Hoa bồ công anh - Chương 1
Summary: một câu chuyện tình lãng mạng và buồn !
—————-
nhóc iu ơi có biết câu chuyện về một loài hoa, không sắc không hương chỉ một tấm lòng, gửi tình yêu theo gió tới thinh không…
Nếu không biết anh kể em nghe, chuyện tình loài hoa dại ẩn mình trong lòng đất, dai dẳng chờ mong ngày cựa mình đón nhận, một tình yêu chân thực sinh sôi.
Hoa bé nhỏ thôi và trái tim rất nhỏ, dễ lao đao khi được chạm vào. Một ngày kia mặt trời sáng trên cao, đem động lòng trước hồn hoa run rẩy, muốn thử sức mình đem sự sống cho hoa. Dẫu mặt trời đang ở rất xa, vẫn mang sức ấm ngàn đời xuống sâu lòng mặt đất, trái tim kiêu hãnh nghĩ trong lòng rất thật, với loài hoa kia một tuần đã đủ yêu.
Dù hoa không đẹp và cũng chẳng khó chiều, hoa bé nhỏ cũng vẫn là hoa dại. Loài hoa ít được nâng niu nhưng giàu tự ái, mê mải tự do trên những cánh đồng xanh. Hoa thử đo tình yêu bằng độ dài ánh sáng, bướng bỉnh nên không chịu nhú mình, chờ ngày đến mặt trời với tình yêu chân thật.
Mặt trời vốn là chúa tể của mọi loài, đâu có chịu thua một bông hoa hoang hoải. Đem theo mình cả một khối tình có thể làm tan chảy trái tim băng giá nhất, đến với hoa trong một phút giây thật, anh cũng tự nhủ mình có lẽ đã bắt đầu yêu.
Hoa ngẩn ngơ đón nhận diệu kỳ, trái tim ngây thơ run lên vì hạnh phúc, có lẽ nào giấc mơ này có thực, hoa đã yêu và cũng đã được yêu. E ấp hoa xòe cánh mỏng yêu kiều, màu rực rỡ như màu tình yêu ấy, trái tim hoa tan chảy thành bụi vàng lộng lẫy, dát sáng ngời trên gương mặt người yêu thương…
Như tình yêu hoa vàng trên cánh đồng xanh, như tình yêu vô sắc vô hình của gió, em chờ mong ngày chợt nhận ra xung quanh mình vẫn có, một tình yêu vĩnh cửu đến muôn đời.
Hoa bồ công anh, một lào hoa đẹp xứ ôn đới, nhẹ nhàng mỏng manh, nhưng chứa đừng nhiều ý nghĩa. Có người nói rằng những phần nhỏ li ti trên hoa là cánh hoa bồ công anh, đợi đến mùa gió để bay đi, nhưng có người lại nói đó là nhưng cây hoa bồ công anh con, nho nhỏ đang ê ấp chuẩn bị vươn mình bay đi nơi xa để hình thành một cây mới, một cuộc sống mới !…
_ anh, em mún nghe anh kể chuyện ! anh kể chuyện ih nà !
_ ờ thế nhóc mún nghe chuyện gì mới được ?
_ truyện hoa bồ công anh đó anh !
_ chòi, nhóc nghe truyện đó gần trăm lần òi đó !
_ xạo quá, gì mà trăm, mới mấy chục à !
_ nhóc ko thấy chán à !
_ thì ko chán người ta mới kêu kể đó !
_ nhưng khi anh kể chuyện em ko được hỏi anh đó !
_ sao kì dạ ?
_ à mà thôi hem có gì ! dù anh có cho hay ko cho em sẽ vẫn cứ hỏi ! và anh sẽ vẫn cứ trả lời…
Tình yêu của nó và nhóc đã kéo dài hơn một năm… bao nhiêu chuyện buồn vui đắng cay nó và nhóc đều đã trải quá, cãi nhau có, giận nhau có, và iu nhau thật nồng thắm cũng có…
************************************************** *************************
Nhớ cái thời nó gặp nhóc, năm đó là năm ngoái thôi chứ đâu xa. Nhóc chập chững bước vào lớp mười và rồi nó gặp nhóc trong văn phòng đoàn trường.
