Huấn Luyện Lão Già Giám Đốc - Chương 4
Đêm 25/03/2024,
Tại con hẻm nhỏ sau khu chợ Bến Thành, Sài Gòn, chìm trong bóng tối ẩm ướt của một cơn mưa phùn vừa tạnh, ánh đèn đường vàng vọt nhấp nháy yếu ớt, chiếu lên những vũng nước đục ngầu trên mặt đường lồi lõm, phản chiếu bóng dáng hai kẻ một người cao lớn bước đi kiêu hãnh như kẻ thống trị bóng đêm, và một kẻ bò lê lết theo sau như con thú bị xích chặt trong cơn tuyệt vọng. Tiếng xe máy vẳng lại từ xa hòa cùng tiếng nước nhỏ giọt từ mái tôn xuống đất, tạo thành một bản nhạc nền hỗn loạn, nhưng trong lòng Khải Quý, chỉ có tiếng tim đập điên cuồng như muốn vỡ tung lồng ngực, tiếng xích sắt leng keng cọ sát mặt đường, và nỗi sợ hãi như một con dao găm lạnh buốt đâm xuyên tâm trí, xen lẫn ngọn lửa khao khát bệnh hoạn đang thiêu đốt linh hồn ông từng phút, từng giây. Đêm nay không phải một buổi huấn luyện thông thường ,Trương Tuấn Lâm đã quyết định đẩy ông xuống đáy vực của sự nhục nhã, một thử thách cuối cùng để bẻ gãy hoàn toàn ý chí của ông, biến ông thành con chó không chỉ của riêng anh, mà của bất kỳ ai anh muốn dâng hiến.
Lý do cho đêm kinh hoàng này bắt nguồn từ buổi chiều cùng ngày, tại căn biệt thự bên sông Sài Gòn. Trong cơn say quyền lực, Tuấn Lâm đã mời ba người bạn nữa tham gia, những gã đàn ông thô bạo, giàu có, và biến thái không kém anh đến nhà để khoe “con chó” mà anh đã rèn giũa suốt hai tuần qua. Khải Quý, trần truồng và quỳ dưới sàn phòng khách, bị buộc bò quanh phục vụ rượu bằng miệng, ngậm điếu xì gà cho từng gã bằng đôi môi run rẩy, và rên rỉ theo lệnh của Tuấn Lâm trước ánh mắt dâm đãng của họ. Nhưng khi một gã trong số đó, với bàn tay thô ráp đầy sẹo và móng tay cáu bẩn, vươn tới bóp mạnh hai hòn dái sưng đỏ của ông qua lớp vòng cao su dày, ông đã giật mình co người lại trong cơn đau nhói, để rơi ly rượu Chivas 18 xuống sàn gỗ bóng loáng, tiếng thủy tinh vỡ “choang” vang lên như lời tuyên án tử, mảnh vỡ văng tung tóe dưới ánh đèn vàng nhạt, rượu sóng sánh loang ra thành vệt dài như những giọt lệ của sự thất bại. Tuấn Lâm, đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên cơn thịnh nộ xen lẫn niềm vui thích điên cuồng, đã đứng bật dậy, tay phải giật sợi xích từ cổ ông, kéo mạnh đến mức ông ngã nhào về phía trước, mũi đập xuống sàn phát ra tiếng “bộp” nhỏ, nước mắt trào ra hòa cùng mồ hôi thấm đẫm khuôn mặt nhăn nheo. Anh gầm lên, giọng trầm lạnh như lưỡi dao sắc bén cắt qua không khí:
– Mày dám làm tao mất mặt trước bạn tao? Được lắm, tao sẽ cho mày biết nhục là gì. Đêm nay mày sẽ hầu hạ cả thế giới trong toilet công cộng, để mày khắc sâu mày chỉ là con chó của tao.
