Hoa bồ công anh - Chương 3
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::: :::::::::
_ Này nhóc nhắm mắt lại nào hihihi !
_ kêu người ta nhắm sao lại bịt !
_ uhm bịt lại cho chắc ăn mất công có người ăn gian hihihi
_ ặc ặc quýnh anh giờ ! hihi !
_ từ từ thôi, đi theo hướng anh hướng dẫn nhé – nó bịt lấy đôi mắt nhỏ xinh của nhóc.
_ rồi chuận bị mở mắt ra nào 1…2…3 – nó tháo tay ra.
_ ôi trời ! anh làm gì mà chuẩn bị cả 1 bàn tiệc ăn ngon thế này, nhiều món quá – trước mắt nhóc là cả 1 bàn tiệc đầy đồ ăn đặc biệt điểm nhấn chính là 3 cây nên xanh màu danh dương trông thật ấm cúng.
_ còn 1 điều ngạc nhiên nữa – nói xong nó liền chạy vô bếp rồi sau dó bước ra với một ổ bánh kem thật đẹp trên tay lung linh cùng những ngọn nến sắc màu – HAPPY BIRTHDAY nhóc nha.
_ ủa em nhớ là chưa đến sinh nhật em mà anh ? – sinh nhật nhóc còn đến 3 tháng nữa.
_ uhm anh biết chứ, nhưng anh thích tổ chức sớm cho nhóc cơ, sao ? ko đồng ý à ?
_ à ko em vui lắm chứ cám ơn anh nha. – nhóc đã rơm rớm.
Nó sợ, nó sợ nhóc sẽ ko chờ được đến cái ngày sinh đó của nhóc, nó ít ra sẽ được ăn cái sinh nhật cuối cùng của nhóc, ít ra là sẽ còn nhóc bên cạnh lúc này.
_ anh có thêm một món quà nhỏ tặng nhóc này. – nó chìa đôi bàn tay ra, một chiếc lọ thủy tinh nhỏ, bên trong đó là những viên thuốc hình con nhộng đủ màu sắc cả.
_ đây là một loại thuốc đặc trị của tây phương đầy, đó là thuốc chữa được bách bệnh, mọi bệnh tật đều có thể chữa được, hướng dẫn trước khi sử dụng là mỗi ngày nhóc chỉ được uống một viên thôi đấy. Nhóc không được uống quá liều đâu đấy, mỗi ngày một viên thôi. – nó trao tay nhóc, nó kìm lại tiếng nấc trong cổ họng.
_ em xin lỗi………… – nhóc cầm lấy chiếc lọ nhỏ ấy rồi đứng dậy chạy vào phòng.
_ Hic hic… – từng tiếng khóc tiếng sụt sùi của nhóc nó nghe rõ như in.
Nhóc đang “uống thuốc” của nó, đội bàn tay íu ớt của nhóc đang từ từ mỏ chiếc lọ nhỏ ra, nâng niu một viên thuốc hình con nhộng ra, nhóc khẽ vặn nhẹ để viên thuốc mở ra. Bên trong viên thuốc là một mảnh giấy nhỏ.
“nhóc ngốc ! hôm nay mặt trồi sang ghê, sáng như tình yêu của anh dành cho em, khỏe chưa nào nhóc !”
Rồi viên thứ hai
“này này nhóc uống thuốc đều đặn nhỉ, hết viên này nhóc sẽ khỏe hơn rất nhiều, anh iu nhóc !”
“lạ nhỉ, hôm nay lại có tiếng dế kêu buổi sang, hay là nó đang hát cho tình yêu của chúng ta ? mau khỏe nhé, anh iu nhóc !”
“nếu iu là có tội thì anh sẽ mài có tội với nhóc đấy, mau khỏe nhé nhóc ngốc của anh ! ”
“đang ngồi nhìn nhóc ngủ, chòi cái mặt đang ghét quá, mà càng ghét là càng iu á, mau khỏe nào, nhóc iu của anh !”
“gặp nhóc là một sai lầm của anh, nhưng đó là sai lầm đáng iu và anh chưa bao giờ suy nghĩ là sẽ sửa đổi, mau khỏe nào, nhóc iu của anh !”
