Hình như chưa có gì - Chương 7
7.
Ai cũng nghĩ ảnh của Ngọc Bội trưng ra thì hắn sớm muộn gì cũng được cả đám con gái vây quanh. Nhưng kỳ lạ là, người đột nhiên lọt vào mắt xanh của các cô nàng lại là Du. Khởi đầu là mấy nhỏ lớp kế bên qua nhờ Du chụp hình cho, mà lúc đó Du đang bận ngây người nhìn Ngọc Bội châm nước cho mấy chậu trầu bà, tay nó lăm lăm cái máy ảnh nên ai nói gì nói, căn bản là nó không để lọt vào tay.
Rồi sau cái màn nhờ chụp hình đó, chả hiểu ra sao mà Du bắt đầu nhận được thư tỏ tình. Cứ cách vài ngày là trong ngăn bàn nó lại có một lá thư. Du thì không để ý gì, nó cứ nghĩ có ai cố tình chọc nó. Và nó vẫn cứ hớn hở xách máy đi chụp lung tung, tất nhiên nhiều nhất vẫn là chụp Ngọc Bội. Đến giờ Ngọc Bội vẫn là người duy nhất được Du chụp hình. Lâu lâu nghĩ đến điều đó, miệng hắn tự động cong lên thành một nụ cười. Chả biết từ bao giờ, hắn đã mặc định Du chỉ chụp ảnh cho một mình mình. Cứ tưởng tượng tới chuyện Du sẽ giơ máy ảnh lên ngắm nghía một ai khác ngoài mình là hắn lại thấy bực bội. Một thứ cảm giác khó chịu xông thẳng vào lòng, làm hắn cực kỳ muốn túm lấy nhân vật tưởng tượng kia đập cho một trận nên thân.
Bởi vậy, bữa nay thật là quá sức chịu đựng của Ngọc Bội khi có một nhỏ con gái lạ hoắc chạy vào lớp ỏn ẻn kéo Du ra ngoài nói chuyện. Trong lớp tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo vang lên ầm ĩ. Hắn tức tối xô bàn đứng dậy chạy theo bóng Du với con nhỏ kia.
Đến chỗ khuất gần bãi giữ xe, hắn nghe loáng thoáng tiếng con gái ngập ngừng:
– Mình… mình thích bạn. Mình gửi thư cho bạn cả tuần rồi mà không thấy trả lời nên mới…
Không nghe tiếng Du trả lời, hắn lại gần hơn, ló đầu ra nhìn. Bốc hỏa. Nhỏ con gái kia đang thò tay nắm tay Du của hắn! Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, tim hắn đã lập tức dộng binh binh như trống trận. Sao hắn lại nghĩ Du là của hắn? Không phải hắn vẫn luôn bực mình vì ba Du đã gây ra “thảm cảnh” đáng xấu hổ cho mình sao?
Hắn vò đầu bứt tóc. Hắn chỉ biết là hắn đã quen cái cảnh Du cầm máy ảnh hăm hở đi theo mình. Hắn cũng thích cả ánh mắt Du nhìn mình lâu thật lâu. Thú thật không ít lần hắn tưởng mình có thể chết chìm trong màu đen mênh mông đó. Và cái cảm giác mình là người duy nhất trước Du khiến hắn vui đến nỗi trong mơ cũng có thể bật cười.
Hắn không muốn Du sẽ thuộc về người khác. Không muốn cho bất cứ ai bước vào những tấm ảnh của Du, ngoại trừ mình.
Làm cho hắn thành ra thế này, hừ, hắn sẽ bắt Du chịu trách nhiệm!
Du vừa mở miệng định trả lời cô bạn kia thì ai đó nắm lấy tay nó và kéo nó ra. Hơi loạng choạng vì mất đà, nó ngã vào một vòng tay cứng ngắc. Nhưng ấm áp. Nhỏ con gái trợn mắt, há mỏ nhìn cảnh tượng trước mắt như nhìn một cái UFO.
– Mày nghe cho rõ đây – Ngọc Bội xoay người Du lại để hắn có thể nhìn thẳng vào đôi mắt to đen đang lấp đầy sự ngạc nhiên – Mày phải chịu trách nhiệm với những chuyện ba mày làm hồi đó chớ! Mày không được quất ngựa truy phong! Mày không được ăn ốc bỏ vỏ! Mày…
Tràng diễn văn của hắn chưa kết thúc thì có tiếng “Trời ơi!” thảm thiết (đầy phấn khích) vang lên. Nhỏ con gái đã biến đâu mất, chắc là sốc lắm.
– Bạn nói vậy là sao? – Du nghiêng đầu – Mắc gì tui phải chịu trách nhiệm? Tui có lột đồ bạn ra để chụp hình đâu?
Phựt! – Ngọc Bội có cảm tưởng cả một bó dây thần kinh của mình vừa đứt. Những câu phát biểu ngoài sức tưởng tượng của Du luôn có sức sát thương rất cao.
Du vẫn tròn mắt ngây thơ. Ngọc Bội tức muốn hộc máu. Hắn ôm lấy mặt Du, cúi đầu bực bội hôn lên môi Du một cái.
– Rồi đó, mày đã hôn tao nên mày phải có trách nhiệm với tao. Tao với mày quen nhau, hen!
Thấy Du đơ ra rồi chầm chậm gật đầu với gương mặt đỏ ửng, Ngọc Bội hí hửng cười. Từ giờ hắn không phải sợ đám con gái nữa.
Sau đó một ít phút, tại phòng câu lạc bộ.
– Cảm ơn em gái! – Quỳnh vỗ vai Thi – cô bé xinh xắn vừa tỏ tình với Du lúc nãy. Thi cười rạng rỡ:
– Có gì đâu chị, em rất khoái trò này mà. Tạo động lực cho những kẻ yêu nhau được đến với nhau là niềm hạnh phúc của em. Chưa kể còn được coi phim miễn phí, sướng quá trời.
Trâm mỉm cười đưa cho Thi cái thẻ hội viên. Ba thành viên của câu lạc bộ cùng nghiêm trang tuyên bố:
– Em đã xuất sắc vượt qua thử thách. Chúc mừng em đã chính thức trở thành thành viên của câu lạc bộ nhiếp ảnh!
Và như thế, phi vụ bán đứng chủ nhiệm câu lạc bộ Đặng Thanh Du đã thành công rực rỡ.