Huấn Luyện Lão Già Giám Đốc - Chương 3
Ngày 20 tháng 03 năm 2024.
Tại trụ sở Công ty Xây dựng xxx, là một tòa nhà 20 tầng bằng kính và thép trên đường Nguyễn Huệ, trung tâm Sài Gòn, nó đứng sừng sững như một ngọn hải đăng giữa biển ánh sáng thành phố, lớp kính trong suốt phản chiếu ánh đèn xe cộ và bầu trời cam rực của hoàng hôn, nhưng bên trong, tầng 18 lại là một lò lửa thiêu đốt linh hồn Khải Quý. Phòng họp rộng 40m², với tường kính nhìn ra toàn cảnh Sài Gòn lộng lẫy, bàn gỗ dài 5m bóng loáng, và 20 chiếc ghế bọc da đen sang trọng, giờ trở thành đấu trường của sự nhục nhã và dục vọng, nơi từng tiếng vang của quyền lực giờ bị thay bằng tiếng xích leng keng và tiếng thở hổn hển của một ông một giám đốc từng oai phong, giờ chỉ còn là con mồi run rẩy dưới chân kẻ săn mồi. Tiếng máy lạnh rì rì như một bản nhạc nền lạnh lẽo, hòa cùng tiếng gõ bàn phím xa xôi của thư ký ngoài hành lang, nhưng trong lòng Khải Quý, chỉ có tiếng tim đập điên cuồng như muốn vỡ tung lồng ngực, nỗi sợ hãi như lưỡi dao lạnh buốt đâm xuyên tâm trí, và một ngọn lửa khao khát bệnh hoạn âm ỉ cháy, thiêu rụi chút tự trọng cuối cùng còn sót lại.
Khải Quý ngồi trên chiếc ghế da đen ở đầu bàn họp, lớp vỏ ngoài của một giám đốc quyền lực ,áo vest xám Hugo Boss trị giá 50 triệu đồng, sơ mi trắng tinh, quần dài ôm sát ,giờ chỉ là một tấm màn che đậy sự sụp đổ bên trong. Dưới lớp vải đắt tiền, cơ thể ông bị giam cầm trong những món đồ chơi nhục nhã mà Tuấn Lâm buộc ông đeo suốt 10 ngày qua: vòng cổ da khắc chữ “Chó của Lâm” siết chặt cổ như một lời nguyền, hai khuyên vú thép xuyên qua núm vú xệ ,mỗi cái rung lên leng keng như tiếng chuông báo tử của lòng tự tôn, sợi xích mỏng nối từ cổ xuống khuyên vú kéo căng mỗi khi ông hít thở, plug rung đen bóng dài 15cm nhét sâu trong đít như một nhát dao vô hình, chuỗi hạt rung nhỏ trong niệu đạo cọ xát đến mức ông muốn phát điên, vòng kẹp dái bằng cao su siết chặt hai hòn dái sưng đỏ như muốn nghiền nát, và vòng đeo cặc kim loại nặng 200g khóa chặt gốc dương vật, ngăn ông thoát khỏi cơn đau và dục vọng. Mồ hôi thấm đẫm sơ mi trắng, để lại vệt ướt loang lổ dưới nách và lưng, tóc bạc rối bù dính bết trên trán, đôi mắt nâu đậm giờ đỏ hoe, mờ đục bởi nước mắt không ngừng trào ra, lòng ông là một chiến trường ,nhục nhã như sóng biển dâng trào khi nhớ lại ánh mắt kính nể của nhân viên ngày nào, nỗi sợ hãi như dây thòng lọng siết chặt mỗi khi Tuấn Lâm liếc nhìn, và khao khát bệnh hoạn như một con quỷ gầm gừ trong tâm hồn, thúc giục ông quỳ xuống, để anh giày xéo thêm nữa, để xóa tan mọi gánh nặng của cuộc đời từng đè nặng lên vai.
