Hoa bồ công anh - Chương 2
_ … – nhóc gật đầu, dụi mặt vào vai của nó, nó nhẹ nhàng ôm lấy nhóc.
_ nhóc thì sao ? iu anh chứ ?
Nhóc gật đầu…. Và từ đó trở đi hai đứa chính thức quen nhau, nhưng chỉ có nó và nhóc biết thôi…. Nhưng rồi điều mà nó và nhóc không muốn cũng xảy đến, mẹ nó đã biết chuyện hai đứa…
_ dạ con chào bác ! Bác gọi con đến có chuyện gì không ạ ?
_ uhm con ngồi đi ! cũng không có gì to tát lắm đâu…
_ con cũng biết là ta thương con như chính con của ta vậy, nhưng thú thật là tình thương nào nó cũng có giới hạn con à, và bác thật sự không muốn hết thương con, bác lại càng không muốn hình tượng của con bấy lâu nay tan biến đi trong bác … nên …
_ bác nói vậy là sao ? con không hiểu ý bác …
_ thôi thì để bác nói thẳng với con luôn ! Con hãy rời xa thằng Long đi ! Bác đã biết chuyện của hai đứa !
_ Bác !… sao bác nỡ …
_ Bác không nỡ mà bác vì hai đứa, vì tương lai các con, chuyện này rồi sẽ chẳng đi tới đâu hết, nếu con thật sự thương thằng Long thì hãy rời xa nó đi. Bác sẽ cho nó đi du học, còn con hãy rời xa nó càng sớm càng tốt để nó không còn vướng bận… – mắt mẹ nó cũng ngấn lệ, đau lắm, mẹ nó cũng đau lắm chứ khi mà chính mình phải nói ra nhưng lời cay nghiệt như thế. Mẹ nó thương nhóc lắm chứ vì nhóc như con bà mà, nhưng vì cả hai, không muốn con sai đường bà không còn cách nào khác.
_ thôi bác về trước, con suy nghĩ kĩ đi, cả hai sẽ không thể nào đi tới đâu được… – mẹ nó bước đi nhưng có thể thấy rõ mẹ nó đang khóc, nước mắt đang trào ra từ đôi mắt đầy vết chân chiên ấy .
Còn nhóc ? Nhóc như lặng người, chung quanh tối sầm lại, nhóc sợ, sợ sự cô đơn và sự ghét bỏ, nước mắt cứ tuôn ra nhưng nét mặt nhóc lai không thể thay đổi, không nhăn nhó, buôn rầu nhưng nó cứ lạnh tanh…vô cảm rồi sao ? Không, không phải, nhóc đang chết lặng đi vì sẽ sống sao đây ? nếu không có anh, tim nhóc như thặt lại và thặt sự nó đang thắt lại…ly nước cầm trên tay, nhóc cũng không còn đủ sức để cầm, nó rơi xuống đất và vỡ tan, nhóc ôm lấy lồng ngực của mình mà đau nhói, nhóc dường như thở không nổi và rồi bóng tối của sự cô đơn đang dần chìm ngập và bao phủ lấy nhóc.
_ kêu xe cứu thương mau lên … có người bị ngất… – đó là những điều cuối cùng nhóc nghe được.
Đã ba ngày rồi, nó không liên lạc được với nhóc, nhóc cũng không đi học mà nó thì lại không biết nhà nhóc ở đâu, nó giơ như đang ngồi trên đống lửa
_ Long, mẹ muốn nói cho con biết chuyện này !!!
_ chuyện gì vậy mẹ ?
_ ba mẹ lo sắp xong giấy tờ rồi, khoảng tháng sau con đi du học !
_ mẹ nói gì vậy à ? đi du học là sao ? con không hiểu ?
_ con sẽ đi Mĩ ! ba mẹ sẽ chu cấp tiền đây đủ…
_ nhưng ba mẹ không hiểu, con không muốn đi, con muốn ở Việt Nam..
_ con muốn ờ đây vì nó ! chứ không phải vì con muốn thực sự.
_ mẹ nói cái gì vậy ?
_ ta nói sai cho con sao ? con yêu thằng Tâm đúng không ? ta đã biết hệt chuyện của hai đứa rồi…. Và ta cũng đã nói chuyện với nó – nói tới khúc này giọng mẹ nó cũng hạ dần.
