Honeysuckle Darling - Chương 4
Chapter 4: Hoa Kim Ngân. Mãi mãi trung thành.Năm 2038.
Trận đánh Đại Thế Chiến lần thứ 4 trở nên khốc liệt hơn. Sapporo trở thành chiến trường nguy hiểm nhất, nơi diễn ra trận chiến giữa hai phe đồng minh và cánh tả.
Ký túc xá quân đội.
Phòng 314, 315 là nơi cư ngụ của gia đình Fujiwara. Cánh cửa phòng 314 bật mở, mùi hương xào nấu thức ăn tỏa ra ngào ngạt khắp phòng. Tiếng cười nói của hai người phụ nữ, một trung niên, một lão niên vọng ra từ trong bếp. Tiếng lật trang báo của ông già đeo kính ngồi thong thả trên chiếc ghế gỗ nơi phòng khách. Nghe tiếng mở cửa, tất cả cùng dừng công việc nhìn người đàn ông mặc quân phục bước vào.
– Con về rồi, có dẫn cậu em cấp dưới lúc trước từng nhắc đến theo cùng.
Fujiwara Murakami cười tươi nói, khuôn mặt sạm đen khắc khổ thoáng chốc trở nên hiền hòa. Gã hôn nhẹ lên gò má bà Fujiwara, nụ hôn dừng lại lâu hơn trên đôi má phớt hồng của cô vợ trẻ Michiyo. Hiranuma Takenao đứng ở ngưỡng cửa, khẽ mỉm cười nhìn gia đình hạnh phúc. Áo sơ mi trắng bỏ thùng, cặp kính cận, khuôn mặt toát lên vẻ trẻ con không làm sao che giấu được mùi súng đạn trên người anh. Bà Fujiwara cười thân thiện với anh:
– Cậu đây nhất định là cấp dưới hiền lành, tài giỏi mà con trai tôi thường khen, cậu Hiranuma?
– Dạ, không dám. Ccháu tới đây làm phiền gia đình một bữa cơm ạ, và xin cứ gọi cháu là Take thôi.
– Phiền gì đâu, thêm một đôi đũa, một cái chén bữa ăn càng thêm vui.
Nói rồi bà Fujiwara hối thúc tất cả vào trong dùng cơm. Cuộc nói chuyện trong bữa ăn đầy ắp tiếng cười. Ông Fujiwara ít nói nhưng không tỏ vẻ nghiêm khắc, bà Fujiwara luôn khéo léo gợi chuyện cho không khí vui vẻ. Murakami thì pha trò chọc cười mọi người, Michiyo ngồi một bên cười khúc khích. Cậu thấy ngưỡng mộ gia đình họ. Cả bốn người đều làm việc trong quân đội, không mang cấp bậc cao nhưng luôn là người xung phong chiến đấu. Cuộc sống thường nhật tuy đạm bạc mà tương thân tương ái. Không như gia đình anh, giàu có mà làm gì, mẹ thì ham tiền, cha ham danh vọng, anh chị chỉ lo ăn chơi, cả nhà mấy khi thấy mặt nhau. Anh quá chán nản, thừa lúc có lệnh xung quân, liền xin gia nhập đi lính. Không ngờ nơi anh đến lại đẫm máu tươi, ngày ngày chìm trong giết chóc. Không lâu sau cả nhà anh bị chết do loạn lạc, anh không còn đường quay về, biết là con đường tội lỗi vẫn phải bước tiếp. Bất giác Takenao xem họ như gia đình thứ hai của mình, một gia đình thần tiên. Anh tự nhủ, bằng mọi giá nhất định bảo vệ hạnh phúc của họ. Ăn cơm xong, hai người phụ nữ xuống bếp dọn dẹp. Bà Fujiwara nhất quyết không cho anh phụ giúp, đành ngồi lại chuyện trò với ông Fujiwara.
– Năm nay cậu Take được bao nhiêu tuổi rồi?
– Dạ, cuối tháng 10 cháu được đúng mười lăm ạ.
– Mười lăm tuổi?