Tuấn Lâm ngồi cạnh ông, cách một ghế, dáng người cao lớn trong bộ vest xanh navy của Armani, sơ mi trắng, cà vạt đen, đôi giày da bóng loáng cọ sát sàn gỗ phát ra tiếng “cộp cộp” nhỏ, mỗi âm thanh như một nhát búa đập vào tâm trí Khải Quý. Mái tóc đen nhánh chải ngược gọn gàng, đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên ngọn lửa tàn nhẫn, môi mỏng nhếch lên thành nụ cười khinh miệt, như một vị thần chiến tranh đắm mình trong niềm vui thích khi thấy con mồi quỳ rạp dưới chân. Tay phải anh lén cầm remote điều khiển plug rung dưới gầm bàn, ngón tay cái vuốt ve nút bật như một kẻ đùa giỡn với số phận, tay trái gác lên ghế, dáng vẻ ung dung của một thư ký trẻ tuổi chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt anh là một lời tuyên chiến ,anh không chỉ muốn kiểm soát, anh muốn nghiền nát, muốn thấy Khải Quý tan vỡ hoàn toàn trong chính vương quốc ông từng cai trị, và niềm vui thích ấy bùng cháy trong lồng ngực anh như ngọn lửa không thể dập tắt.
Buổi họp vừa kết thúc, 15 nhân viên cấp cao rời phòng, để lại không gian tĩnh lặng như một nấm mồ, ánh đèn trắng từ trần nhà chiếu xuống bàn gỗ, phản chiếu lên những tờ báo cáo doanh thu quý 1, những con số từng là niềm tự hào của ông, giờ chỉ là giấy vụn dưới ánh mắt khinh bỉ của Tuấn Lâm. Mồ hôi từ trán ông nhỏ xuống giấy thành vệt ẩm ướt, mỗi giọt là một mảnh lòng tự trọng tan chảy. Tuấn Lâm đứng dậy, khóa cửa phòng họp bằng một cái “cạch” khô khốc, tiếng khóa vang lên như nhát chém cuối cùng vào chút hy vọng mong manh trong lòng ông, anh quay lại, tay trái cởi cà vạt đen, quấn quanh cổ tay như một sợi dây thừng sẵn sàng trói chặt con mồi, giọng trầm lạnh cắt qua không khí như lưỡi dao sắc bén, mang theo sự tàn nhẫn và niềm vui thích mãnh liệt:
– Đứng dậy, con chó. Tao muốn huấn luyện mày ngay tại đây, để cái công ty này khắc sâu mày là của tao.
Khải Quý run rẩy đứng lên, đôi chân mềm nhũn như muốn khuỵu xuống, hai tay bám chặt mép bàn gỗ để giữ thăng bằng, móng tay cào vào lớp gỗ bóng loáng để lại những vệt xước nhỏ, lòng ông là một cơn bão nó vô cùng nhục nhã như sóng thần nhấn chìm khi nghĩ đến cảnh bị giày xéo ngay tại nơi từng là ngai vàng của mình, nỗi sợ hãi như ngọn gió lạnh buốt thổi qua tâm trí, và khao khát bệnh hoạn như một con thú đói khát gầm gừ, thúc giục ông cúi đầu trước anh, để anh đốt cháy mọi thứ còn lại trong ông bằng bàn tay tàn bạo ấy. Ông cúi đầu, tóc bạc che khuất đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên má thấm ướt cổ áo, giọng khàn đặc lạc đi, như tiếng kêu cứu của một kẻ đã từ bỏ tất cả:
– Dạ… chủ nhân… con chó sợ… nhỡ ai thấy… con chó không chịu nổi…
– Thấy thì tao càng sướng. Để tụi nó biết giám đốc Khải Quý giờ là con chó của tao, quỳ dưới chân tao mà rên. Cởi vest ra, quỳ xuống, ngay bây giờ.