Lòng Khải Quý tan nát như thủy tinh vỡ, nhục nhã như ngọn núi đè nén khi nghĩ đến những ngày tháng oai phong giờ hóa tro bụi, nỗi sợ hãi như bóng tối nuốt chửng khi tưởng tượng điều sắp xảy ra, nhưng khao khát lại trào dâng như cơn sóng thần, ông vừa ghê tởm chính mình vừa thầm mong được anh trừng phạt, được anh giày xéo đến tận cùng của sự sụp đổ.
Giờ đây, trong con hẻm tối tăm dẫn đến toilet công cộng ,một căn phòng xi măng cũ kỹ, tường loang lổ vết ố vàng và nứt nẻ, rộng chưa đầy 10m², mùi hôi thối nồng nặc xộc lên mũi như một cú đấm vô hình ,Khải Quý bò lê trên mặt đất, đầu gối trầy xước cọ sát vào lớp đá sỏi lởm chởm, hai tay bị trói chặt sau lưng bằng sợi dây da đen bóng dài 2m, nút thắt siết chặt đến mức cổ tay ông tê dại, mạch máu nổi rõ dưới lớp da mỏng như những sợi dây đàn căng đến sắp đứt. Vòng cổ da dày màu nâu sẫm khắc chữ “Chó của Lâm” ôm sát cổ họng, sợi xích sắt dài 2m nối từ cổ kéo dài ra tay phải của Tuấn Lâm, rung lên leng keng mỗi khi anh giật mạnh, như nhịp điệu của một bản nhạc tử thần. Cơ thể ông trần truồng, run rẩy dưới cơn gió lạnh lẽo thổi qua hẻm, từng nếp nhăn trên da lộ rõ dưới ánh đèn vàng vọt, mồ hôi chảy dài từ trán xuống ngực, hòa cùng nước mưa còn sót lại trên mặt đất, thấm vào đám lông mu bạc trắng lưa thưa, tạo thành những vệt ẩm ướt lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt. Đôi mắt nâu đậm đỏ hoe, mờ đục bởi nước mắt không ngừng trào ra, lòng ông là một chiến trường đổ nát ,nhục nhã như sóng biển dâng trào khi nghĩ đến cảnh mình, một giám đốc từng quyền lực, giờ bò như chó giữa đường phố bẩn thỉu, nỗi sợ hãi như dây thòng lọng siết chặt mỗi khi anh bước gần, và khao khát bệnh hoạn như một con quỷ gầm gừ trong tâm hồn, thúc giục ông cúi đầu sâu hơn, để anh dẫn dắt ông vào bóng tối mà ông vừa ghê sợ vừa thầm yêu.
Tuấn Lâm bước vào toilet công cộng, đôi giày da đen bóng loáng dính bùn từ con hẻm, dáng người cao 1m85 nổi bật trong chiếc áo sơ mi trắng xắn tay và quần jeans xanh đậm, mái tóc đen nhánh ướt át vì mưa phùn, vài giọt nước lăn dài từ trán xuống gò má góc cạnh, đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên ngọn lửa tàn nhẫn, môi mỏng nhếch lên thành nụ cười khinh miệt, như một vị vua bước vào lãnh địa của mình, kéo theo con mồi để hiến tế cho thần linh của dục vọng và quyền lực. Bên trong toilet, không gian bẩn thỉu đến mức kinh tởm ,sàn xi măng loang lổ nước đái vàng đục, bốc mùi khai nồng nặc pha lẫn mùi tanh của tinh trùng khô dính trên tường và góc bồn cầu liền sàn, vài tàn thuốc lá cháy dở lăn lóc dưới sàn, cháy đỏ lập lòe như những đốm lửa ma trơi trong bóng tối, những con gián đen bóng bò qua bò lại trên đống rác chất đầy góc phòng, phát ra tiếng “sột soạt” nhỏ giữa không gian im lặng chết chóc. Bồn cầu liền sàn ,một hố xi măng đen kịt, đầy nước tiểu đọng lại, không có phân nhưng bề mặt nhớp nháp bởi lớp tinh trùng trắng đục còn tươi chảy dài từ mép hố xuống sàn, vài vệt dịch vàng nhạt rỉ ra từ những lần tiểu tiện vội vã của đám đàn ông vô danh. Không khí ẩm ướt, nặng nề, mang theo hơi thở của sự mục ruỗng và dục vọng thấp hèn, như một nấm mồ sống chôn vùi mọi lòng tự trọng của Khải Quý, từng hơi hít vào là một lần ông cảm nhận sự nhục nhã như ngọn lửa thiêu đốt, từng hơi thở ra là một lần khao khát bệnh hoạn trào dâng, cuốn ông vào vòng xoáy không lối thoát.