Ông Fujiwara giật mình hỏi lại, rồi thở dài lẩm bẩm:
– Còn nhỏ như thế đã ra chiến trường giết người, tương lai bọn trẻ sẽ đi về đâu đây? Thời loạn không tha một ai…
Murakami khều nhẹ tay anh ra dấu đi theo hắn cùng ra sau nhà, gã cười nhe răng bảo:
– Cha tôi mà nói những chuyện này thì lâu lắm, cứ để ông một mình đừng làm phiền.
– Các anh có ăn dưa hấu không?
– Ăn chứ bà xã. Thôi em ngồi đây đi, để anh đi lấy, sáng giờ em mệt quá rồi còn gì.
– Đâu nào, em chỉ phụ mẹ có một chút thôi hà.
Michiyo ngồi cười tít mắt nhìn chồng lật đật chạy đi cắt dưa hấu, hấp tấp đến nỗi gã suýt đụng đầu vào kệ bếp. Cô luôn cảm thấy mình là người phụ nữ may mắn nhất đời, vì đã lấy được người chồng tốt. Từ khi cưới đến bây giờ, tình thương Murakami dành cho cô chẳng những không phai nhạt mà còn nồng nàn hơn. Takenao ngồi bên cũng vui lây với niềm hạnh phúc của cô, anh bắt chuyện:
– Em nghe anh Murakami bảo chị sắp sinh?
– Ừ, chắc tháng sau sẽ sinh, thằng bé cứ quẫy đạp đòi ra mãi.
– Chúc mừng chị.
– Cám ơn. À này, cậu Take đặt tên cho đứa bé giùm tôi được không? Anh Murakami chẳng biết nghĩ ra tên nào hay cả!
– Phải đấy. Cậu Take ăn học nhiều, nhất định sẽ đặt được cái tên đẹp.
Gã cười góp chuyện, để lên bàn đĩa dưa hấu mới xắt, rồi ngồi xuống trìu mến nhìn vợ mình. Takenao xua tay lia lịa nói:
– Chuyện quan trọng thế này em không dám nhận đâu!
– Có cậu Take làm cha nuôi là phúc cho thằng bé đấy chứ. Chúng tôi là người nhà binh, sống nay chết mai, lỡ sau này có hữu sự gì cũng yên tâm là giọt máu nhà Fujiwara có người chăm sóc.
Ông Fujiwara nghiêm túc nói, không biết từ lúc nào ông bà đã ngồi vào bàn. Anh nhìn bốn người trước mặt, cảm thấy trách nhiệm này quá lớn lao với người trẻ tuổi như anh. Nhưng anh cũng muốn được là thành viên trong gia đình ấm áp này, huống gì làm cha khi tuổi còn thiếu niên cũng là chuyện vui thú. Anh thoáng nhớ đến bụi hoa Kim Ngân chớm nụ lúc nãy trên đường đi vào ký túc xá đã thấy, anh rụt rè nói:
– Đặt tên Aki được không?
– Aki? Ý nghĩa là gì?- Murakami hỏi.
– Là ‘Aki’ trong ‘Akimoto’. Tháng sau đứa bé sinh ra là lúc hoa Kim Ngân nở rộ, năm nay hoa lại nở muộn vào mùa thu nên cháu nghĩ đến đặt tên Aki…
– Khó hiểu quá, tôi chịu không hiểu được ý nghĩ sâu xa của nhà văn các anh.
– Cậu Take là nhà văn à?- Michiyo hỏi bằng giọng ngưỡng mộ.
– Là anh Murakami đùa đấy, em chỉ biết viết vài chữ lan man thôi.
– Lan man mà có cả đống người đòi in sách xuất bản à?