Giọng Tuấn Lâm gầm lên, mang theo niềm vui thích điên cuồng, tay phải giật mạnh cổ áo vest của ông, nút áo bung ra văng xuống sàn gỗ, tiếng “tách tách” vang lên như những nhát dao đâm vào lòng tự trọng của ông, anh kéo áo vest ra khỏi người ông, ném xuống ghế bành, để lộ sơ mi trắng thấm đẫm mồ hôi, hai khuyên vú lấp ló dưới lớp vải mỏng rung lên leng keng như tiếng chuông báo tử, ông quỳ xuống sàn gỗ lạnh lẽo, đầu gối đỏ ửng vì ma sát, hai tay chống đất, đầu cúi sát sàn đến mức mũi chạm vào lớp gỗ bóng loáng, mùi sáp đánh bóng thoảng lên hòa cùng mùi mồ hôi và nước mắt của chính ông, lòng ông vỡ vụn, nhục nhã như ngọn lửa thiêu đốt từng tế bào, nỗi sợ hãi như dây xích vô hình siết chặt cổ họng, nhưng khao khát lại trào dâng như cơn sóng ngầm, thúc giục ông ngẩng đầu nhìn anh, chờ đợi những nhát roi và lời sỉ nhục tiếp theo, như một kẻ nghiện cầu xin liều thuốc độc để sống sót qua ngày.
Tuấn Lâm đứng trước ông, tay phải cởi khóa quần vest, để lộ con cặc to lớn, đen nhánh, dài hơn 18cm, đường kính 4cm, dựng đứng kiêu hãnh dưới lớp quần lót đen, đầu cặc đỏ au, vài giọt dịch trong suốt rỉ ra từ lỗ niệu đạo, mùi đàn ông ,mồ hôi, da thịt, và dục vọng nguyên thủy, nồng nặc xộc lên mũi ông, khiến lòng ông quay cuồng trong cơn ác mộng của sự ghê tởm và cơn mê hoặc của khao khát, như một kẻ bị thôi miên bởi ánh mắt của rắn độc. Anh nắm tóc ông, kéo đầu ngửa ra sau, cổ ông căng cứng đến mức phát ra tiếng “crắc” nhỏ từ khớp xương, cơn đau nhói như mũi kim đâm xuyên tâm trí, nước mắt trào ra lăn dài trên má, hòa cùng mồ hôi thấm xuống sàn thành vệt dài, lòng ông gào thét trong tuyệt vọng, nhưng đôi mắt đỏ hoe lại ánh lên tia phục tùng, như một con thú hoang dã cuối cùng cũng cúi đầu trước kẻ thống trị.
– Há miệng ra, ngậm cặc tao. Làm ngay tại đây, để tao thấy con chó giám đốc thảm hại thế nào.
Khải Quý run rẩy há miệng, hàm dưới căng cứng đến mức cơ mặt co giật, ông nuốt trọn con cặc khổng lồ của Tuấn Lâm vào họng, đầu cặc chạm vào vòm họng, đâm sâu xuống thực quản khiến ông nghẹn ngào, nước miếng chảy ra hai bên khóe miệng thành dòng dài trong suốt, nhỏ xuống sàn gỗ thành vệt lấp lánh dưới ánh đèn, lòng ông vỡ vụn ,nhục nhã như ngọn núi đè nén, nỗi đau như lưỡi dao cắt qua từng thớ thịt, nhưng khao khát lại bùng cháy như ngọn lửa không thể dập tắt, ông muốn hét lên, muốn chạy trốn, nhưng lưỡi ông lại quấn quanh thân cặc, liếm từ gốc lên đỉnh như một kẻ đói khát, đầu lưỡi chạm vào lỗ niệu đạo để nếm thử vài giọt dịch mặn, như một nghi thức tự nguyện dâng mình cho anh. Tuấn Lâm bóp chặt tóc ông, điều khiển nhịp độ, tay trái cầm remote bật plug rung trong đít ông lên mức cao, tiếng “bzzzz” vang lên dữ dội, rung động truyền qua ruột như sóng điện, kết hợp với chuỗi hạt trong niệu đạo cọ sát niêm mạc nhạy cảm, đẩy ông đến bờ vực điên loạn, lòng ông gào thét trong đau đớn và khoái lạc, như một kẻ bị xé đôi giữa thiên đường và địa ngục.
