Summary
Sau khi dọn dẹp tàn tích của ngày hôm qua, Sanae buớc vào nhà bếp nấu bữa sáng. Cha cậu đã đi từ sớm mà cũng có thể đã ra khỏi nhà ngay sau khi cãi nhau. Mẹ cậu vẫn nằm trong phòng, một mình như mọi khi.
Khi Sanae và mẹ hoàn tất bữa cơm sáng, cậu lặng lẽ đi lấy hộp sơ cứu và ngồi xuống băng lại cổ tay bầm tím của mẹ, trong khi bà tiếp tục nhắc lại chuyện hôm qua.
Ngày qua ngày, tất cả mọi chuyện đều lặp đi lặp lại giống hệt nhau, cứ như được lập trình sẵn trong máy tính.
“Mẹ thật sự không thể nào sống cùng một nhà với bố con nữa. Lẽ ra ngay từ đầu mẹ phải nhận ra ông ta là một kẻ ích kỷ, mẹ thật ngu ngốc khi lấy ông ta. Con có thể chịu đựng một kẻ như vậy không Sanae ?”
Tôi phải trả lời như thế nào đây ? Tôi muốn nói với mẹ và cả cha rằng họ không nên đổ lỗi của chính mình cho người khác. Tôi muốn nói cho họ biết tôi ghét họ như thế nào. Tôi ước gì mình không được sinh ra trên đời, để không phải bước vào đây và chứng kiến tất cả mọi chuyện xảy ra trong căn nhà này.