_ mẹ, mẹ đã gặp nhóc ? mẹ nói chuyện gì với nhóc chứ ? mẹ biết gì chứ ?
_ láo, Long con không được hỗn, sao ta không biết, ta không muốn nhìn thấy cả hai đứa sai đường. Ta muốn tốt cho cả hai.
_ … – nó không biết nói gì, bây giờ nó đang tức giận, nó ghét mẹ nó, nó bực mình lắm. Rồi nó bỏ đi, nó muôn thoát ra khỏi cái ngôi nhà này ngay lập tức.
_ Long đứng lại, nghe ta nói, con đi đâu đó. – mặc cho những tiếng gọi ới của mẹ nó, nó vẫn tiếp tục bước đi, nhưng đi đâu ? nó tự hỏi bây giờ mình sẽ đi đâu ? Nhóc ở đâu chính nó còn không biết thì làm sao …? Ôi nó buồn qua, nó muôn khóc…n nước mắt sắp rơi thì chiếc điện thoại bé xinh của nó reo lên:
_ alô… – nó sụt xùi.
_ alô, cho hỏi… có phải đây là điện thoại của Võ Hoàng Thiên Long không ? – giọng một người đàn ông nghe cũng đã khá lớn tuổi.
_ à dạ phải … cho hỏi ai đầu dây ạ ?
_ ta là người thân của Tâm ! Ta muôn gặp con nói chuyện một chút .
_ à dạ dạ vậng ạ ! vậy bác hẹn ở đâu ạ ? …..
Nó bước đến một quán nước nhỏ nhưng trong khá hiện đai nằm trên đường Cách Mạng Tháng tám, bước vô quán nhìn xung quanh một hồi, nó để ý thấy có một bác đang vẫy tay với nó. Nó tiến đến và cúi chào bác, Người đàn ông này độ chung ngoài năm mươi, chăc cũng ngang tuổi ba nó, tóc bác đã pha sương :
_ Chào cháu, cháu chắc là Long – nó gật đầu – chàu ngồi đi.
_ bác là ba của Tâm ? – nó gặn hỏi .
_ cũng chưa hẳn, ta là ba nuôi của nó, vì thật sự là …
_ la sao hả bác ? – nó tò mò.
_ ta là viện trưởng viện trẻ mồ côi Bồ Công Anh, và Tâm là một trong những đứa con ta nhận về nuôi. Có lẽ con chưa biết chuyện này.
_ d…ạ…sao…ạ…. – nó ấp úng, nó tự hỏi chuyện gì vậy ? sao nhóc chưa bao giờ nói cho nó biết. – thật vậy hả bác? Sao con chả bao giờ nghe Tâm nói ?
_ cũng là lẽ đương nhiên thôi cháu ạ, không cha không mẹ, là trẻ mồ côi nó không dám nói, ta nhớ hồi học cấp một cứ mỗi chiều về là nó chạy đến bên ta khóc lóc, nó nói chứ “ba ơi sao tụi học sinh ở trường nó cứ kêu còn là trẻ mồ côi vậy ? con có ba là ba mà “, nước mắt thì đầm đìa, lên đến cấp hai cũng ít đưa chọc hơn nhưng dường như nó lạnh nhạt hết mọi người xung quanh, nó cứ thủi thủi một mình… cho đến khi gặp con…
Nó rưng rưng trong lòng, nó tự hỏi bao lần tai sao nhóc chả bao giờ chỉ cho nó biết nhà nhóc ở đâu, cứ nhắc đến nhà nhóc là nhóc lại bực mình.
_ thế giờ nhóc à ko Tâm vẫn ờ viện chứ hả bác ?
_ uhm thì vẫn ở viện nhưng mà là bệnh viện… – nói tới đây bỗng vị viện trưởng đáng kính bật khóc, mặt ông nhăn lại, khóe mắt thì hằng sâu một tay ôm lây bụng.
_ bác…bá….c nói… sao … ạ? – nó ấp úng, nó đức quãng – sao lại ở bệnh viện ạ ? bác ơi, bình tĩnh lại đã, làm ơn nói cho cháu biết chuyện gì ạ ? đang xảy ra chuện gì cháu không hiểu ?…
……………………………………………………………………..
_ ư ư … – nhóc từ từ thức dậy ?
_ nhóc tỉnh dậy rồi à ? – nó nói khẽ vào tai nhóc.