– Ưmmm… chủ nhân… con chó nghẹn… con chó không chịu nổi…
– Nghẹn thì ráng ngậm. Tao muốn mày rên to hơn, để cả cái công ty này nghe mày sướng dưới cặc tao.
Giọng anh gầm lên, mang theo niềm vui thích điên cuồng, tay phải kéo đầu ông mạnh hơn, con cặc trơn nhẫy trượt qua lưỡi ông, từng đường gân nổi cộm cọ vào niêm mạc trong miệng, mang theo vị mặn chát của da thịt và dục vọng, ông ráng sức liếm láp, nước mắt cay xè vì ngạt thở, hòa cùng mồ hôi thấm đẫm khuôn mặt, lòng ông tan nát ,nhục nhã như một nhát dao đâm xuyên tim khi nghĩ đến những ngày tháng oai phong giờ hóa tro bụi, nhưng khoái lạc lại trào dâng như cơn sóng thần, cuốn ông vào cơn mê hoặc không lối thoát. Tuấn Lâm nhắm mắt, hơi thở hổn hển, cơ bụng co lại, anh bắn thẳng tinh dịch nóng hổi vào miệng ông, dòng tinh đặc sệt, tanh nồng, màu trắng đục tràn ngập khoang miệng, chảy xuống cổ họng khiến ông ho sặc sụa, vài giọt nhỏ ra khóe môi, lăn xuống cằm như những giọt lệ của sự sụp đổ, anh mở mắt, đôi mắt đen lóe lên niềm vui tàn nhẫn, như một kẻ vừa hoàn thành kiệt tác của mình.
– Nuốt hết, con chó. Một giọt rơi ra là tao xé lỗ đít dâm của mày ngay tại đây.
Khải Quý ho khù khụ, vị tanh nồng xộc lên mũi khiến dạ dày ông quặn thắt, muốn nôn ra nhưng không dám, ông nuốt từng ngụm lớn, tiếng “ực ực” vang lên từ cổ họng khô khốc như một bản hòa tấu của sự nhục nhã, nước mắt lăn dài trên má hòa cùng tinh dịch còn sót lại ở cằm, nhỏ xuống sàn thành vệt trắng đục, lòng ông vỡ vụn ,tự trọng tan thành mây khói, nỗi sợ hãi như bóng tối nuốt chửng, nhưng khao khát lại trào dâng như một con thú đói khát, ông thầm cầu xin anh đừng dừng lại, thầm mong những giọt tinh ấy sẽ thiêu đốt hết chút lý trí còn sót lại. Tuấn Lâm rút cặc ra, tay phải lau đầu cặc lên tóc ông, để lại vài giọt tinh dịch dính bết trên tóc bạc, rồi kéo ông đứng dậy, tay trái giật sợi xích từ cổ xuống khuyên vú, chuông leng keng không ngừng, mỗi cái kéo là một nhát dao đâm vào lòng ông, nhưng cũng là một liều thuốc kích thích khiến tim ông đập điên cuồng.
– Banh lỗ đít ra, giờ tao sẽ đụ mày ở đây. Tao sẽ đụ mày nát đít dâm tại nơi mày từng họp mỗi ngày.