– Thì…
Takenao đành cúi đầu nhận cái biệt danh ‘ông nhà văn’ Murakami đặt cho, bởi không nói lại cả nhà Fujiwara. Sau đó trước khi ra về, Michiyo kêu anh sờ bụng chia tay đứa bé. Anh ngập ngừng xoa nhẹ lên cái bụng căng tròn to bằng quả bóng của cô. Dường như anh nghe thấy nhịp tim đập yếu ớt. Trong anh dâng lên một thứ tình cảm đặc biệt khó tả với sinh linh bé bỏng sắp ra đời. Cuộc đời đôi lúc thật kỳ lạ. Bàn tay anh đã cướp đi mạng sống bao nhiêu người, rồi bây giờ cũng chính anh sắp bảo vệ một sinh mạng mới. Takenao nắm chặt tay, ngước nhìn bầu trời xanh lộng gió, ngước nhìn khu ký túc xá cũ kỹ, trên tầng lầu ba có những cái vẫy tay chào thân thiết. Anh đã quyết định rời quân ngũ, dù bàn tay này không thể rửa sạch máu và tội lỗi, nhưng anh không muốn nó vấy bẩn thêm nữa. Để sau này anh có thể không hổ thẹn nắm lấy đôi tay bé nhỏ thuần khiết kia.
Takenao đã không thể chờ nhìn thấy sự ra đời của con trai nuôi, bởi sau khi xuất ngũ anh bị thuyên chuyển về miền nam. Còn gia đình Fujiwara di chuyển về phương bắc tiếp tục trận chiến vì độc lập tự do. Từ đó anh bặt tin tức, những cánh thư gửi trả lại không người nhận.
……..
Năm 2049.
Chiến tranh kết thúc với phần thắng thuộc về phe cánh hữu. Những kẻ bại trận phải lẩn trốn sang nước ngoài tránh bị trả thù. Sau khi tốn nhiều thời gian và tiền bạc, cuối cùng Takenao cũng được biết tin cả nhà Fujiwara đều tử trận, chỉ còn duy nhất một đứa bé trai sống sót. Anh lập tức đi đến bệnh viện nơi thằng bé đang lưu trú. Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng, chỉ tay vào căn phòng ba bức tường, một tấm kính. Qua tấm kính trong suốt, anh thấy bên trong có đứa trẻ ngồi trên giường mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn xung quanh. Anh không nén được xúc động, run giọng hỏi:
– Bác sĩ, đứa bé đó là…?
– Chính là Fujiwara Aki. Nghe báo cáo là đứa trẻ đó tận mắt nhìn thấy tất cả người thân bị bắn chết bởi phe địch, nên giờ thần trí không tỉnh táo, ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Chúng tôi để cậu bé ở đây điều trị gần một năm rồi, nhưng không có dấu hiệu bệnh thuyên giảm hay nặng hơn.
Aki ngồi thừ người nhìn đăm đăm cánh cửa trước mắt, mà thật ra nó cũng chẳng biết đó có phải là cửa không nữa. Cả việc bây giờ là ngày hay đêm tối nó cũng không biết, vì nó chẳng quan tâm. Tường trắng, giường nệm trắng, quần áo trắng, người trắng. Không gian xung quanh nó chỉ mỗi một màu trắng, đôi khi nó nghĩ ngay cả chính nó cũng là một cá thể trắng. Đột nhiên trong vùng trắng đó xuất hiện sắc màu khác. Một bó hoa màu vàng và trắng. Hoa trắng, nhưng không trắng lạnh lẽo, trắng chết chóc như màu của căn phòng này. Hoa vàng rực rỡ được cầm bởi bàn tay trắng trẻo, một bàn tay thuôn dài, bàn tay đẹp nhất nó chưa từng thấy. Nó nhìn đăm đăm vào bàn tay đó, khẽ chớp mắt khi được xoa đầu, tay mềm và ấm hơn tấm chăn nó đắp mỗi đêm.
– Chào con, Aki. Tôi là Hiranuma Takenao, bạn cũ của cha con.- Anh nói tránh những từ liên quan đến quân đội, không muốn đứa trẻ bị kích động.
Takenao? Cái tên nghe rất quen thuộc, nó cố lục lọi trong trí nhớ đã bị ăn mòn bởi màu trắng, cuối cùng nó đã nghĩ ra:
– Nhớ rồi! Mẹ thường hay nói, cái tên Aki được người cha nuôi Takenao đặt cho.
– Phải rồi, từ giờ tôi sẽ chăm sóc và bảo vệ cho con, Aki.
