biết!” – cậu bé vùng chạy – “Con phải tìm nhóc. Bạch Phong!!!!!!!!!!!!!”
“Anh sao vậy?”
Hắn mở mắt, vẻ mặt lo lắng của cậu khiến hắn hơi bối rối.
“Ah, không sao, chỉ là mơ một chút”
Đột nhiên cậu quay sang nhìn đống lửa, ngập ngừng.
“Uhm…lúc nãy…anh có muốn h…”
“Không, tôi cố ý hôn cậu đâu, thật đấy!”
“Hả? Lúc nãy anh … hôn tôi?” – cậu quay phắt lại ngay.
“Ơ…” – chết chưa, tự đào mồ chôn mình rồi, hắn lắp bắp – “Xin…xin lỗi … tôi chỉ hôn lên tóc cậu thôi… Ờ thì tôi…à…Vậy cậu định nói gì?”
“Tôi tính nói anh có muốn hỏi vì sao tôi lại biết thổi sáo không thôi.” – mặt cậu đỏ bừng, chắc là do ánh lửa hắt vào.
“Ờ…à…muốn.” – mặt hắn cũng đỏ không kém.
“Nhạc cụ đầu tiên tôi biết chơi là sáo.” – cậu thở dài – “Năm tuổi là ông ấy bắt tôi phải tập thổi sáo rồi. Thật ra tôi cũng thích sáo lắm, nhưng muốn làm trái ý ông ấy nên …Huyền cầm và sáo tôi đều thích như nhau, có điều tôi không muốn người khác biết mình thổi sáo.”
“Uhm. Vậy mà tôi cứ tưởng bạch y nhân thổi sáo trên tường thành là cha cậu chứ.”
“Ông ấy cũng có.” – cậu cười buồn – “Tôi chỉ thỉnh thoảng mới thổi thôi, còn những lần khác là đứng sau lưng anh mà nghe”
“Còn bộ bạch y?”
Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ dùng một thanh gỗ nhỏ cời lửa. Hắn cũng không bận tâm nhiều lắm đến chuyện này. Chợt nhớ về giấc mơ
“Bạch Phong, tôi hỏi cậu một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
“Mười một năm trước…” – hắn ngập ngừng, và vì cậu đang quay lưng lại nên hắn không thấy được cậu đang cau mày – “Tại sao không ra tiễn tôi?”
Cậu lại chìm vào im lặng. Một lúc lâu sau, cậu lên tiếng, rất khẽ
“Nếu tôi chết anh có buồn không?”
“Hả?”
“Ah không, không có gì. Trời lạnh thật!”
Cậu ném luôn thanh gỗ vào đống lửa, đến ngồi cạnh hắn.
“Tôi dựa vào anh một chút được chứ?”
“Uhm”
“Lần này thôi, không có lần sau đâu.” – cậu cười
“Tôi có nói gì đâu, cậu thích dựa bao giờ chả được.”
“Muốn nghe một bài hát cho đỡ buồn không?”
“Muốn, chỉ là có ai hát cho nghe không thôi.”
Cậu tựa đầu vào vai hắn, cất giọng ngân nga, mưa rơi như điệu nhạc…
Một giọt mưa rơi, hai giọt mưa
Một giọt sầu rơi, vạn giọt sầu
Một ngày bên người bằng một khắc
Một ngày xa cách tựa ngàn thu
Gần nhau được bao lâu
Chia ly đã gần kề
Ngàn vạn niên biết đâu ngày gặp lại
Nhìn phía trước mịt mờ nhân ảnh
Ngoảnh sau lưng tri kỷ bặt tăm
Trời đất bao la
Ngẫm mình đơn độc
Lá rơi một chiếc bên thềm
Người xưa biết có nhớ mình hay không?
.
.
.
==========================================
Hôm ấy trời rất đẹp, trong xanh không một gợn mây. Vương đường chủ bảo hắn ra ngoại thành có việc, đến khi về thì chẳng thấy cậu đâu, Bích Ngọc cũng biến mất. Trong gia trang không ai biết cả. Hắn cứ nghĩ cậu đã cùng muội ấy vào cung, nhưng tối vẫn chưa thấy về. Trước giờ rất ít khi cậu qua đêm trong cung mà không có hắn.
“Hoàng thượng, có thật là Bạch Phong không có trong cung chứ?” – hắn tỏ vẻ nghi ngờ. Nhưng ít ra hắn cũng là kẻ có ăn học, biết gọi An Thiên là vua khi ở trong cung, dù thực tâm chẳng ưa gì chàng.
“Ngươi nghi ngờ trẫm sao? Việc gì trẫm phải nói dối?”
“Vậy tại sao người không lo lắng khi nghe cậu ấy mất tích? Không phải người rất quan tâm cậu ấy sao?”