Tuấn Lâm kéo sợi xích, dẫn ông bò qua sàn xi măng bẩn thỉu, đầu gối ông cọ sát vào nước đái và tàn thuốc, để lại vệt đỏ ửng trên làn da nhăn nheo, từng giọt nước tiểu đục ngầu thấm vào da thịt, mang theo cảm giác lạnh buốt xen lẫn rát bỏng, ông cúi đầu sát sàn, mũi chạm vào lớp xi măng tanh hôi, tóc bạc dính bết nước đái và mồ hôi, vài sợi rơi xuống sàn thành những đường nét lộn xộn, lòng ông tan nát như thủy tinh vỡ ,nhục nhã như ngọn núi đè nén khi nghĩ đến ánh mắt kính nể của nhân viên ngày nào giờ chỉ còn là dĩ vãng, nỗi sợ hãi như bóng tối nuốt chửng khi cảm nhận sự tàn nhẫn của Tuấn Lâm, nhưng khao khát lại trào dâng như cơn sóng ngầm, ông vừa ghê tởm chính mình vừa thầm mong được giày xéo, được chìm sâu hơn vào đáy vực của sự sụp đổ. Anh dừng lại bên bồn cầu liền sàn, tay phải móc sợi xích vào một thanh sắt gỉ sét cắm trên tường, khóa chặt bằng ổ khóa thép nặng 300g, tiếng “cạch” vang lên khô khốc như phán quyết cuối cùng, ông bị xích lại, đầu gối quỳ trên sàn xi măng bẩn, cách hố cầu chưa đầy 30cm, mùi hôi thối từ nước tiểu và tinh trùng xộc lên mũi như một cú đấm, khiến dạ dày ông quặn thắt, nước mắt lăn dài trên má hòa cùng nước đái dính trên mặt, nhưng đôi mắt đỏ hoe lại ánh lên tia phục tùng, như một con thú đã hoàn toàn bị thuần hóa, sẵn sàng đón nhận bất kỳ hình phạt nào từ bàn tay tàn bạo của anh.
Tuấn Lâm mở chiếc túi vải đen mang theo, đổ ra một đống đồ chơi tình dục dâm đãng trước mặt ông ,một cây dương vật giả bằng cao su đen bóng dài 20cm, đường kính 6cm, bề mặt gồ ghề đầy gai nhỏ, một máy rung hậu môn hình trứng dài 10cm gắn dây điều khiển, một vòng đeo cặc đôi bằng da có gắn gai nhọn bên trong, một cây roi da đỏ dài 1m đính kim loại tròn nhẵn ở đầu để không gây chảy máu, một chai dầu bôi trơn rẻ tiền màu vàng nhạt, một bộ dây đeo da đầy đinh tán tròn để trói toàn thân, một kẹp vú điện tử có dây nối dài 50cm, và một máy bơm hút cặc bằng nhựa trong suốt ,tất cả lăn lóc trên sàn xi măng, dính nước đái và tàn thuốc, như một bộ sưu tập bệnh hoạn được thiết kế để giày xéo ông mà không để lại vết thương hở. Anh cúi xuống, tay phải nhét cây dương vật giả vào đít ông không chút thương tiếc, từng gai nhỏ cọ sát viền thịt sưng đỏ, khiến ông co giật dữ dội, cơn đau nhói như ngàn mũi kim đâm xuyên nhưng không rách da, dầu bôi trơn anh đổ lên chảy xuống sàn thành vệt vàng nhạt, hòa cùng nước tiểu đục ngầu, lòng ông gào thét trong đau đớn và nhục nhã, nhưng khao khát lại bùng cháy như ngọn lửa không thể dập tắt, ông vừa ghê tởm chính mình vừa thầm cầu xin anh tiếp tục. Anh bật máy rung hậu môn, nhét sâu vào bên trong, tiếng “bzzzz” vang lên dữ dội, rung động truyền qua ruột như sóng điện, kết hợp với vòng đeo cặc đôi anh siết chặt gốc dương vật và hai hòn dái, gai nhọn đâm vào da thịt gây đau rát nhưng không xuyên thủng, đẩy ông đến bờ vực điên loạn, nước mắt lăn dài trên má thấm xuống sàn thành vệt dài, lòng ông tan nát nhưng đôi tay bị trói vẫn nắm chặt, như muốn níu lấy chút lý trí cuối cùng.