Hức…c..c…c…c…hu…ư…c…c – đôi tay nhỏ bé của nhóc đang bíu chặt lấy đôi môi nhỏ bé để ngăn những tiếng nấc nghẹn ngào, để ko quá lớn, để nó ko thể nghe thấy, để thể hiện sự hạnh phúc bằng nước mắt.
Nó bước vào nhẹ nhàng, nó rạp mình xuống ôm lấy nhóc, nó cũng đang khóc.
_ nhóc hư quá tại sao vậy ? tại sao nhóc ko nghe theo lời chỉ dẫn của bác sĩ ? mỗi ngày chỉ được uống 1 viên thôi ! – nó càng ôm chặt lấy nhóc hơn bao giờ hết.
_ em…em…em xin lỗi ! nhưng…em sợ…hịc em sợ em sẽ ko còn thời gian để uống thêm anh à !
Nhóc òa khóc, mặt úp vào ngức nó, nhóc giờ đây như một đúa trẻ bật khóc vì …có lẽ là sợ hãi nhưng hạnh phúc.
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::: :::::::::::::::::::
_ này này !!! – nó khều khều tay nhóc – nhóc đang cầu nguyện gì đó ?
_ anh này, đang trong nhà thờ trước mặt Chúa đó, im lặng cầu nguyện đi nào.
_ uhm ờ ! anh xin lỗi.
“Chúa ơi ! ông có thật sự tồn tại ko vậy ? dù con chưa bao giờ đi lễ hay thờ lạy ông cả, nhưng con vẫn nghe bạn bè nói vế ông đấy, nhất là nhóc, nhóc tôn thờ ông lắm đấy. con cũng ko có gì to tát, cũng ko xin ông điều gì, nhưng ông có mắt thì làm ơn, làm ơn cho nhóc của con sống với con lâu nhé. Ông có thể lấy và rút ngắn số nắm con sống để bù cho nhóc cũng được, ko sao đâu, con chấp nhận ông à ! ông làm ơn ông nhé ! cho nhóc sống với con lâu lâu ông nhé !”
“Lạy Chúa ! chắc chúa đang nhìn con nhỉ ? hihihi con không biết đây có phải là lần cuối cùng con cầu nguyện với Chúa không nữa hì hì ! điều đó tất nhiên chỉ có Chúa mới biết, Chúa ơi từ lúc con sinh ra con đã sống rất ngoan, con chưa bao giờ làm điều gì sai cả, Chúa ơi con không đòi gì cả, ko xin gì cả nhưng Chúa có thể cho con sống lâu thêm 1 tí…1 tí nữa thôi để con còn có thể bên anh, bên nhưng cái mà anh đã làm cho con. Con đã ko có gì, con chỉ vừa nhận được hơi ấm từ anh thôi cho con nhận nó lâu thêm tí thôi nhé Chúa, 1 tí nữa thôi….cho con sống đến “mùa hoa đầu tiên” Chúa nhé ! ”
_ này anh cầu nguyện gì đấy !
_ nhóc hỏi làm gì ! nói chuyện với Chúa thì chỉ có Chúa được biết thôi, chả phải nhóc đã nói vậy sao – nó vặn vẹo nhóc.
_ uhm coi như anh thuộc bài ! hì hì.
Rồi bốn mắt nhìn nhau, mặc dù thơi gian tất nhiên vẫn đang trôi đều đặn nhưng với nó và nhóc thời gian đang đứng lại, chung quanh nó…………….
_ em – nó nắm lây tay nhóc, nó và nhóc vẫn đang quỳ trước mặt Chúa – Phan Nhật Thanh Tâm có muốn lấy anh làm chồng và hứa sẽ luôn yêu mình anh dù sống hay chết ?
_ anh …anh làm gì vậy – nhóc trân trân mắt nhìn nó – anh nói gì vậy.
_ anh cầu hôn nhóc…… – nó nhìn nhóc khẽ cười. – nhóc nhận lời chứ.
_ nhưng mà !
_ ko nhưng gì cả, nhóc nhận lời hay ko ?
Nhóc nhìn nó có vẻ suy nghĩ à không nhóc đang nhìn nó chỉ nhìn mà thôi.