Hôm đó là một buổi trưa nắng đẹp, không nóng bức lắm, gió hiu hiu thổi bên tán cây, văn phòng đoàn của trường nắm ốp sát bên cái cây bàng, à mà ko phải dường như là một cái cây đại thụ lâu năm, thân cây thì xanh rờn bởi những hàng lá cau quấn xung quanh trông thật cổ kính.
_ anh ui cho em hỏi bí thư đoàn trường đâu òi ạ ? – nó đang loay hoay ko biết làm sao mở cửa văn phòng đoàn thì nhóc bước đến hỏi nó.
_ à … uhm… từ từ rồi nhóc sẽ biết.
_ sao anh giật mình vậy ? đang làm gì mờ ám à?
Nó loay hoay một hồi rồi cũng sực nhớ ra có cái chìa khóa xơ kua ở trong khe cửa sổ, nó với tay vào và móc chìa khóa ra.
_ nà nà cái anh kia làm gì đó? Xâm phạm của công nha!
Rồi nhanh chóng nó mở được cửa, bước vào trong, nó gọi với :
_ Nhóc vào luôn đi…
Rồi nhóc cũng bước vào mà lòng hơi thắc mắc, con người này là ai ?
_ cái anh này lạ nha, sao anh tự tiện thế ? – đang nói tùm lum về người mà nhóc chưa biết là ai thì :
_ dạ em chào bí thư, em nộp sổ đoàn của lớp đây ạ. – một nhỏ bí thư lớp khác vô.
Cái nhóc im bặt lại, hem nói được gì hết, rồi nhóc đặt chồng sổ đoàn của lớp mình lên bàn của nó :
_ đây là sổ đoàn của lớp em. – nó nói nhưng không dám nhìn anh, nó cúi xuống, mặt e thẹn, ngại ngùng. Nói vừa xong chưa kịp kí gì hết, nó chạy ra luôn một mạch, làm anh tức cười nhưng cũng chẳng biết nói gì.
_ cái thằng thật là…
Chiều rồi, sao bỗng dưng trời lại mưa thế ? trưa nắng đẹp thế và giờ lại mưa, từng hạt mưa rơi nặng trĩu rồi tan ra trên mặt đường, và thỉnh thoảng ở nhưng ổ gà hay những mép đường hai bên lề lại có thật nhiều bong bóng mưa nổi lên, bập bùng, yếu ớt. Nhóc nhìn mưa bằng một ánh mắt xa xăm, buồn, nhưng vẫn thoáng chút một vẻ tinh ngịch nào đó. Nó bước đến sát bên nhóc, khẽ giả vờ đụng nhẹ vai nhóc.
_ ui…
_ sao hồi chiều nhóc không kí sổ rồi hẵng về ? chưa làm tròn nhiệm vụ đó…
_ à, uhm, dạ !
_ mai kí nha ! – nhóc khẽ gật đầu.
_ chuyện hồi sáng cho em xin lỗi…em ko biết anh là…
_ ko sao – nó chen ngang – nhóc có tinh thần bào vệ của công như vậy là tốt.
Rồi nó với nhóc nói chuyện cũng hết ngại ngùng, nhóc lạ lắm, ít nhất với nó là vậy, đôi mắt nhóc to, tròn xoe cùng cái sóng mũi thanh dọc dừa, đôi môi mỏng hồng lên trong chiều mưa lạnh buốt, dễ thương làm sao, nó thật sự bị nhóc cuốn hút không chỉ vì cái gương mặt và còn về cách nói chuyện của nhóc. Thật là lạ khi nó lại thấy nhóc như một đứa bé nhưng việc làm của đứa bé ấy lúc nào cũng thật ý nghĩa.