Tuấn Lâm đứng dậy, tay trái đút túi quần, tay phải cầm roi da đỏ, quất mạnh vào lưng ông, tiếng “chát” vang lên khô khốc, để lại vệt đỏ rực dài 20cm trên làn da nhăn nheo, kim loại tròn nhẵn ở đầu roi gây đau nhức sâu trong cơ bắp nhưng không làm rách da, cơn đau lan tỏa như sóng điện chạy dọc sống lưng, khiến ông cong người lên như cây cung, đầu ngửa ra sau chạm vào tường xi măng lạnh lẽo, lòng ông vỡ vụn ,nhục nhã như ngọn núi đè nén, nỗi đau như lưỡi dao vô hình cắt qua từng thớ thịt, nhưng khoái lạc lại trào dâng như cơn sóng thần, ông vừa ghê tởm chính mình vừa thầm rên rỉ trong tâm trí, thầm mong anh đánh mạnh hơn. Anh gầm lên, giọng trầm lạnh mang theo niềm vui thích điên cuồng:
– Từ giờ đến sáng, mày ở đây, hầu hạ bất kỳ thằng nào bước vào. Ngậm cặc, banh đít, rên rỉ cho tao nghe qua điện thoại. Mày mà không làm tao hài lòng, tao sẽ để mày sống mãi trong cái hố này.
Khải Quý run rẩy cúi đầu, nước mắt lăn dài trên má, hòa cùng nước đái và tinh trùng khô dính trên sàn, lòng ông tan nát như thủy tinh vỡ ,nhục nhã như ngọn lửa thiêu đốt từng tế bào khi nghĩ đến cảnh mình, một giám đốc từng quyền lực, giờ quỳ trong toilet bẩn thỉu như một con điếm, nỗi sợ hãi như dây thòng lọng siết chặt mỗi khi nghĩ đến những gã đàn ông sắp bước vào, nhưng khao khát lại trào dâng như cơn sóng ngầm, ông vừa ghê tởm chính mình vừa thầm yêu sự tàn nhẫn của anh, thầm mong được chìm sâu hơn vào bóng tối mà anh đã vẽ ra. Tuấn Lâm quay lưng, bước ra khỏi toilet, để lại ông trong không gian bẩn thỉu, tiếng giày anh xa dần hòa cùng tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài, nhưng ông biết anh sẽ nghe mọi thứ qua điện thoại ,mỗi tiếng rên, mỗi nhát roi, mỗi giọt tinh trùng rơi xuống sàn ,và điều đó khiến lòng ông vừa sợ hãi vừa kích thích, như một kẻ nghiện chờ đợi liều thuốc độc để sống sót qua đêm.
