Hình như chưa có gì - Chương 6
6.
Chuông báo hết giờ học, lũ học sinh sung sướng xách cặp ùa ra khỏi lớp. Còn mỗi Du là vẫn thong thả chép bài, trên bàn sách vở bày tùm lum, trông chẳng có vẻ gì là sắp đi về cả. Điều đó làm Ngọc Bội tò mò, bình thường lúc nào Du cũng than đói bụng và là đứa chuồn về trước tiên.
– Mày không về hả? – hắn hỏi và cố tạo ra vẻ mặt thờ ơ để phớt lờ thứ cảm xúc gọi là “quan tâm” đang nhen nhúm trong lòng. Du cười:
– Tui định đi một vòng chụp hình, sẵn tiện suy nghĩ chủ đề cho triển lãm tháng sau.
– Mày… chụp ở đâu?
– À, ở cái công viên gần trường mình nè. Chỗ ưa thích của tui đó, bạn đi không?
Du ngẩng đầu nhìn, và lúm đồng tiền nở bừng trên má làm Ngọc Bội ngẩng người trong một thoáng. Hắn vô thức gật đầu. Mắt Du sáng như đèn ô tô:
– Thiệt hả? Vậy đợi chút nghen, tui chép bài gần xong rồi.
Công viên nhỏ và vắng, nghe nói đã có từ rất lâu rồi. Có lẽ gần đây không có khu dân cư nên cũng không nhiều người tập thể dục. Ngọc Bội với Du đi loanh quanh, đôi lúc Du đẩy hắn vào một gốc cây, một bụi hoa hoặc ấn hắn ngồi xuống một cái ghế đá nào đó, bắt hắn làm đủ thứ điệu bộ từ vui vẻ đến suy tư để chụp hình. Trong lòng hắn không muốn chút xíu nào hết, nhưng chả biết sao không cãi lại được nên đành phải làm theo. Tới chừng nắng đã tắt hẳn, Du mới chịu cất máy ảnh đi. Hắn mệt rã người, ngồi phịch xuống cái ghế đá gần đó nhất. Thiệt tình ngồi xuống là hết muốn đứng lên luôn.
– Cảm ơn bạn – Du chìa ly trà sữa cho hắn – Bữa nay nhiều hình đẹp lắm.
– Mày lấy đâu ra trà sữa hay vậy? – Công viên này máy bán nước tự động còn không có, nói chi đến trà sữa. Du toe toét cười:
– Đối diện cổng sau có một quán trà sữa đó. Tui không biết bạn thích loại nào nên mua đại.
– Ờ.
Hai đứa im lặng ngồi uống nước. Du lấy máy ra coi lại số hình đã chụp, mỉm cười hài lòng. Ngọc Bội uống hết ly nước, mở nắp móc đá ra nhai. Thấy Du cứ chăm chú vô cái máy ảnh, hắn buột miệng hỏi:
– Chụp ảnh có gì vui mà mày khoái dữ vậy?
– Ba tui đã dạy tui xài máy ảnh từ hồi tui học lớp hai – Du nghiêng đầu cười, đôi mắt to đen lấp lánh như kỷ niệm đang tràn về trong đó – nên cũng có thể nói là tui lớn lên cùng với cái máy ảnh á. Tui nghĩ những bức ảnh là cách tốt nhất để gợi nhớ về những khoảnh khắc đã qua. Đó là nơi tui lưu giữ cảm xúc và kỷ niệm của mình. Hì, nghe sến quá hả?
– Sến dã man! – Ngọc Bội trợn mắt, cảm thấy da gà da vịt đang nổi đầy người. Không ngờ thằng này lại có thể sến chảy nước như vậy.
Nhưng dù sao thì có cái gì đó để đam mê và theo đuổi là một điều rất tốt. Chí ít thì với Ngọc Bội, gương mặt của Du những khi chìm đắm với cái máy ảnh có lẽ là kỳ quan đẹp nhất trên đời.