Rồi từ lần gặp đầu tiên đó, nó dường như trúng tiếng sét ái tình của nhóc, nó thương nhóc từ lúc nào nó cũng chẳng hay…theo thời gian trôi tình cảm của nó ngày càng sâu đậm, và ở nhóc nó cũng cảm nhận được chút tình cảm nào đó. Nó và nhóc chơi rất thân với nhau, dù rằng hai đứa cắt nhau tới hai tuổi, đến nỗi khiến bao nhiều đôi bạn thân khác cũng phải ganh tị với tình cảm cùa nó và nhóc. Thậm chí nhóc qua nhà gia đình nó chơi suốt, nhóc thân với mẹ nó còn hơn là với nó nữa kìa, và gia đình nó thì coi nhóc như một đừa con thứ hai ngoài nó ra. Nó vui lắm, nó hạnh phúc lắm.
_ nhóc ! đi ăn kem không ?
_ hic trời đang lạnh mà !
_ uhm lấy độc tri độc đó nhóc, ko biết à ! đi ăn nha, anh đang thèm kem…
_ anh khác người quá ! – nó chớp mắt nhìn anh mà nói.
_ trời thèng nhóc này, mún xơi đòn à ? sao vậy đi đi nha – nó nài nỉ nhóc bằng mọi sự dễ thương nhất mà nó có, mà có lẽ chính sự dễ thương đó đã làm ngây ngất bao nhiêu cô gái trong trường.
_ uhm coi như nể mặt anh đó, đi thì đi.
Nó liền chạy đi lấy chiếc xe đạp @ hiệu martin, nó dắt lon ton ra chỗ nhóc.
_ lên xe nào, thẳng tiến quán kem – nó hớn hở.
_ khùng quá, thèm quá hóa mát hả chòi !
Đạp đạp, nó cảm nhận cái gió mát mẻ dịu ngọt của buổi chiều ta nơi saì thành tấp nập này, và đặc biệt nó đang vui vì nó đang đi ăn kem cùng người nó thương, chỉ đơn giản là vậy thôi…
_ tới quán kem òi
_ em ăn kem dâu.
_ uhm anh cũng ăn kem dâu luôn.
_ đồ bắt chước. – nhóc lườm lườm.
_ uhm thì bắt chước.
Nó nhìn nhóc gãi đâu cười cười ! thật ngây ngô, rồi ánh mắt nhóc dịu ngọt với nó, dường như nó trong mắt nhóc sao lại đáng iu, đẹp đẽ đến thế. Nhóc cũng vui lắm khi đi bến nó ấy chứ. Nhóc cũng ko biết có thương no hay không nữa. Vì với nó nhóc còn chuyện chưa nói ra, nhóc sợ nhiều thứ.
_ kem hum nay ngon quá ha anh !
_ uhm ngon thiệt, có nhóc ngồi anh chung ngon thiệt.
_ kì cục, sao nói dậy ?
_ uhm thì anh thích nói vậy sao nè !
_ sao nè ! cho anh biết – nhóc chét kem vào mặt nó. Nó giật mình, nhưng ko kịp né thế là nguyên một thìa kem dính ngay mũi nó. – ha ha ha
_ dám chơi anh à, nhóc này hum nay to gan nhỉ, này cho nhóc chết. – nó với tay chét lại kem lên mặt nhóc, và kì này là nguyên cái má bên phải của nhóc dính đâu kem.
_ đáng ghét. – nhóc lườm nó.
_ a ha ha ha …. Ha ha ha …. – nó cười khoái trí.
Rồi hai đứa bắt đầu trét qua trét lại, đến nỗi trong vòng 2’ mà hết sạch đĩa kem.
Buổi chiều ở sài thành thật đẹp làm sao, đó là những chiều trời quang, ánh mặt trời ngả hồng chiếu lên các con đường, in bóng hình nó và nhóc, thỉnh thoảng khẽ vang lên tiếng xào xạc của những chiếc lá vàng héo khô rớt rơi trên mặt đường. Dường như trên con đường đó chỉ có nó và nhóc, lặng lẽ, từ từ nó đạp xe, nhóc ngẩn ngơ nhìn đường phố. Con ngõ nhỏ để vào nơi mà nhóc vẫn nói là nhà nhóc ở gần đó, có đôi cây liễu rũ xanh mát, và thêm vài cây bàng đang đung đưa trước cái cơn gió dịu nhẹ…
_ anh ! anh biết hoa bồ công anh chứ ?