Nụ cười của người ấy rạng rỡ, vòng tay ấm áp như nắng đang bao bọc lấy thân người nó. Chỉ có một điểm khác biệt, nắng thì nóng gay gắt, không dịu dàng như hơi ấm này. Nó nhắm mắt lại, từ từ thiếp đi trong sắc màu bạch kim.
Kể từ đó, mỗi ngày nó học thêm được nhiều điều mới, biết thêm nhiều sắc màu hơn. Nhưng nó vẫn mãi chỉ yêu thích hai màu trắng và vàng, mãi chỉ thích hoa Kim Ngân. Nụ cười nắng, tâm hồn thánh thiện.
……………..
– Thật không ngờ quá khứ của Aki lại bi kịch như vậy.
Kumiko vừa lái xe đến địa điểm tìm hắn vừa lắng nghe anh kể về quá khứ của hắn, thốt lên câu cảm thán. Anh ngồi bên cạnh đau khổ nói, hai tay vò rối tóc:
– Ai sinh ra trong thời loạn cũng sẽ chịu hoàn cảnh như thế. Sai lầm là tôi. Tôi đã có ý nghĩ xấu xa với một đứa trẻ, nuôi lớn nó trong suy nghĩ lệch lạc của mình. Sự việc hôm nay là do tôi một tay gây ra, tôi là kẻ tội đồ…
– Take, sao anh không chịu hiểu? Dù anh có hành xử thế nào, rồi thằng nhóc đó vẫn sẽ yêu anh.
– Nhưng nếu tôi cẩn thận hơn…!
Chiếc xe đột ngột dừng lại làm anh suýt đập đầu về phía trước. Kumiko mở cửa xe bước ra ngoài, bật quẹt lửa đến lần thứ ba mới châm được điếu thuốc, hẳn nhiên tâm trạng cô rất không bình ổn. Anh đi đến cạnh cô, thắc mắc hỏi:
– Kumiko, tôi nói gì khiến cô bực bội sao?
Kumiko xoay người lại, phả hơi thuốc vào mặt làm anh ho sặc sụa. Có thể nói anh là một người hiền lành hiếm có, không hút thuốc, không uống rượu, luôn giúp người. Cũng tại tính cách anh như thế nên mới khiến cô lo lắng, không thể dời mắt khỏi vì sợ anh bị kẻ xấu lường gạt. Cô thở dài, đôi mắt đen láy nhìn anh vừa buồn bã vừa nghiêm khắc:
– Anh quá tốt bụng, luôn để tâm đến cảm nghĩ của người xung quanh, còn bản thân thì bỏ mặc. Tôi luôn mong anh được hạnh phúc. Tôi khuyên anh một câu, bây giờ anh không thể đi gặp Aki với tâm trạng mâu thuẫn như hiện nay. Làm vậy sẽ chỉ càng khiến cậu ta thêm tổn thương, cho chính anh nữa, Take à.
– Vậy giờ tôi phải làm sao đây chứ?
Takenao nhìn cô bằng ánh mắt của kẻ chết đuối mong vớ được cái phao. Cô lại thở dài não nề, cúi đầu nói giọng đều đều:
– Việc đó anh nên hỏi lòng mình thì hơn. Tôi chỉ có thể khuyên anh hãy sống thật với bản thân. Cứ thử bỏ qua cái nhìn của thiên hạ xem.
Rồi cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh:
– Take, dù anh có là người như thế nào, tôi và Inoue mãi mãi vẫn là bạn anh. Chỉ cần nhớ một điểm này thôi.
Ánh mắt của cô như một nguồn năng lượng tiếp sức cho anh thêm dũng khí. Anh nhìn cô đầy vẻ biết ơn, cúi mặt xuống, suy nghĩ thật kỹ càng bước đi kế tiếp.
Aki rời xa đã được hơn hai tháng, mỗi ngày với anh tưởng như dài không có điểm dừng.
Bây giờ anh đang trên đường tìm đến hắn, nhưng nếu không gặp thì sao? Nếu đó chỉ là tin đồn, chỉ là một người có diện mạo giống hắn? Nếu sau này không còn có thể gặp nhau?