_ ơ sao anh ở đây ? – nhóc trố mắt ra nhìn nó, trong phòng chỉ có nó và anh.
_ uhm thì ba nhóc gọi cho anh đó, anh định tặng nhóc bó hoa rồi về nhưng mà người ta không cho đem hoa vào nên anh thay thế hoa đó mà, sao ? nhóc thấy sao hoa này cũng thơm và đẹp lắm đó. – nói xong nó chống cằm tạo ra hình bông hoa trước mặt nhóc.
Nhóc khẽ cười…nhưng nó biết sau nụ cười đó là nỗi buồn sâu thẳm mà nhóc đã phải chịu đựng…
_ anh biết hết rồi à ? em là trẻ mồ côi đó – nhóc nhìn anh tròn xoe mắt như muôn thăm dò phản ứng của anh thế nào đối với một đứa trẻ không cha không mẹ.
_ ngốc, nhóc ngốc, em có cha có mẹ nhưng cha mẹ em không tìm ra em thôi chứ lam sao mà không có cha có mẹ được.
_ uhm anh nói cũng đúng hì hì – nhóc cười mà mắt ngấn lệ, nhóc đang đau vì nhóc biết không phải người ta không tìm mà người ta bỏ nhóc, không muôn nuôi nhóc vì nhóc là gánh nặng của người ta. Nó ôm nhóc vào lòng…
_ anh, anh biết em bị bệnh gì chưa ? – nhóc hỏi nó nhưng không dám nhìn vào mắt nó, và tim nó như xé ra từng mảnh …. Vì sao nhóc có thể điềm tĩnh như vậy ?
_ à hì hì biết òi nhóc chỉ bị thiếu máu thôi, lo ăn nhiều vào sẽ khỏe thôi. – nó đang mún bật khóc – à anh ra đây chút nhóc chờ anh tí nha…
Nó chay ra khỏi phòng, “cạch…” tiếng cửa phòng vừa đóng lại nó khụy xuống, tim nó đau nhói, nước mắt từ đâu mà nó chả hiểu cứ mãi tuôn ra như vô thức, một tay nó ôm thắt bụng lại, còn một tay nó cố găng che miệng lại để nhưng tiếng nấc từng cơn nước mắt của nó không phát ta quá lớn….
“_ nó đang bệnh – ông viện trưởng nói trong từng lần nghẹn ngào – bệnh nó nặng lắm rồi cháu ạ ! không biết còn sống được bao lâu.
_ bác cứ chọc cháu hoài, Tâm khỏe lắm mà ! – nó như muốn trối bỏ sự thật mà ng` đối diện nó đang nói. Nhưng không nó biết đó là sự thật.
_ nó phát hiện bệnh này cách đây hơn 3 năm rồi cháu ạ ! nhưng nó giỏi lắm, nó mạnh mẽ , nó vẫn tiếp tục cười tươi với đời, nhìn nó cười mà ta không thể kiềm được nước mắt. Nó từng nói với ta “ba không biết chứ bệnh thì bệnh, nhưng sống chết là có số hết rồi ba ạ, đến ngày, đến giờ thì Chúa sẽ cất con thôi, nhưng đến giờ mà con vẫn bên ba nè…”…
_ thế giờ nhóc ở đâu hả bác – nó thúc thích hỏi nghẹn, cổ nó cay xé, mắt nó đỏ ngầu, nó cố kiềm nước mắt.
_ ở bệnh viện Hùng Vương… – rồi khẽ dừng một chút – ta biết, nó với cháu có tình cảm đặc biệt, ta không cấm cản, nhưng nó không muốn cháu biết nó bị bệnh gì, ta đã hứa nhưng ta không làm được, nó từng nói với ta “ba ơi, người đó dễ thương lắm, đáng yêu lắm, ở bên người đó con cảm thấy ấm áp, hạnh phúc và tràn đầy tình yêu thương, con yêu người đó mất rồi ba ạ ! Nhưng sao con không dám nói con yêu người đó, vì con sợ lở ngày nào đó Chúa kêu con về thì ai chăm sóc người đó, và lỡ người đó không thể sống thiếu con thì sao ? con sợ lắm ba ơi – nó thúc thích, giọng thì cứ giực vì từng tiếng nấc như ngăn từng tiếng nói của nó, ta đau xót, sao cuộc đời lại trớ trêu, số phận lại khoái trêu người “ – nó kiềm không nổi nữa rồi, nước mắt ứ quá nhiều rồi, nó chảy nước nhưng mặt lại không hề biểu cảm…
Nó nghe xong liền chào Bác ra về, rồi nó phóng xe nhanh hết sức có thể để đến với nhóc. Đau nhói, dành xé, nó tự hỏi sao nhóc lại khổ thế ? đáng lẽ chuyện này chỉ có trên phim thôi chứ làm gì trên đời này lại có người khổ đến vậy ? một tuổi thơ không êm ả, một cuốc sống vất vưởng mà giờ đây khi nó mới nhận ra rằng nhóc là của nó thì tại sao ? tại sao ông trời lại muốn cướp nhóc đi chứ… không được, nó không thể để chuyện này xảy ra…”
Hiện tại….