_ biết chứ nhóc !
_ đẹp quá anh nhỉ… em thích hoa đó nhất đó.
_ vậy à ! tại sao nhóc thích nó !
_ vì nó đẹp, nó mỏng manh, nhưng manh trên mình bao nhiều là cánh hoa bồ công anh con con, rồi chờ tới mùa gió đến nhưng cánh hoa đó bao đi, bay xa đến một vùng đất mơi để tiếp tục cuộc sống mới và tạo ra những cây bồ công anh mới.
_ hì hì nhóc ngốc quá ! đó không phải là cánh hoa mà là cây con của bồ công anh đó !
_ ko với em đó là cánh hoa.
_ nhóc lì ghê ! thôi hông cãi với nhóc nữa. Thế nhóc có nghe câu chuyện về hoa bồ công anh chưa ? – nó ngoái đầu nhìn nhóc chớp mặt một cái.
_ dạ chưa ! truyện sao thế ! anh kể em nghe đi ! – nhóc háo hức.
_ uhm nghe nà nha !!!
nhóc iu ơi có biết câu chuyện về một loài hoa, không sắc không hương chỉ một tấm lòng, gửi tình yêu theo gió tới thinh không…
Nếu không biết anh kể em nghe, chuyện tình loài hoa dại ẩn mình trong lòng đất, dai dẳng chờ mong ngày cựa mình đón nhận, một tình yêu chân thực sinh sôi.
Hoa bé nhỏ thôi và trái tim rất nhỏ, dễ lao đao khi được chạm vào. Một ngày kia mặt trời sáng trên cao, đem động lòng trước hồn hoa run rẩy, muốn thử sức mình đem sự sống cho hoa. Dẫu mặt trời đang ở rất xa, vẫn mang sức ấm ngàn đời xuống sâu lòng mặt đất, trái tim kiêu hãnh nghĩ trong lòng rất thật, với loài hoa kia một tuần đã đủ yêu.
Dù hoa không đẹp và cũng chẳng khó chiều, hoa bé nhỏ cũng vẫn là hoa dại. Loài hoa ít được nâng niu nhưng giàu tự ái, mê mải tự do trên những cánh đồng xanh. Hoa thử đo tình yêu bằng độ dài ánh sáng, bướng bỉnh nên không chịu nhú mình, chờ ngày đến mặt trời với tình yêu chân thật.
Mặt trời vốn là chúa tể của mọi loài, đâu có chịu thua một bông hoa hoang hoải. Đem theo mình cả một khối tình có thể làm tan chảy trái tim băng giá nhất, đến với hoa trong một phút giây thật, anh cũng tự nhủ mình có lẽ đã bắt đầu yêu.
_ ơ vậy là mặt trời yêu hoa hả anh ?
_ uhm …
_ vậy hoa kia có yêu mặt trời không anh ?
_ anh không biết nữa. Câu chuyện chưa có hồi kết nhóc à.
_ thế chừng nào có hồi kết hả anh ?
_ thì có lẽ cho tới khi nào hoa nói yêu mặt trời !
_ lỡ hoa ko nói thì sao ?
_ thì tất nhiên mặt trời sẽ mãi ngắm nhìn hoa thôi và tiếp tục chiếu sáng cho hoa !
_ Chuyện hay nhỉ ! anh kể lại được ko ?
_ uhm…
Và nó tiếp tục kể lại cho nhóc nghe, và cứ như vậy mỗi lần như vậy nhóc lại hỏi rất nhiều câu hỏi, nào là sao kì vậy ?, tai sao hoa không nói yêu mặt trời?, tại sao mặt trời ko nói thẳng là iu hoa ? và tại sao…tại sao…. Nhưng nhóc nào có hiểu mặt trời là nó, còn nhóc chính là hoa.