“Trẫm không thể như ngươi, có thể bỏ hết mọi chuyện mà cuống cuồng tìm kiếm. Trẫm còn có giang san, có việc triều chính phải lo.” – chàng chẳng bận tâm đến việc giấu diếm vẻ khó chịu trên gương mặt thanh tú thư sinh, nhưng vẫn giữ giọng đều đều.
“Giang san quan trọng hơn Bạch Phong à?”
“Ngươi nghĩ có quan trọng không?” – chàng điềm tĩnh hỏi lại
Hai người nhìn nhau một hồi lâu. Hắn biết mình đã quá nóng nảy, nhưng cũng không muốn xin lỗi.
“Cáo từ.”
Hắn nói cộc lốc rồi bỏ đi, không có đến một cái cúi đầu. Chàng cũng chẳng buồn trách, chỉ lẳng lặng nhìn theo, buông một câu khẽ, rất khẽ
“Tìm kiếm một người đã chẳng còn tồn tại, há có ích gì?”
.
.
.
“Yến tỉ, đừng giấu tôi, tỉ biết Bích Ngọc đang ở đâu mà, phải không?” – Kỳ An sốt ruột. Số là anh và Kỳ Vũ chia nhau ra tìm. Hắn vào cung, còn anh thì đến Thanh Vân Lâu.
“Công tử đánh giá tôi quá cao rồi chăng? Ngọc Nhi… Bích Ngọc vốn đang ở gia trang của công tử, giờ lại đến hỏi, tôi biết trả lời sao đây?”
“Bích Ngọc và tỉ tình như thủ túc, chẳng lẽ muội ấy bỏ đi mà không nói gì với tỉ?”
“Sao công tử dám chắc muội ấy bỏ đi, mà không phải là bị kẻ xấu bắt hay gặp chuyện gì?”
“Gia nhân thấy rõ ràng muội ấy và Phong đệ cùng ra ngoài, Phong đệ có mang theo huyền cầm, không dễ gì ai động vào họ được.”
‘Nếu đã nói là ‘bỏ đi’, vậy tìm kiếm có ích gì?”
Anh nhìn sâu vào đáy mắt người phụ nữ trước mặt, cố tìm một chút xao động gì trong đấy. Nhưng không, người con gái sắc xảo ấy tuyệt không để lộ chút hoang mang nào. Để quản lý được Thanh Vân lâu thì năng lực Yến tỉ cũng không phải là nhỏ.
“Tôi chỉ muốn biết, tại sao muội ấy lại ra đi…”- Kỳ An cúi mặt, tựa trán vào hai bàn tay chống trên bàn, giọng nhỏ dần. Yến tỉ chỉ còn biết lắc đầu, khẽ buông một câu
“Ngày này cũng đã đến.”
Hỡi thế gian, tình là gì…
==========================
Một tuần qua hắn chẳng mấy khi có mặt ở nhà, hầu hết thời gian đều lang thang khắp nới trong kinh để tìm cậu. Hắn chắc một điều là cậu còn chưa rời kinh, bởi các quan giữ thành đều không thấy. Lo nhất bây giờ là căn bệnh của cậu, lỡ nó tái phát giữa chừng mà không có hắn thì sao?
Thật ra cậu đã đi đâu?
Hắn không để ý một điều, có một chiếc xe ngựa sang trọng vừa chạy ngang qua, vị công tử trong xe khẽ vén bức màn nơi cửa sổ, nhìn ra hắn một chút, lắc đầu. Vị công tử ấy y phục màu vàng thiêu hoạ tiết bằng chỉ nâu bóng, tóc đen búi cao, giữ lại bằng một cái vòng vàng điêu khắc tinh xảo, trâm cài hình rồng.
Tuy nhiên, vị công tử ấy cũng không để ý rằng, từ xa một bóng tử y đang quan sát mình. Bức rèm màu vàng nơi cửa đột nhiên bị gió thổi tung lên, khi nó vừa hạ xuống thì bóng tử y đã ngồi trong xe tự lúc nào. Vị công tử cau mày khó chịu.
“Sự việc chưa đến mức phải thế này đâu.” – người vận tử y nói nhỏ
“Sớm hay muộn thì cũng thế thôi.” – vị công tử thở dài
“Chừng nào thánh chỉ ban ra?”
“Vài hôm nữa, khi ta có đủ quyết tâm”
Rồi một chiều, khi hoàng hôn mang màu tím sẫm, tên thái giám vội vã bước vào Vương gia trang, tuyên đọc thánh chỉ. Dó cũng là lúc những sự thật vốn đã hiển nhiên không còn là thật nữa.
Phụng thiên thừa vận. Hoàng đế chiếu viết
Vương Kỳ An tuổi trẻ tài cao, cùng với An Bình quận chúa công dung ngôn hạnh là trời sanh một cặp
Nay trẫm ban phúc lành, cho uyên ương được thành đôi
Mùng tám tháng sau là ngày lành, hôn lẽ sẽ được cử hành.
…Gần nhau được bao lâu
Chia ly đã gần kề
Ngàn vạn niên biết đâu ngày gặp lại…