_ Bác sĩ ơi, tôi van ông, hãy cứu nhóc sống, nhà tôi có nhiều tiền lắm, ông muốn bao nhiêu cũng được, hãy cứ phẫu thuật đi, tôi sẽ trả tiến cho…
_ cậu thanh niên trẻ à, mọi chuyện không dễ như cậu tưởng đâu, trễ quá rồi, cậu ta đã mắc bệnh Phình van tim cách đây hai năm, nó đã ảnh hưởng hầu hết cả trái tim…bây giờ hơi thở của câu ta được quyết định bằng thơi gian…. – tim nó ứ lại như không đập, nó nghẹn ngào, nó buông tay bác sĩ nó khụy xuống, chuyện gì vậy ? nó không hiểu…tại sao ? vô phương…? Nó như rơi xuống tận đáy của vực thẳm, nó thắt người lại, nước mắt dàn dụa, nó tự hỏi cuộc sống này sao thật khốn nạn, nó…nó mới biết yêu mà, sao thế ? sao lại cướp mất người nó thương đi một cách tàn nhẫn như thế, nó đã làm gì nên tội chứ…còn nhóc, nhóc chỉ mới mười bảy tuổi thôi mà, cả cuộc đời của nhóc có bao giờ được hạnh phúc thật sự chưa, trời ơi…nó muốn xé nát cái thế giới này…cuộc sống sao lại trớ trêu…
_ không, ông trời, tôi không chịu thua ông đâu ! – nó gào lên trong vô vọng…tiếng thét sâu và in hằng trong tâm thức nó.
_ bác sĩ có thể cho tôi thuốc của nhóc không ? tôi muốn đưa nhóc về nhà, để tiện việc chăm sóc…
_ ta cho là không nên cháu ạ ! bây giờ tình trạng cậu ta rất nguy hiểm, cậu ta còn không chịu đựng sự ngạc nhiên hay bất ngờ, ngay cả tình yêu nếu quá hạnh phúc hoặc quá đau khổ thì trái tim ấy cũng có thể ngừng đập bất cứ lúc nào…
_ ông nói cái quái gì vậy ? làm sao … làm sao lại có chuyện đó được …? – nó im lặng….
Chiều rồi gió nhẹ thổi trên con đường trên một khu xóm vắng bên khu phố tàu sát đường ray xe lửa…tiếng lá xáo xạc của các cành cây ven đường và trong các ngôi nhà như đang du dương một khúc ca nhẹ theo làn gió thu… . cả cái ngõ xóm vằng hoe, nổi bất nhất là cái xe bán hủ tíu ngay đầu ngõ xóm, nhóc bước nhẹ tới…
_ chào cậu, mời cậu vô ăn nào, hủ tíu bảo đảm vệ sinh mà lại rất ngon, mời cậu…
_ dạ bác cho con một tô… – nhóc kêu
Người phụ nữ liền bắt tay vào công việc chế biến, nom thoáng qua bà ta cũng chạc ba bảy, ba tám tuổi và có thể nhận rõ được cái vẻ tần tảo của người phụ nữ này qua đôi mắt hằng in sâu bởi những vết chân chiên và đôi tay gầy go nhăn nhúm.
_ đây mời cậu…
_ cô bán ngon quá ạ !… – nhóc sụt sùi…
_ hết nhiêu cô ạ ? – nhóc tính tiền
_ à cho cô xin năm ngàn – người phụ nữ nhẹ nhàng nói.