Thời gian cứ tiếp tục trôi, nó và nhóc luôn bên nhau, như hình với bóng chả hề rời nhau. Nhóc cũng đôi lần qua nhà nó ngủ chung và tất nhiên mẹ nó đồng ý liền.
_ nhóc, anh ôm nhóc ngủ nha !
_ được hem ? kì quá, con trai với nhau mà ! – nhóc khẽ chớp mắt ngây ngô.
_ ờ thì là con trai nên mới dễ ôm nhau ngủ đó, chứ nếu mà con trai ôm con gái ngủ thì lớn chuyện rồi…
Nhóc cũng ko nói thêm gì, co người lại, quay lưng về phía nó, rồi nó ôm nhóc, kéo nhóc sát lại gần vào lòng… Ngủ, và trời thì lại mưa, tiếng hạt mưa vỗ dài trên khung cửa sổ, nó rơi lộp độp trên chiếc mái tôn nhà bên cạnh, như một bản ca độc tốc lạnh lùng giữa bầu trời, nhưng trong phòng nó thì ngược lại, ko có sự cô đơn mà là sự ấm áp, ấp ủ, dịu ngọt. rồi nó khẽ hỏi :
_ nhóc ngủ chưa ?
_ chưa anh ! – nhóc khẽ nói. – sao anh không ngủ đi?
_ từ hồi chơi với nhóc tới giờ, anh chưa qua nhà nhóc lần nào cả ! mai chủ nhật òi ! tụi mình qua nhà nhóc chơi nghen ?
_ thôi nhà em nhỏ lắm ! lại đông người ! anh đừng có qua.
_ kệ có soa đâu anh thích qua mà !
_ em nói òi em ko thích anh đừng nói nữa . – lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên nhóc nổi quạu với anh.
_ uhm thì không qua thì thôi ! làm gì mà nhóc dữ quá vậy ?
_ uhm, em xin lỗi… – nhóc im lặng, và không nói gì… – nhưng sao người nhóc bỗng co lại.
_ nhóc, nhóc sao vậy – nó hốt hoảng khi nhìn thấy nhóc đang ôm ngực mà đau thắt lại. – nhóc đừng làm anh sợ, nhóc sao vậy ?
_ không sao đâu anh, từ từ nó hết – vừa nói mà nhóc vừa thở gấp, nó biết là nhóc đang rất đau nhưng nó bất lực, nó tự hỏi chuyệnn gì vậy ? chuyện gi` đang xảy ra với nhóc chứ !
5’…10’… con đau nhóc dần lắng xuống rồi nhóc thiếp đi….
Rồi cũng lặng im ko nói thêm gì, nhưng sao như có lửa đốt trong nó…
…….thời gian trôi, nó và nhóc càng tiến xa hơn và rồi….
Ngày 14-2-…
Nhóc đang đứng đợi nó trước cổng trường !
_ anh, sao tự dưng kêu em ra gấp vậy ? – nhóc hỏi khi vừa thấy nó.
_ à thì nhóc cứ theo anh sẽ rõ.
Nó nắm lấy đôi tay nhỏ bé của nhóc, kéo nhóc vào trong sân trường, ngôi trường hai đứa đang học chung.
_ gì mà vô trường buổi tối thế này ? tối om à, em sợ anh…
_ hem sao đâu cứ nắm lấy tay anh nè ! anh lúc nào cũng cạnh nhóc mà.
Nó nắm tay nhóc, còn nhóc thì cảm thấy thật lạ và trong màn tối đó nhóc càng nắm tay nó chặt hơn, như không thể nào có thể tách rời ra được.
_ nhóc nhắm mắt lại đi.
_ sao vậy anh ?
_ thì nhóc cứ nhắm lại đi.
_ anh có một bất ngờ cho nhóc đó ! – nó nói trong vẻ thành khẩn.