Gã đầu tiên bước vào, một người đàn ông trung niên say xỉn, dáng người béo lùn, áo sơ mi rách nát dính đầy mồ hôi, quần jeans bẩn thỉu mở khóa, con cặc ngắn ngủn, đen nhánh, rỉ dịch vàng nhạt từ đầu, gã nhìn ông với ánh mắt dâm đãng, miệng nhếch lên cười khẩy, tay phải nắm tóc ông kéo mạnh, nhét cặc vào miệng ông không chút do dự, mùi hôi thối từ háng gã xộc lên mũi, hòa cùng mùi nước đái và tinh trùng trên sàn, khiến ông nghẹn ngào, nước miếng chảy ra hai bên khóe miệng, nhỏ xuống sàn thành vệt trong suốt, lòng ông tan nát ,nhục nhã như ngọn núi đè nén, nỗi đau như lưỡi dao cắt qua từng thớ thịt, nhưng khao khát lại bùng cháy, ông liếm láp như một con chó đói khát, đầu lưỡi quấn quanh thân cặc, nuốt trọn từng giọt dịch tanh nồng, như một nghi thức tự nguyện dâng mình cho sự sụp đổ. Gã cầm kẹp vú điện tử trên sàn, gắn chặt vào hai núm vú xệ của ông, bật nút điều khiển ,dòng điện nhẹ chạy qua, khiến cơ ngực ông co giật dữ dội, cơn đau nhức như sóng điện lan tỏa nhưng không rách da, ông cong người lên, đầu ngửa ra sau, nước mắt trào ra hòa cùng mồ hôi, lòng ông gào thét trong tuyệt vọng, nhưng khao khát lại trào dâng như cơn sóng thần, ông vừa ghê tởm chính mình vừa thầm rên rỉ:
– Ưmmm… chủ nhân… con chó đau…
Gã cười khẩy, tay trái cầm chai dầu bôi trơn, đổ đầy lên đít ông, rồi bật máy rung hậu môn lên mức cao nhất, nhét sâu vào bên trong, tiếng “bzzzz” vang lên dữ dội, rung động truyền qua ruột như sóng điện, khiến ông co giật không ngừng, cơ thể cong lên như cây cung, đầu gối trượt trên sàn xi măng bẩn, nước đái dính đầy đùi, lòng ông tan nát ,nhục nhã như ngọn lửa thiêu đốt, nỗi đau như ngàn mũi kim đâm xuyên, nhưng khoái lạc lại như thiên đường mở ra trước mắt, ông vừa ghê tởm chính mình vừa thầm cầu xin thêm. Gã rút cặc ra khỏi miệng ông, bắn tinh đầy mặt ông, dòng tinh đặc sệt, trắng đục, dính bết trên tóc bạc và mắt, chảy xuống cằm như những giọt lệ của sự nhục nhã, rồi bước ra, để lại ông quỳ đó, hơi thở hổn hển, ngực phập phồng như sắp ngất.
Người thứ hai, một thanh niên gầy gò, quần short rách, đôi dép lê dính bùn, bước vào ngay sau đó, con cặc dài ngoằng, đầy lông, dựng đứng kiêu hãnh, gã không nói gì, tay phải cầm roi da đỏ trên sàn, quất mạnh vào mông ông, tiếng “chát” vang lên khô khốc, để lại vệt đỏ rực trên làn da nhăn nheo, kim loại tròn nhẵn ở đầu roi gây đau nhức sâu nhưng không làm rách da, cơn đau lan tỏa như sóng điện chạy dọc cơ thể, ông cong người lên, đầu ngửa ra sau chạm vào tường xi măng lạnh lẽo, nước mắt lăn dài trên má, lòng ông vỡ vụn ,nhục nhã như ngọn núi đè nén, nỗi đau như lưỡi dao vô hình cắt qua từng thớ thịt, nhưng khoái lạc lại trào dâng như cơn sóng thần, ông vừa ghê tởm chính mình vừa thầm rên rỉ trong tâm trí, thầm mong Tuấn Lâm nghe thấy qua điện thoại. Gã cầm máy bơm hút cặc, gắn chặt vào dương vật nhỏ bé của ông, bật nút hút ,áp suất mạnh kéo căng da thịt, gây đau rát như bị bóp nghẹt nhưng không làm tổn thương, ông co giật dữ dội, hơi thở hổn hển, nước tiểu rỉ ra từ vòng đeo cặc đôi, vàng nhạt, hòa cùng tinh trùng trên sàn, gã nhét cặc vào đít ông, từng cú đâm mạnh bạo khiến ông gào lên:
– Ahhh… chủ nhân… con chó không chịu nổi…Ưmmmm~~~ Ahhhhh~~> Agghhhh~ Aaaaaaa…….chủ nhân ~~ …..
