Hôn thê hoàng gia - Chương 5
Chap 5
– Vâng. Tôi sẽ đến ngay. Chào ngài. – Sehun một tay chỉnh lại chiếc áo đồng phục, một tay nhét chiếc điện thoại vào túi quần. Hắn xuống hầm rượu để lấy một chai rượu làm quà tặng hiệu trưởng. Hôm nay hắn sẽ giải quyết nốt rồi nhanh chóng thu xếp để trở về vương quốc.
– Ai đó? – Sehun nghe thấy có tiếng động.
– Khụ khụ
Luhan thấy có người liền quay ra. Cậu đang mặc một chiếc áo phông trắng cùng quần jean đơn giản. Trên tay cầm một chiếc khăn lau. Cậu ho do hít phải bụi.
– Ngươi làm gì ở đây?
– Thần đang dọn dẹp. – Luhan nhanh chóng cúi đầu. Cậu sợ phải đối mặt với thái tử.
– Đây đâu phải là việc của thái tử phi?
– Chỉ là … thần thấy vui hơn khi dọn dẹp. Ngài đang định đến trường sao?
Luhan nhìn thấy Sehun khoác trên mình bộ đồng phục. Bất chợt, nụ cười nơi sân thượng lại xuất hiện trước mắt cậu. Nụ cười ấy đẹp lắm.
– Ừ. Thôi ta đi đây. Ngươi mau lên phòng đi.
Luhan không nói gì. Cậu đưa tay gập lại cái khăn để còn lên phòng. Cậu không muốn làm trái mong muốn của thái tử.
– Tay ngươi làm sao vậy?- Sehun nhìn thấy những vết xước đỏ rớm máu trên mu bàn tay của cậu. Hắn tiến lại gần để xem vết thương. Nhưng Luhan do quá hoảng sợ nên vội lùi hẳn người lại. Cậu không để ý sau lưng mình là giá để rượu.
– CẨN THẬN.
Sehun hét lên. Một chai rượu từ trên giá rơi xuống. Chân tay Luhan dường như hoá đá. Cậu chỉ biết nhắm mắt chờ đợi cái chai rơi vào đầu mình.
Choang. Chai rượu rơi xuống, vỡ tan, những dòng rượu vang đỏ bắn tung toé.
– Ngươi không sao chứ? – Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai khiến Luhan bừng tỉnh. Cậu phát hiện ra mình đang được bao bọc bởi vòng tay rộng lớn của Sehun.
– Thần … thần – Hơi ấm kia như muốn thiêu rụi mọi lời nói và cả gương mặt của cậu
– Thái tử! Người không sao chứ ạ? – Một tốp người hầu lao vào khi nghe thấy tiếng đổ vỡ.
– Ta không sao. Chăm sóc cho thái tử phi. – Sehun thấy có người vào thì vội vã buông tay và đi ra.
– Thái tử phi. Người không sao chứ? – Lay tiến lại gần – Người uống rượu hay sao mà mặt lại đỏ thế này? Hay người vẫn ốm?
– Ta không sao. Mà tại sao em lại xưng hô khách sáo vậy?
– Em … em không được thất lễ với người.
Lúc này Luhan mới để ý thấy những người kia đang nhìn Lay và xì xầm điều gì đó. Cậu không biết rằng trong cả căn nhà này Lay là người duy nhất có thể được chăm sóc cho cậu. Mọi người đều cho rằng cậu lợi dụng mối quan hệ với Kris để có được vị trí này.
– Không lẽ là vì ….
Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang câu nói của Luhan.
– A lô.
– Cậu có phải là cậu Xi Luhan không?
– Vâng. Cho hỏi ai đó ạ?
– Chúng tôi gọi từ bệnh viện X. Mong cậu có thể thu xếp thời gian đến gặp chúng tôi trong ngày hôm nay.
– “Bệnh viện X không phải là nơi dì Lee phẫu thuật sao?” – Luhan ngẫm lại mới giật mình nhớ ra. Cậu không kịp nghĩ thêm gì nữa mà hoảng hốt lao ra ngoài gọi một chiếc taxi.