Không thể gặp Aki nữa…
Nghẹt thở.
Tim đau nhói lên.
Không khí tràn ra khỏi buồng ngực.
Đôi môi hé mở, cố hớp lấy không khí rồi gập người ho khục khặc.
Không khí như mảnh vụn thủy tinh, đâm nát bên trong thân thể.
Kumiko thấy mặt anh tái xanh, đôi tay bấu lấy thân xe để đứng vững, móng tay bấu chặt gây ra những vệt sơn tróc, cô bước tới gần lo lắng hỏi:
– Take, anh có sao không?
– Không…không sao.
Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, đã thở được tuy lồng ngực vẫn còn bức bối. Cuối cùng anh đã có quyết định, đôi mắt từ từ mở ra, bên trong ẩn chứa ý chí kiên quyết:
– Tôi hiểu rồi!
Kumiko nắm lấy cổ tay anh, ngăn anh mở cửa xe, nhướn mày hỏi:
– Anh hiểu rồi ư?
– Thật đã hiểu rồi.
Anh cười đáp. Không phải nụ cười mệt mỏi hay giả tạo như lúc gần đây. Là một nụ cười khiến lòng người thấy ấm áp, tuy còn chút u sầu nhưng bây giờ nó hoàn toàn là nụ cười của anh. Cô khẽ thở ra, thật tốt, người bạn của cô đã trở lại như xưa. Cũng thầm tội nghiệp Inoue, xem ra gã đã hết hy vọng. Cô vừa lái xe vừa nghĩ xem tối nay về có nên an ủi gã không. Cái gã khô khan đó không phải mẫu người của cô, nhưng ai bảo cô là kẻ tốt bụng làm chi.
………..
Hai giờ sau. Trước nhà nghỉ Asuka đậu một chiếc xe mui trần kiểu dáng thể thao. Hai người mở cửa xe tiến vào trong. Thiếu phụ đi trước, chàng thanh niên theo sau. Thiếu phụ đưa tấm hình nhỏ đến trước mặt bà chủ quán:
– Xin hỏi, ở đây có cậu thanh niên nào giống trong hình này không?
Bà chủ nhìn thoáng qua tấm hình liền thì thào nói ngay:
– Có, chúng tôi có một tên giúp việc mặt mũi giống y như vậy. Có phải hắn là tội phạm không?
Kumiko mỉm cười không giải thích, bàn tay đeo găng đen khẽ đẩy gọng kính, càng tăng thêm bí ẩn và sự tò mò. Takenao thầm than, lúc xưa cô rất thích làm cảnh sát dù luôn thi rớt vào ngành đó, bây giờ chắc lại bày trò hù dọa người ta đây. Chợt có tiếng mở cửa, một giọng thanh niên mệt mỏi cất lên:
– Bà chủ, còn việc gì cần làm nữa không?
– Aki!!!
Aki ngỡ ngàng đứng nơi ngưỡng cửa, hắn có nằm mơ không? Sao có thể thấy anh ở nơi này được? Đã quá đủ cho những cơn ác mộng hay là mộng đẹp? Hành hạ hắn vào mỗi đêm còn chưa đủ sao, lại còn xuất hiện giữa ban ngày, khiến hắn ngỡ đó là anh thật sự. Hắn lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói:
– Lại là mơ nữa rồi.
– Aki, đây là thật, không phải mơ đâu!
Hắn lại lắc đầu, nhưng lần này đôi mắt nhìn anh tha thiết:
– Tôi không tin. Nhưng Take à, tôi chạm vào anh có được không? Xin đừng biến mất, chỉ một lần thôi. Tôi muốn được chạm vào anh một lần nữa, dù là mơ.
Trong mắt hắn ngập tràn tia nhìn nài nỉ, yêu thương và đau khổ. Anh khẽ gật đầu, từng bước chậm rãi tiến về phía hắn. Khi hai làn da tiếp xúc nhau, ngón tay hắn khẽ ve vuốt gương mặt anh. Tay và giọng hắn run rẩy:
– Ấm quá, ảo ảnh lần này thực hơn mọi lần. Cứ như thế này tôi sợ mình không kiềm được mà ôm anh mất, nhưng nếu như thế không chừng anh sẽ tan biến đi…
– Không đâu. Hãy ôm tôi đi, tôi sẽ không biến mất.
