Summary
– Thằng kia! Tao biết rồi, mày đã chụp hình tao chứ gì!
Ngọc Bội hầm hầm xông vào phòng câu lạc bộ Nhiếp ảnh – nơi mà hắn từng nghĩ là dù có dùng xe tăng cũng không kéo nổi hắn tới. Quỳnh – bà chị họ luôn lấy chuyện chọc phá hắn làm vui, đưa tay lên miệng suỵt dài:
– Đừng lớn tiếng. Nhóc Du bị cảm, vừa uống thuốc xong. Để cho nó ngủ.
Hắn nhìn Du đang nằm trên cái ghế dài ở góc phòng, há miệng muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Hắn ngồi xuống một cái ghế và nhìn quanh. Phòng chỉ có ba người, trông rộng hẳn ra. Trên tường treo khá nhiều ảnh, được đóng khung hẳn hoi. Nhìn cũng ra dáng một phòng triển lãm mini lắm chứ.
– Nghe nói là em đã bị Du chụp hình rồi hả? – Quỳnh sán lại gần Ngọc Bội. Mặt hắn lập tức đen sì. Cười ha ha, Quỳnh chìa ra một tấm ảnh:
– Coi đi, bảo đảm sẽ không giận nó được nữa.
Hắn e dè cầm lấy. Ảnh trắng đen. Hàng mi dài đang nhắm chặt trong giấc ngủ say. Vài sợi tóc lòa xòa. Đơn giản thế thôi nhưng lại gợi lên cảm giác yên bình không tả được. Hắn cảm thấy nghi ngờ, người trong ảnh là hắn sao?