Tuấn Lâm đẩy ông ngã xuống bàn gỗ, lưng ông đập mạnh vào mặt bàn phát ra tiếng “bộp” khô khốc, cơn đau nhói như sét đánh xuyên qua xương sống, hai tay ông bám chặt mép bàn, móng tay cào vào gỗ đến bật máu, đôi chân run rẩy banh rộng thành hình chữ M, quần dài xám bị anh kéo xuống tận mắt cá, để lộ lỗ đít sưng đỏ vì plug rung, viền thịt co bóp liên tục như van xin sự trừng phạt, lòng ông gào thét trong tuyệt vọng ,nhục nhã như ngọn lửa thiêu đốt từng tế bào khi nghĩ đến những cuộc họp oai nghiêm giờ bị báng bổ, nỗi sợ hãi như cơn gió lạnh buốt thổi qua tâm trí, nhưng khao khát lại trào dâng như cơn sóng ngầm, thúc giục ông dang rộng hơn, để anh xâm chiếm hoàn toàn. Anh tháo dây đeo plug, rút mạnh ra khỏi đít ông ,tiếng “bộp” vang lên khi plug rơi xuống sàn, để lại lỗ đít hồng hào giờ sưng tấy, rỉ máu ,rồi nhét thẳng cặc vào, mỗi cú đâm là một nhát dao tàn bạo, ông gào lên trong đau đớn xen lẫn khoái lạc điên cuồng, tiếng da thịt va chạm “bạch bạch” vang khắp phòng họp, hòa cùng tiếng máy lạnh rì rì, lòng ông tan nát ,ghê tởm chính mình khi cảm nhận từng cú thúc như liều thuốc cứu rỗi, nhưng sướng đến mức muốn ngất đi, như một kẻ bị xé đôi giữa thiên đường và địa ngục.
– Ahhh… đau… chủ nhân… nhẹ thôi… con chó chết mất…
– Đau thì ráng chịu. Tao đụ mày nát đít ngay tại đây, để mày khắc sâu tao là chủ mày, ngay trong cái công ty này.
Giọng anh gầm lên, mang theo niềm vui thích điên cuồng, tay trái nắm sợi xích kéo mạnh, khuyên vú bị kéo căng đến mức chuông leng keng không ngừng, máu rỉ ra từ lỗ khuyên chảy xuống ngực, tay phải vỗ mạnh vào mông ông phát ra tiếng “bốp” vang dội, để lại dấu tay đỏ rực trên làn da nhăn nheo, anh nhấp mạnh từng cú, mỗi lần lút cán khiến ông co giật dữ dội, đầu cặc chạm vào điểm nhạy cảm bên trong, kết hợp với chuỗi hạt rung trong niệu đạo và vòng kẹp dái siết chặt, đẩy ông đến bờ vực điên loạn, lòng ông vỡ vụn ,nhục nhã như ngọn núi đè nén, nỗi đau như lưỡi dao cắt qua từng thớ thịt, nhưng khoái lạc lại trào dâng như cơn sóng thần, cuốn ông vào cơn mê hoặc không lối thoát. Tuấn Lâm tăng tốc, nhấp liên tục như máy, hơi thở anh hổn hển, mồ hôi chảy dài từ trán xuống ngực, thấm qua sơ mi trắng, cơ bụng co lại mỗi lần đâm sâu, sau 15 phút, ông không chịu nổi nữa, gào lên trong cơn tuyệt vọng và sướng điên:
– Ưmmm… ahhh… chủ nhân… con chó… con chó ra mất… con chó muốn chết…
– Ra thì ra, nhưng cấm tự sờ cặc. Để tao bóp nát mày, con chó dâm đãng.
Tuấn Lâm thả sợi xích, tay trái vươn xuống siết chặt hai hòn dái sưng đỏ của ông, bóp mạnh như muốn nghiền nát qua lớp vòng cao su dày, cơn đau nhói như ngàn mũi kim đâm xuyên, ông co giật dữ dội, cơ thể cong lên như cây cung, đầu ngửa ra sau đập mạnh vào bàn gỗ phát ra tiếng “bộp”, mắt nhắm nghiền, miệng há to thở hổn hển, tinh dịch bắn tung tóe lên mặt bàn họp, trắng đục và đặc quánh, vài giọt văng lên tờ báo cáo doanh thu, nhỏ xuống sàn thành vệt dài, lòng ông tan nát ,nhục nhã như ngọn lửa thiêu đốt từng tế bào, nhưng khoái lạc lại như thiên đường mở ra trước mắt, ông vừa ghê tởm chính mình vừa thầm cầu xin anh đừng dừng lại, thầm mong được tan chảy dưới bàn tay tàn bạo ấy. Tuấn Lâm cười khẩy, tay phải vỗ thêm một cái “bốp” vào mông ông, rồi rút cặc ra, bắn tinh đầy vào lỗ đít sưng tấy của ông, dòng tinh nóng hổi trộn lẫn với máu và mồ hôi chảy ra ngoài, thấm xuống sàn gỗ thành vệt trắng đục, anh nhắm mắt, hơi thở hổn hển, đôi mắt mở ra lóe lên niềm vui thích điên cuồng, như một kẻ vừa chinh phục hoàn toàn con mồi.