Nhóc đưa tiến khẽ đụng nhẹ vào tay người đàn bà, rồi bỗng nhóc nắm lấy ta người đán bá đó, thật chặt…
_ này cậu ? câu làm gì vậy ? – nhóc im lặng nước mắt trào ra.
_ ơ cái cậu này, bị điên à ? sao thế, muốn làm gì đây định ăn vạ cái gì ? đây chả có gì ăn vạ đâu… đi đi cho tôi nhờ – người phụ nữ đuổi đi trong sự lạnh lùng, bà ta hất tay nhóc khỏi bà ta.
_ mẹ ơi coi rửa rau xong òi nà ! – một đứa nhóc thua nó khoàng chừng năm tuổi reo khi vừa bắt gặp mẹ nó.
_ uhm con ngoan, để đây cho mẹ.
_ mẹ ơi sao anh ấy khóc vậy ? – nó nhìn nhóc rồi hỏi mẹ nó.
_ không có gì đâu con, thôi con vô nhà đi !
_ cái cậu này, nói không nghe à , đi mau đi, hay muốn tôi cầm chổi đuổi đi, đùng là đồ phá đám, sáng giờ chưa làm ăn được….
_ mẹ – nhóc cắt ngang lời bà ta. – không nhận ra con thật sao ? chúng ta có cùng đôi mắt…cùng cái miệng hic – nhóc bật òa lên – mười bảy năm rồi, nhưng sao..sao con vẫn nhận ra mẹ..nhưng tại sao mẹ không nhận ra con?
Rồi bà ấy im lặng, nét mặt nhăn lại, mà bà chợt thoáng khựng lại.
_ trời ..ơi…con…tôi…- người đán bà thét lên nhưng không thể thành lời, và lấy đôi tay gầy gò của mình bịt lai đôi môi đang bặm lại vì đau xót…
_ con ghét mẹ lắm, con…con không muốn….thương mẹ đâu… – nhóc nói và nước mắt cứ tuôn ra không ngừng – lớn lên không có mẹ, con nghĩ là con sẽ bắt mẹ phải trả giá, con đã nghĩ là con sẽ làm tổn thương mẹ và làm cho mẹ phải hối tiếc…vì sao ? vì sao mẹ lại bỏ con ? con làm sai trái mà mẹ nỡ bỏ con – những tiếng nấc nghẹn ngào cứ vang lên – nhưng để rồi cuối cùng con chỉ tự mình làm mình tổn thương…
_ ôi…con… tôi sao ? – bà rít lên đau đớn.
_ nhưng con tha thứ cho mẹ vì đã vất bỏ con – nhóc gạt nước mắt đã lăn quá nhiều và che mờ đôi mắt nhỏ – và con cũng tha thứ cho con vì đã căm ghét mẹ. Vì con …con – nhóc thẹn thào – …con muốn được lên thiêng đàng – và nhóc bật khóc như một đứa trẻ thơ…
Còn bà mẹ chỉ biết rên lên từng cơn đau xót, ôm mặt nhìn con trong sự xấu hổ, đau đớn tột cùng…
_ ôi con tôi !
Nhóc bỏ chạy, nhóc dụi mắt chạy đi thật nhanh.
_ Nhóc đi đâu nãy giờ vậy ?…ai cho trốn viện, muôn chết à ? – nó chờ nhóc ngay trước cửa bệnh viện
_ à hi hi , không phải là vì anh nhớ em quá à ? – nhóc cố tình đánh trống lảng.
_ nhớ gì chứ, tưởng bở à ?
_ em biết anh yêu em nhiều lắm, không muốn rời xa em chứ gì …
_ uhm anh yêu nhóc nhiều lắm chịu chưa – nó chạy đến khoác lấy vai nhóc cùng đi.
_ anh nè, em muốn xây một ngôi nhà thật bự với thật nhiều cửa sổ và từ cửa sổ đó em có thể nhìn thấy cả một cánh đồng hoa bồ công anh…em ước gì mình có thể làm điều đó.
_ uhm…anh sẽ xây cho nhóc nhé ! – nó mỉm cười cùng với nhóc.
——————————————————————————————–
_ hôm nay nhóc được ra viện đó, đi cùng anh chứ ! anh dẫn đến chỗ này đẹp lăm !
_ anh làm em tò mò quá !!!