_ em đồng ý ! – nhóc nắm tay nó chặt hơn. – anh Đặng Minh Thiên Long có muốn lấy em làm chồng hay không và hứa là sẽ iu em mãi cho tới khi em không còn trên cõi đời này.
_ anh đồng ý ! em sẽ mãi trong tim anh nhóc ạ. – nó nhìn nhóc cười hạnh phúc, một nụ cười nhẹ nhưng thật sự rất hạnh phúc – anh tuyên bố hai “chồng” có thể hôn nhau.
_ ai cho tuyên bố kiểu đó.
_ anh cho chứ ai.
Rồi nó ôm nhóc, hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ bé ấy, một nụ hôn dài, một nụ hôn tình yêu mà cuộc đời nó sẽ không bao giờ quên… nụ hôn cưới của mối tình đầu.
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::: ::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Một buổi chiều nhẹ, anh nắng hoàng hồn đang lan tỏa khắp nơi, nhẹ nhàng, nồng nàn và tuyệt diệu.
_ nhóc theo anh ra đây nào. – nó nắm lấy tay nhóc,khẽ rung nhẹ.
_ đi đâu vậy anh ?
_ ra sau nhà nào, có một ngạc nhiên lớn đấy – nó keo nhóc theo, nhưng nhoc bỗng khụy xuống – nhóc…nhóc…nhóc bị sao vậy ? nhóc ổn chứ hả ?
_ hem sao đâu anh ! hihihi em hụt chân thôi mà ! đi nào.
Nó ẫn nhóc đến một chiếc xích đu phía sau nhà, nó nghẽ kéo nhóc ngồi cùng nó trên chiếc xch1 đu nhỏ xinh ấy.
_ nhóc thấy gì không ? – nó nói mà tay chỉ về phía trước – bồ công anh đó nhóc !
_ ôi…đẹp quá – trước mắt nó và nhóc bi giờ là cả một cánh đồng hoa bồ công anh rộng thênh thang, những cánh hóa nở bung nhìn thật đẹp làm sao, lạ thay cái nắng hồng đỏ của buổi hoàng hôn lại càng tôn thêm cái đẹp tự nhền đầy quyến rũ của những bông hòa bồ công anh.
_ đẹp quá anh ạ…hihihi em thích lắm – nhóc nhìn nó, khẽ đặt lên môi nó một nụ hôn ngọt ngào.
_ cùng ngắm hoa nhé nhóc ! anh nghĩ sẽ có một cơn gió thôi ngang qua đấy và sẽ càng đẹp hơn khi nhưng cánh bồ công anh tung bay trong gió…
_ uhm đúng rồi em cũng nghĩ vậy – nhóc nghẽ dựa đầu vào vai nó, tay nhóc nắm chặt lấy tay nó.
………………………..
_ anh Long này !
_ sao nhóc ?
_ anh Long này !
_ sao nhóc ?
_ anh Long này !
_ sao nhóc ?
_ khi em kêu anh anh phải luôn trả lời em nhé !
_ uhm anh biết mà !
_ hứa nhé !
_ uhm anh hứa !
_ em hơi mệt, em ngủ một tí nhé anh ? – nhóc khẽ dựa sát vào nó hơn nữa. – khi nào hoa bay kêu em nhé anh.
_ uhm em ngủ 1 tí đi, một tí thôi nhé, ngủ khỏang 3’ phút thôi đấy !
_ uhm em biết rồi !
_ uhm….
_ anh Long này !
_ sao nhóc ?
_ Em yêu anh ! – đó là lần tiên nhóc nói yêu nó !
_ anh cũng iu em. – rồi nó thấy rõ nhóc nhẹ nhàng nhắm đôi bờ mi lại.
Một làn nhó nhẹ chợt thổi qua và lần này tất cả cách cánh hoa bồ công anh đang cùng nhau tung bay trong làn gió, một cảnh tượng chốn thiên đường đã hiện ra rồi, chúa đã ban mùa hoa đầu tiên ngày hôm nay.
_ hoa bay rồi kìa nhóc ơi ! tỉnh dậy nào, hoa bay rồi kìa nhóc ơi……. ! – nước mắt lăn dài trên má nó, nhóc vẫn dựa đầu vào vai nó im lặng, và trên môi vẫn khẽ còn 1 nụ cười !
The end !!!