Rồi nhóc nhắm mắt lại được chừng mười phút :
_ ok rồi ! giờ nhóc có thể mở mắt ra.
_ chung quanh nhóc bỗng sáng trưng và nhóc chợt nhận ra nó là những cây nến lung linh vừa được thắp sáng, nhưng ko phải những cây nến bình thường, chúng đã được sắp đặt theo một hình thù nhất định, đó là hình trái tim và nhóc đang đứng chính giữa trái tim đó. Bất ngờ, không thể nói gì hay là chưa kịp nói, thì anh bỗng bước đến bên nhóc :
_ Nhóc, đừng nói gì hết ! hãy trả lời thành thật với lòng mình, chỉ cần nhóc gật đâu hoặc lắc đầu thôi, không cần phải nói thêm gì cả ! nhóc chịu chứ ???
Nhóc khẽ gật đầu ! rồi nó quỳ xuống, nắm lấy tay nhóc.
_ anh định làm gì vậy ? – nó hết hồn .
_ nhóc làm người yêu của anh nhé ! anh thương nhóc nhiều lắm, anh mún che chở cho nhóc !
_….
_ nha nhóc, nhóc gật hay lắc đầu ? – nó lo lắng, hồi hộp chờ câu trả lời của Nhóc.
Và rồi điều gì nó đến cũng đến, nó mừng lắm, nó vui mừng khôn siết, nó không tin vào mắt nó, nó dường như tưởng tượng rằng mình đang mơ chăng, nhóc…nhóc đã gật đầu. Nó nhảy quýnh lên, la lối om sòm :
_ yeah yeah yeah, nhóc đồng ý òi hú hú hú !!! a ha ha ha, a ha ha ha …
_ này anh bị mát à, mún người ta đến thấy anh mát hả ?
Rồi nó rút ra từ sau lưng chiếc hộp nhỏ:
_ nhóc mở ra đi.
_ cái gì vậy anh ? – nhóc tròn xoe mắt. – quà hả ?
_ uhm. – Nhóc nhẹ nhàng mở chiếc hộp xinh xinh, màu xanh dương ra bên trong đó là một điều thật ngạc nhiên. Đó là những bông hoa bồ công anh trắng muốt, nhưng hơn thế bên trong những bông hoa đó là một chiếc nhẫn bạc, thật đẹp, nó lấp lánh trước anh nến.
_ anh đeo cho nhóc nha. – rồi anh liền kéo bàn tay nhóc ra đừa chiếc nhẫn vào ngón áp út một cách thật vừa vặn.
_ Nhóc nhìn nè ! – anh do bàn tay trái của anh lên, cùng một chiếc nhẫn y chang chiếc nhẫn trên tay cũa nhóc.
Nhóc bỗng ôm chầm lấy nó, nó nhớ là nhóc ôm nó chặt lắm.
_ anh biết gì về em mà dám đòi yêu ?
_ biết chứ, anh biết về nhóc rõ lắm chứ, mỗi khi nhóc buồn mắt nhóc sẽ đợm buồn và hay ngồi thẩn thơ, khi vui nhóc sẽ cười mỉm vá hai mắt chớp chớp, và khi nhóc suy tư, nhóc không chớp mắt mà cũng không tròn xoe mắt chỉ cứ nhìn về một nơi nào đó thật xa xăm, và … – nhóc bỗng đưa một ngón tay lên miệng nó che lại.
_ em biết òi mừ ! hì hì –nhóc cười nhưng nước mắt lại chảy ra. – hiểu mà…hic…
_ sao nhóc khóc ! – nó thắc mắc.
_ em vui…vì em vui quá…anh yêu em thật à ?
_ uhm.
_ nhưng chúng ta là con trai mà !
_ thì đã sao ? tình yêu đến thì phải đón nhận thôi, chúng ta đâu có cấm cản được trái tim, và tình yêu là không biệt giới tính.
_ Nhưng còn gia đình và …
_ nhóc đừng nói gì hết, hãy biết rằng anh yêu nhóc chỉ vậy thôi đừng quan tam gì nữa nha!