– Dì không thể xảy ra chuyện gì được. – Vừa đi cậu vẫn không ngừng lẩm bẩm. Cậu không thể đánh mất đi người thân duy nhất của mình được.
———————————————
– Luhan, ta có thể vào không? – Sehun gõ cửa.
Từ buổi sáng nay, hắn đã không ngừng suy nghĩ về Luhan. Qua từng cử chỉ, từng hành động của cậu, hắn biết Luhan thực sự không biết gì về cuộc hôn nhân này. Sáng nay khi thấy cậu bị thương hắn đã lo lắng, lúc thấy cậu gặp nguy hiểm hắn đã vô cùng hoảng hốt. Hắn biết trái tim hắn đã rung động nhưng lý trí của hắn lại luôn phủ định điều đấy.
– Luhan, em có ở trong đó không? – Sehun gọi cửa nhưng không thấy ai trả lời. Hắn đẩy cửa vào. Trong phòng không có ai cả. Cậu không ở trong biệt thự.
– Chanyeol! – Hắn gọi – Luhan đâu?
– Cậu Han ra ngoài từ sáng đến giờ vẫn chưa về. – Chanyeol nhanh chóng trả lời. – Theo như Lay nói thì có vẻ cậu Han đang ở bệnh viện X.
– Bệnh viện X? Mau chuẩn bị xe, chúng ta sẽ đến đó.
– Vâng thưa thái tử.
– Em muốn đùa với tôi phải không Luhan! – Sehun thu tay tạo thành nắm đấm.
Chiếc xe lướt trên đường với tốc độ đáng kinh ngạc. Chỉ chưa đầy 10′ sau, Sehun đã đứng trước cửa bệnh viện. Hắn đi khắp các hành lang để tìm cậu.
– Dì nhớ lần sau đừng có đùa với cháu như vậy nữa. Tim cháu vẫn đang đập nhanh đây này.
Giọng nói trong trẻo của cậu vang lên gần đó. Hắn cuối cùng đã tìm thấy cậu.
– Tại cháu mà. Cháu cứ biến mất mà chẳng nói với ta lời nào. Không thế ta biết gặp cháu kiểu gì?
Giọng nói của một người nữ trung tuổi khiến Sehun dừng bước. Hắn muốn nghe xem người đó là ai và có quan hệ thế nào với cậu.
– Cháu đã nói là cháu đi làm rồi mà.
– Vậy chủ nhà có tốt không?
– Tốt lắm dì ạ. Dì không phải lo gì đâu.
– Ta lại hỏi thừa rồi. Họ chắc chắn là người tốt thì mới ứng tiền cho cháu để giúp ta phẫu thuật chứ.
Luhan không nói gì cả. Cậu chỉ mỉm cười.
– Mà cháu ta ngoan ngoãn lại tốt bụng thế này, nhà nào có được cũng thật có phúc đi.
– Dì cứ thích trêu cháu. – Luhan nhăn mày. – “Chỉ là nếu cháu đủ tốt thì liệu cháu còn có thể thấy được nụ cười ấy.”
– Cháu nghĩ gì vậy?
– Không có gì đâu ạ. Chỉ là cháu hơi mệt nên thế thôi. Cháu ngủ một lát rồi dì gọi cháu nha.
– Rồi. Nghỉ đi
Người phụ nữ nhẹ nhàng xoa đầu Luhan. Cậu ngồi ngủ gục ngay bên cạnh dì Lee.
Cả hai người đều không biết Sehun đã nghe thấy hết. Hắn nghĩ về những lời hắn đã nhục mạ cậu. Hắn nghĩ về những lần hắn hành hạ cậu. Hắn thấy đau xót bởi hắn đã hiểu nhầm về cậu. Nhưng đau đớn hơn cả có lẽ là bởi vì Luhan vẫn nói rằng hắn rất tốt. Tâm can dằn vặt, hắn quay lưng bước đi.
– Dì à, hoa ở đâu vậy? – Luhan tỉnh giấc thì thấy trên tủ có một lọ hoa hồng rực rỡ
-Lúc cháu ngủ có người bạn đã đến thăm dì. Cậu ấy bảo không cần gọi cháu.