Tiếng da thịt va chạm “bạch bạch” vang khắp toilet, hòa cùng tiếng gián bò sột soạt dưới sàn, sau 10 phút, gã bắn tinh đầy vào đít ông, dòng tinh nóng hổi trộn lẫn với dầu bôi trơn, chảy ra ngoài thấm xuống sàn thành vệt trắng đục, gã rút cặc ra, dùng chân đạp mạnh vào lưng ông, khiến ông ngã nhào, mặt đập xuống sàn xi măng bẩn, nước đái và tinh trùng dính đầy má, lòng ông tan nát, nhưng khao khát lại như một con quỷ gầm gừ, thúc giục ông ngẩng đầu, chờ đợi gã tiếp theo.
Gã thứ ba, một tài xế xe ôm trung niên, áo thun rách, quần đùi lấm lem, bước vào với con cặc to lớn, đỏ au, gã cầm bộ dây đeo da đầy đinh tán tròn, trói chặt quanh ngực và đùi ông, siết mạnh đến mức da thịt căng cứng, đinh tán tròn đè ép gây đau nhức nhưng không xuyên thủng, ông co giật dữ dội, hơi thở hổn hển, nước mắt lăn dài trên má, gã nhét dương vật giả gai vào miệng ông, đâm sâu xuống họng, khiến ông nghẹn ngào, nước miếng chảy ra hai bên khóe miệng, nhỏ xuống sàn thành vệt trong suốt, lòng ông gào thét trong tuyệt vọng ,nhục nhã như ngọn lửa thiêu đốt, nỗi đau như ngàn mũi kim đâm xuyên, nhưng khoái lạc lại trào dâng như cơn sóng thần, ông vừa ghê tởm chính mình vừa thầm cầu xin thêm. Gã bật kẹp vú điện tử lên mức cao, dòng điện chạy qua khiến cơ ngực ông co giật không ngừng, gã bắn tinh đầy lên ngực ông, dòng tinh trắng đục chảy xuống bụng, thấm vào dây đeo da, để lại vệt ẩm ướt trên sàn, rồi bước ra, bỏ lại ông quỳ đó, cơ thể run rẩy, hơi thở đứt quãng.