– Mày dâm thế này mà còn giả vờ ngoan hả? Tao đụ mày mỗi ngày tại đây, để mày quỳ dưới chân tao mà rên.
Khải Quý nằm sõng soài trên bàn họp, cơ thể trần truồng run rẩy, mồ hôi thấm đẫm lưng và ngực, nước mắt lăn dài trên má hòa cùng tinh dịch dính trên cằm, lòng ông là một mớ hỗn độn ,nhục nhã như ngọn núi đè nén khi nghĩ đến vương quốc của mình giờ chỉ còn là đống tro tàn, nỗi sợ hãi như bóng tối nuốt chửng khi không biết giới hạn của Tuấn Lâm là đâu, nhưng khao khát lại trào dâng như cơn sóng thần, ông thầm ghét chính mình, thầm nguyền rủa bản thân vì đã yêu ngọn lửa tàn bạo ấy, yêu cái cách anh giày xéo ông đến tận cùng của sự sụp đổ. Tuấn Lâm đứng dậy, mặc lại quần vest, chỉnh cà vạt đen, dáng vẻ ung dung như chưa từng xảy ra chuyện gì, tay phải cầm remote bật plug rung lên mức thấp, nhét lại vào đít ông, khóa chặt bằng dây đeo da, tiếng “bzzzz” khe khẽ vang lên, khiến ông co giật thêm vài lần trên bàn, nước mắt trào ra vì kích thích quá độ, lòng ông gào thét trong tuyệt vọng, nhưng đôi mắt đỏ hoe lại ánh lên tia phục tùng, như một con thú đã hoàn toàn bị thuần hóa.
– Đứng dậy, mặc đồ vào. Đêm nay về nhà tao tiếp tục xé nát mày.
Khải Quý run rẩy ngồi dậy, đôi tay run rẩy mặc lại sơ mi và quần dài, mồ hôi thấm đẫm áo vest xám, hai chân khập khiễng bước theo Tuấn Lâm ra khỏi phòng họp, lòng ông là một cơn bão ,nhục nhã như ngọn lửa thiêu đốt từng tế bào khi nghĩ đến những ánh mắt từng kính nể giờ sẽ khinh bỉ, nỗi sợ hãi như dây thòng lọng siết chặt mỗi khi anh liếc nhìn, nhưng khao khát lại như một con quỷ gầm gừ trong tâm hồn, ông vừa ghê tởm chính mình vừa thầm yêu sự tàn nhẫn của anh, thầm mong những nhát roi và cái liếc mắt lạnh lùng ấy sẽ mãi là ngọn lửa dẫn dắt ông qua bóng tối của cuộc đời.
Ngoài trời, ánh hoàng hôn tắt hẳn, nhường chỗ cho bóng tối bao trùm thành phố, ánh đèn từ tòa nhà Hoàng Phát hắt lên lớp kính, phản chiếu hình ảnh một giám đốc từng quyền lực giờ chỉ còn là con chó dưới chân thư ký của mình, một dấu vết không thể xóa nhòa trong không gian công sở lạnh lẽo, nơi linh hồn ông bị thiêu đốt, bị giày xéo, và bị biến đổi mãi mãi dưới bàn tay của Trương Tuấn Lâm ,kẻ thống trị không chỉ cơ thể, mà cả tâm hồn ông trong ngọn lửa của sự phục tùng tuyệt đối.
————————END—————————–