Anh nắm lấy tay hắn đặt quanh vòng eo mình, cánh tay kia của hắn cũng nhanh chóng siết lấy thân người anh. Hắn ôm anh thật chặt, đến mức nghẹt thở, nhưng anh không muốn bảo hắn buông ra, không muốn. Thà chết trong hơi ấm này còn hơn sống những ngày tháng cô đơn.
Cảm giác ôm anh trong tay rất thật, hắn còn nghe cả nhịp tim đập khe khẽ. Dù rất muốn dối lừa bản thân rằng hắn còn đang mơ, nhưng không thể, anh hiện hữu thật sự, bằng xương bằng thịt. Tại sao anh phải tìm đến đây làm gì? Hắn đã chạy trốn rồi mà, sao anh có thể tàn nhẫn đi tìm hắn chứ! Hắn biết sau những chuyện đã làm với anh, anh vẫn sẽ thương yêu hắn, đối xử với hắn như ngày xưa, bởi vì anh là người tốt. Nhưng hắn không muốn vậy, hắn không muốn là con trai của Hiranuma Takenao!
Nếu không thể là người tình, xin hãy làm kẻ xa lạ.
Đột ngột hắn buông tay ra, bước lùi khỏi anh rồi quay lưng bỏ chạy. Anh hốt hoảng vội cất bước đuổi theo:
– Aki, đừng đi! Chờ-
Hắn nghe có tiếng ngã, hơi chột dạ nên quay đầu lại. Do anh hấp tấp muốn đuổi theo nên không nhìn dưới chân, kết quả là vấp vào ngưỡng cửa, té đập mặt xuống đường. Hắn liền chạy tới bên anh, lo lắng xem xét, trên trán anh rách một đường dài tuy không sâu, máu cũng không ra nhiều, nhưng hắn vẫn sợ đến thót tim. Hắn khẩn trương nói:
– Đi đến trạm xá mau!
Nhưng anh vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Hắn chẳng nói chẳng rằng bế xốc anh lên chạy nhanh ra đường lớn. Anh úp mặt vào ngực hắn, nghe nhịp tim đập nhanh của hắn, thì thầm:
– Aki đừng đi nữa, đừng rời xa Take.
Tiếng nói của anh là một mệnh lệnh mà cả đời hắn không cách nào chống lại. Tay hắn run rẩy cố giữ chặt anh, giọng hắn lạc đi vì xúc động:
– Tôi không đi. Từ giờ tôi sẽ không rời xa anh nữa.
– Thề đi.
– Fujiwara Aki này xin thề suốt đời mãi bên cạnh Takenao, kể cả cái chết…
– Được, tôi tin rồi, không cần thề nữa!
Anh hốt hoảng bịt miệng hắn, sợ nói nữa hắn sẽ thề sống thề chết. Thường khi thề người ta hay lôi chuyện sống chết ra, mà anh thì không muốn như thế, anh mong dù có phản bội lời thề với anh, hắn vẫn sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc, yên vui. Hắn nhìn anh, trong mắt ngàn ngập vẻ trìu mến yêu thương, nhẹ nhàng nói:
– Sau khi đi trạm xá xong chúng ta sẽ đến nơi khác.
– Đi đâu?- Anh ngơ ngác hỏi.
– Về nhà…nhà của chúng ta.
– Phải, về nhà thôi.
Anh cười rạng rỡ, tựa đầu vào vai hắn, đôi tay hắn ôm anh chặt hơn, hai cơ thể càng áp sát vào nhau. Hai người mãi nhìn đối phương, không để ý thấy chiếc điện thoại di động kiểu dáng nữ có chức năng camera đang quay lén cảnh tượng trên. Đôi môi màu hồng đào khẽ mỉm cười:
– Yêu một người không phải là tội lỗi, Take, Aki.
Ngày hè. Nụ hôn thơm mùi nắng. Hoa Kim Ngân hòa ca cùng cơn gió xanh.