Suốt đêm, từng gã đàn ông ,lao công, dân nghiện, kẻ lang thang ,ra vào toilet, mỗi người một cách hành hạ không gây chảy máu: gã thứ tư dùng máy bơm hút cặc hút mạnh đến mức dương vật ông sưng đỏ, đau rát như bị bóp nghẹt, rồi bắn tinh lên mặt ông; gã thứ năm quất roi da đỏ liên tục vào mông và lưng ông, để lại vệt đỏ rực khắp cơ thể, kết hợp với máy rung hậu môn rung dữ dội trong đít, khiến ông co giật không ngừng; gã thứ sáu trói ông bằng dây đeo da, siết chặt đến mức da thịt tê dại, rồi nhét cặc vào miệng ông, bắn tinh đầy họng, khiến ông ho sặc sụa, nước miếng và tinh dịch chảy xuống sàn thành vệt dài. Đến gần sáng, khi bầu trời ngoài hẻm chuyển sang màu xám nhạt, ông nằm sõng soài bên bồn cầu, cơ thể trần truồng đầy vệt đỏ từ roi và dây trói, dính nước đái, tinh trùng, và mồ hôi, tóc bạc dính bết tinh dịch khô, đôi mắt đỏ hoe mờ đục bởi nước mắt và bụi bẩn, hơi thở hổn hển, ngực phập phồng như sắp ngất, lòng ông là một mớ hỗn độn ,nhục nhã như ngọn lửa thiêu đốt từng tế bào khi nghĩ đến cuộc đời mình giờ chỉ còn là đống rác dưới đáy toilet, nỗi sợ hãi như bóng tối nuốt chửng khi không biết Tuấn Lâm còn muốn gì nữa, nhưng khao khát lại trào dâng như cơn sóng thần, ông vừa ghê tởm chính mình vừa thầm yêu sự tàn nhẫn của anh, thầm rên rỉ trong tâm trí:
– Chủ nhân… con chó nhục… con chó muốn ngài~~
—————————
Tuấn Lâm bước vào lúc 5 giờ sáng, đôi giày da đen bóng loáng dính bùn từ con hẻm, dáng vẻ ung dung như một vị vua trở lại kiểm tra lãnh địa, tay phải cầm điện thoại vừa nghe hết mọi âm thanh từ ông ,tiếng rên rỉ, tiếng roi quất, tiếng co giật ,đôi mắt đen lóe lên niềm vui thích điên cuồng, như một kẻ vừa chinh phục hoàn toàn con mồi. Anh cúi xuống, tay trái giật sợi xích, kéo ông ngồi dậy, nhìn cơ thể thảm hại của ông ,đầy vệt đỏ từ roi và dây trói, dính nước đái, tinh trùng, và mồ hôi ,anh nhếch môi cười khẩy, giọng trầm lạnh vang lên như lời tuyên án:
– Mày làm tốt lắm, con chó. Giờ tao sẽ đưa mày về nhà, tắm rửa sạch sẽ cho mày, để tối nay mày còn hầu hạ cặc tao nữa chứ. .
Anh tháo ổ khóa thép, kéo sợi xích, dẫn ông bò ra khỏi toilet, đầu gối ông trượt trên sàn xi măng bẩn, nước đái và tinh trùng dính đầy đùi, cơ thể run rẩy vì kiệt sức, nhưng ông vẫn bò theo anh, lòng ông tan nát ,nhục nhã như ngọn núi đè nén khi nghĩ đến ánh mắt từng kính nể giờ chỉ còn là khinh bỉ, nỗi sợ hãi như dây thòng lọng siết chặt khi không biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng khao khát lại như một con quỷ gầm gừ, ông vừa ghê tởm chính mình vừa thầm yêu sự tàn nhẫn của anh, thầm mong được anh chăm sóc, dù chỉ là một chút dịu dàng giả tạo sau cơn bão tàn bạo.
Họ về đến căn biệt thự bên sông Sài Gòn khi trời vừa sáng, ánh bình minh nhợt nhạt chiếu qua cửa kính lớn, phản chiếu lên sàn gỗ bóng loáng của phòng tắm chính ,một không gian rộng 15m² với bồn tắm trắng sứ dài 2m, vòi sen treo tường bằng thép không gỉ, và gạch lát sàn màu xám nhạt sạch sẽ, trái ngược hoàn toàn với toilet công cộng bẩn thỉu. Tuấn Lâm kéo ông vào, thả sợi xích xuống sàn, tiếng “leng keng” vang lên nhỏ trong không gian yên tĩnh, anh mở vòi sen, dòng nước ấm áp phun ra từ trên cao, chảy xuống cơ thể trần truồng của ông, cuốn trôi nước đái, tinh trùng, và mồ hôi dính bết trên da, từng giọt nước lăn qua những vệt đỏ rực trên lưng và mông, mang theo mùi hôi thối của đêm qua xuống cống. Anh cầm vòi sen, xịt mạnh vào mặt ông, nước tràn vào miệng và mũi khiến ông ho sặc sụa, nhưng ông không dám phản kháng, cúi đầu để anh rửa sạch tóc bạc dính tinh dịch khô, từng sợi tóc dần trở lại màu trắng bạc dưới dòng nước, lòng ông tan nát ,nhục nhã như ngọn lửa thiêu đốt khi nghĩ đến sự sạch sẽ này chỉ là tạm thời, nỗi sợ hãi như bóng tối nuốt chửng khi biết anh sẽ tiếp tục giày xéo, nhưng khao khát lại trào dâng, ông vừa ghê tởm chính mình vừa thầm cảm ơn anh, thầm mong được sạch sẽ để xứng đáng với bàn tay tàn bạo ấy.