_ nhưng ghé về nhà để anh lấy đồ đã, nhóc cũng phải lấy chứ…
_ uhm – nhóc gậtt gật trông thật dễ thương quá đi.
Rồi nó ôm nhóc vào lòng, ôm chặt lắm, nó hôn lên trán rồi ngửi mùi hương quen thuộc trên mái tóc của nhóc, nó cảm thấy yêu nhóc xiết bao.
…………………………
_ Nhóc ngồi chờ anh tí nhé ! anh lên lấy đồ rồi mình đi !
_ ờ nhưng đi đâu vậy anh ? – nhóc tò mò hỏi nó.
_ rồi nhóc sẽ biết thôi, một nơi rất thú vị.
Nó nhìn nhóc cười một cái thật tươi rồi lên thẳng trên lầu. Nhóc nhìn lại xung quanh nhà, cái bếp nhà nó với nhóc thật đầy ắp kỉ niệm, những ngày nhóc cùng mẹ nó làm bếp, bác khen nhóc sao con trai mà am hiểu việc bếp núc quá, rồi những lúc nhóc vui đùa với nó khi cùng nhau rửa chén… ôi thân thương làm sao… . Rồi nhóc chợt không nhìn nữa, nhóc gõ cửa phòng mẹ nó “Cốc…cốc…cốc”
_ ai đấy ? Long à ? vào đi con mẹ đang bận…
Nhóc nhẹ nhàng mở cửa vô…nhóc run run nhưng cuối cùng cũng nói được :
_ dạ con chào Bác, con là Tâm đây ạ ! – Mẹ nó đang ngồi trên bàn trang điểm bỗng dừng hẳn khi nghe tiếng chào.
_ Con xin lỗi bác, vì con đã không nghe lời bác – rồi nhóc bỗng quỳ xụp xuống dưới chân mẹ nó – con xin bác, chỉ một tháng nữa thôi bác nhé, cho con gặp anh Long một tháng nữa thôi, con hứa con sau một tháng đó con sẽ đi xa, xa lắm xa thật xa để anh Long không còn thấy con nữa…, xin bác…xin bác hãy chấp nhận,… cho con.. chỉ một tháng thôi bác… – nước mắt đầm đìa lăn dài trên khuôn mặt đang ngày càng gầy gò hẳn đi của nhóc.
Mẹ nó run run người, rồi bà đứng dậy nắm lấy tay nhóc ôm nhóc vào lòng :
_ ôi con tôi sao con lại khổ thế này, không sao mà…con phải tiếp tục bên thằng Long, Bác coi con như con bác vậy ? Con đừng nói thế, bác biết hết rồi, biết hết mọi chuyện rồi, Bác mới là người phải xin lỗi, Bác thật quá đáng khi ngăn cản hai đứa con, tình yêu là thứ không thể ngăn cản được…ôi con tôi… – mẹ nó ôm nhóc vào lòng mà không ngừng khóc theo, bà đồng cảm với nhóc và nó chăng, một tuổi thơ không êm ả, một cuộc đời khổ đau cho đến bi giờ lại sắp không còn trên cõi đời !
Ù ù ù… – tiếng gió rít ngoài khe cửa kính ô tô của gia đình nó đang lao đi trong đêm tối.
_ đi tối vầy hơi ghê đó anh !
_ ko sao đâu nhóc ! Yên tâm mà ngủ đi, thức dậy sẽ tới nơi thôi – nó ôm chặt nhóc vào lòng.
_ em ngủ đó nha ! – nhóc nháy mắt với anh.
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::
_ uưhm… – nhóc khẽ vươn mai sau một giấc ngủ dài.
Clickkkkkk………. – tiếng một chiếc máy ảnh vang lên.
_ này , anh làm gì vậy sao lại chụp hình lúc em mới thức dậy ? nhìn xấu chết được…..
_ ha ha vậy nó mới độc…………… – nó nhìn nhóc một cách lém lỉnh – nhóc ở góc độ nào mà chả đẹp, lo gì.
_ khéo mồm thế.
Nó chợt kéo nhóc nằm xuống, nó duỗi thẳng cánh tay ra để nhóc có thể gối lên tay nó.
_ có nặng ko ?
_ đầu nhóc nhẹ tâng à !
_ thế nhóc có thấy êm ko ?
_ xì ! êm gì cứng như sắt………. – nhóc nói ghẹo nó.
_ uhm ………….