– “Chắc là anh Chanyeol rồi” – Luhan nghĩ thầm. – 10h tối rồi, cháu phải về không ông chủ lại gọi.
– Nhớ đi cẩn thận và phải giữ liên lạc với dì đấy. – Dì Lee dặn dò kĩ lưỡng.
– Cháu biết rồi mà. – Cậu cười khổ – Cháu đi đây. Dì nhớ giữ gìn sức khoẻ đó nha.
Nói rồi cậu nhanh chóng trở về căn biệt thự.
– A – Cậu giật mình khi thấy Sehun đang đứng dựa lưng vào bức tường trước phòng của cậu.
– Em đã đi đâu? – Giọng nói không chút dịu dàng vang lên khô khốc. Có điều Sehun đã thay đổi cách gọi Luhan từ ngươi sang em, thế nhưng cả hai lại không hề để ý.
– Thần đi thăm dì. Dì đang bị ốm nên đến thăm một chút. – Luhan vẫn nhìn xuống đất và trả lời.
– Tại sao giờ này mới về?
– Thần … thần xin lỗi vì đã về muộn. – Luhan nuốt nước bọt. Cậu cảm giác như mình đang bị tra khảo. Mà sự thật thì đúng là như thế.
– Thái tử, thần có chuyện muốn nói. – Luhan thấy Sehun định bỏ đi thì vội vàng cản lại.
Sehun không quay lại cũng không trả lời mà chỉ đứng nguyên vị trí cũ. Chỉ thế thôi Luhan cũng hiểu được Sehun chấp nhận nghe cậu nói.
– Liệu … người … có thể huỷ bỏ hôn ước được không?
Sehun nghe đến thế liền quay người lại nhìn thẳng vào cậu.
– Em muốn gì?
– Thần … thần chỉ là thấy mình không phù hợp với người. Và cũng …. không hợp …. với ngôi … thái tử phi. – Cậu không thể lưu loát nổi khi mà ánh mắt lạnh băng kia chiếu thẳng vào người cậu. Nhưng đó không phải là lí do duy nhất. Luhan đang nói dối lòng mình.
– “Em không muốn người mà em vẫn mơ tới phải cưới một người mình không yêu. Em không muốn thấy người ấy đau khổ, em muốn người ấy phải thật hạnh phúc. Vì biết đâu, lúc đó người sẽ nở nụ cười, dẫu rằng nụ cười ấy không dành cho em.”
– Em còn gì muốn nói không? – Sehun gằn giọng, hắn chỉ sợ cậu còn nói thêm câu gì thì hắn sẽ lại làm tổn thương cậu. Và điều hắn lo sợ thực sự tới.
– Thái tử có thể cho thần địa chỉ của anh Chanyeol không? Hình như anh ấy đã đến thăm và tặng hoa cho dì em. – Luhan cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên đối diện với hắn.
Cái tên “Chanyeol” như phát búa cuối cùng đập tan đi bức tường nhẫn nhịn của hắn
– Hừ. Em được lắm. Để tôi cho em xem em là của ai. – Sehun bước đến bên cậu, cúi xuống nói nhỏ vào tai và vác cậu trên vai tiến đến. phòng ngủ.
– Thái tử làm ơn bỏ thầm xuống. Làm ơn mà. – Cậu cật lực giẫy giụa và khóc lóc. Thế nhưng vòng tay chắc khoẻ kia cũng không ngầm ngại mà siết chặt phần eo của cậu. Với sức lực của cậu thì có thể làm được gì cơ chứ.
Rầm.
Sehun không thương tiếc mà ném Luhan xuống giường. Nếu không phải có đệm thì chắc ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của cậu mất.
– Để xem tôi sẽ dạy dỗ em như thế nào.
Sehun trườn lên trên người cậu. Hai người cách nhau 2 lớp áo nhưng Luhan vẫn cảm nhận được độ nóng bỏng của da thịt người nằm trên.
– Đêm nay em là của tôi …..