Tuấn Lâm lấy chai sữa tắm mùi gỗ đàn hương, đổ đầy lên tay, xoa mạnh lên ngực ông, bọt trắng nổi lên, cuốn trôi lớp tinh trùng khô dính trên da, anh luồn tay xuống bụng, chà xát đám lông mu bạc trắng, rồi nắm hai hòn dái sưng đỏ, bóp nhẹ để rửa sạch dầu bôi trơn và nước tiểu còn sót lại, ông co giật vì đau, nước mắt lăn dài trên má hòa cùng nước sen, nhưng ông vẫn quỳ đó, ngoan ngoãn như một con chó, lòng ông tan nát ,nhục nhã như ngọn núi đè nén khi nghĩ đến cơ thể mình giờ chỉ là món đồ chơi của anh, nhưng khoái lạc lại trào dâng khi cảm nhận bàn tay anh chạm vào, như một liều thuốc kích thích sau đêm kinh hoàng. Anh tháo vòng đeo cặc đôi, máy rung hậu môn, và kẹp vú điện tử ra khỏi cơ thể ông, xịt nước mạnh vào đít và dương vật để rửa sạch từ trong ra ngoài, dòng nước ấm áp tràn vào lỗ đít sưng đỏ, cuốn trôi tinh trùng và dầu bôi trơn còn sót lại, ông cong người lên, hơi thở hổn hển, nước mắt trào ra vì kích thích quá độ, nhưng ông vẫn cúi đầu, để anh làm chủ hoàn toàn.
Cuối cùng, Tuấn Lâm lấy khăn bông trắng, lau khô cơ thể ông từ đầu đến chân, từng động tác chậm rãi nhưng lạnh lùng, không chút dịu dàng, như một kẻ kiểm định gia súc sau khi tắm rửa, anh ném khăn xuống sàn, tay phải giật sợi xích, kéo ông ra khỏi phòng tắm, giọng trầm lạnh vang lên:
– Sạch rồi đấy, con chó. Giờ nghỉ đi, để tối tao chơi tiếp.
Khải Quý quỳ trên sàn gỗ phòng khách, cơ thể sạch sẽ nhưng run rẩy, nước mắt lăn dài trên má, lòng ông là một mớ hỗn độn ,nhục nhã như ngọn lửa thiêu đốt khi nghĩ đến đêm qua trong toilet bẩn thỉu, nỗi sợ hãi như bóng tối nuốt chửng khi tưởng tượng những gì anh sẽ làm tối nay, nhưng khao khát lại trào dâng như cơn sóng thần, ông vừa ghê tởm chính mình vừa thầm yêu sự tàn nhẫn của anh, thầm mong được anh giày xéo mãi mãi trong bóng tối mà ông không thể thoát ra. Ngoài trời, ánh bình minh rực rỡ chiếu qua cửa kính, nhưng trong lòng ông, chỉ còn bóng tối của sự nhục nhã và dục vọng, một dấu vết không thể xóa nhòa dưới bàn tay của Trương Tuấn Lâm, kẻ thống trị không chỉ cơ thể, mà cả linh hồn ông trong ngọn lửa của sự phục tùng tuyệt đối.
————————–END———————–