_ nhưng em lại thik gối cái gối “cứng ngắc” này cơ.
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Được hai ngày nó ở bên nhóc, êm đềm và nhẹ nhàng………
_ này anh có chắc là muốn làm việc này ko thế ?
_ uhm chắc mà !
_ uhm vậy em sẽ làm vì anh !
_ á đau, từ từ nhóc ! nhẹ nhàng thôi – anh la lên – á á đau ghê….
_ im lặng nào, con trai gì mà cứ như con gái….
_ thì giờ đang là con gái này.
Thật là lạ, giờ nó đang sơn móng tay và cột tóc hai sừng giả gái, để làm cho nhóc cười.
Clickkk……
_ chòi sao chụp hình lại !
_ phải chụp chứ, hiếm có khi nào thấy ng` man lì như anh làm chuyện vầy lám, chụp hình lại sau này tống tình………………
_ tống gì ? – nhóc ghê thật, cho nhóc hết tình yêu rồi nè còn gì mà tống ha ha ha !
Nó làm vậy ko chỉ vì iu nhóc và vì muốn van nài chúa, nó ko biết hy sinh gì nữa, nó chỉ biết van nài chúa xin đừng mang nhóc đi xa nó quá sớm, đừng bắt nó phải xa nhóc quá xớm.
Nó tiến sát đến bên nhóc, hơi thở nó đang sát lên mặt nhóc, và chính nó cũng có thể cảm thấy cái hơi thở thật íu ớt của nhóc đang vang lên. Và nó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ấm áp lên môi nhóc, đôi môi ngọt ngào pé nhỏ của ng` iu pé nhỏ.
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::: ::::::
Nó tự hỏi ko biết hạnh phúc nhất của cuộc đời con người là lúc nào nhưng với nó bi h là lúc nó càm thấy hạnh phúc nhất, gần 2 tuần rồi, bên cạnh người nó iu, ngày ngày, cùng thức dậy, cùng ăn uống, cùng nô đùa, có gì còn có thể tuyệt vời hơn thế, như chuyện cổ tích ấy nhỉ ? thật tuyệt vời………..
_ này nhóc làm gì trong đó lâu vậy ? – nó vội gõ cửa nhà tắm…. – ra đây nào….đang là gì vậy.
_ ưhm….ư…ư…. em đang tắm mà – nhóc mở vòi nước đề nó có thể nghe tiếng nước chảy – anh đừng làm….phiền…em tắm…chứ. – nhóc nói ngắt quãng.
_ ko được, nhóc tắm lâu quá rồi ! có ra ko thì bảo ? – nó la lên – nhóc ko ra là anh phá cử vô đó nha, ra nhanh lên….
_………. – nhóc ko trả lời nó.
RẦM…RẦM…. – từng tiếng đập cửa của nó nhưng nhóc vẫn ko trả lời.
_ anh phá cửa đó……… – nó gầm lên.
RẦMMMMMMMMMMMMMMM……………..
Nó hất tung cánh của bằng tất cả sức lực bình sinh mà nó có sẵn.
_ ôi trời – nó la lên, trước mặt nó là nhóc đang hao mòn, xanh xao, đôi tay nhỏ bé ấy đang ôm chặt lấy cái lồng ngực đang hành hạ nhóc, nó liền chạy đến bên nhóc, ôm chặt lấy nhóc.
_ Nhóc…hic – nó sụt xùi – nhóc…nhóc kì quá….sao nhóc đau…nhóc…ko nói…anh biết…sao nhóc mệt…nhóc chẵng nói anh biết…để anh cùng đau chung với nhóc…còn hơn là anh cứ nhìn nhóc và để nhóc chịu một mình…nhóc…nhóc…ngốc quá…sao lúc nào cũng chịu đựng…một mình cơ chứ…nhóc…thà nhóc giết anh cho rồi… – nó ôm lấy nhóc và nó khóc, nó khóc nức nở, nó tự hỏi sao nhóc can đảm thế, sao nhóc có thể chịu đựng tất cả một mình.
_ anh…hờơơơ…em không sao đâu, đau…tí là…khỏe lại ấy mà – nhóc nhìn nó, nắm chặt tay nó, nhưng lạ thay trên khuôn mặt nhóc vẫn nở một nụ cười với nó.
…………………mỗi lúc nhóc nắm tay nó càng chặt hơn……………………………………