Hình như chưa có gì - Chương 5
5.
– Thằng kia! Tao biết rồi, mày đã chụp hình tao chứ gì!
Ngọc Bội hầm hầm xông vào phòng câu lạc bộ Nhiếp ảnh – nơi mà hắn từng nghĩ là dù có dùng xe tăng cũng không kéo nổi hắn tới. Quỳnh – bà chị họ luôn lấy chuyện chọc phá hắn làm vui, đưa tay lên miệng suỵt dài:
– Đừng lớn tiếng. Nhóc Du bị cảm, vừa uống thuốc xong. Để cho nó ngủ.
Hắn nhìn Du đang nằm trên cái ghế dài ở góc phòng, há miệng muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Hắn ngồi xuống một cái ghế và nhìn quanh. Phòng chỉ có ba người, trông rộng hẳn ra. Trên tường treo khá nhiều ảnh, được đóng khung hẳn hoi. Nhìn cũng ra dáng một phòng triển lãm mini lắm chứ.
– Nghe nói là em đã bị Du chụp hình rồi hả? – Quỳnh sán lại gần Ngọc Bội. Mặt hắn lập tức đen sì. Cười ha ha, Quỳnh chìa ra một tấm ảnh:
– Coi đi, bảo đảm sẽ không giận nó được nữa.
Hắn e dè cầm lấy. Ảnh trắng đen. Hàng mi dài đang nhắm chặt trong giấc ngủ say. Vài sợi tóc lòa xòa. Đơn giản thế thôi nhưng lại gợi lên cảm giác yên bình không tả được. Hắn cảm thấy nghi ngờ, người trong ảnh là hắn sao?
Thấy mặt Ngọc Bội đờ ra, Quỳnh vui vẻ che miệng cười:
– Hờ hờ, đẹp lắm đúng không? Du trước giờ chưa từng chụp người, toàn chụp hoa lá chó mèo không hà. Em là người đầu tiên của nó đó.
Mấy chữ “người đầu tiên” được nhấn mạnh làm mặt Ngọc Bội nóng bừng. Hắn nhăn nhó:
– Em nghe mẹ em nói ông già biến thái chụp ảnh em hồi đó thì em cũng là đứa con nít đầu tiên ổng chụp, mẹ em cứ tấm tắc khen lần đầu mà chụp đẹp quá chừng.
Hắn ngừng nói, ngoái nhìn cái kẻ vẫn đang ngủ rất ngon trong góc phòng. Đôi môi nhỏ hé ra, trông như đang cười. “Người đầu tiên” của cậu ta ư?
Hắn cười không được mà khóc cũng không xong. Giờ thì hắn khẳng định kiếp trước mình không chỉ giựt nợ Du mà còn giựt nợ ông ba biến thái của Du nữa.
Được một lúc sau thì Quỳnh nói là đói bụng rồi tung tăng chạy ra căn tin, để lại Ngọc Bội trong phòng với tên nhóc ngủ như chết kia. Ngắm nghía tấm ảnh chán, hắn đứng dậy đi một vòng quanh phòng. Nhớ không lầm thì hôm bữa Du có nói chủ đề triển lãm tháng này là “Bong bóng”. Hèn chi bong bóng tràn ngập các bức tường, và hắn phát hiện một điều là ảnh Du chụp rất dễ nhận ra. Chúng trong trẻo, tươi sáng, nhẹ nhàng mà lại phảng phất một cảm giác gì đó rất cô đơn, rất lẻ loi. Bất giác hắn quay lại nhìn Du. Cái gì thật sự ẩn bên trong tên phiền nhiễu dai như đỉa ấy?
Đại khái thì sau đó, cả lớp không còn được coi những màn giằng co hay đeo bám của Du với Ngọc Bội nữa. Đơn giản vì Ngọc Bội dường như đã giơ cờ trắng đầu hàng, Du muốn chụp bao nhiêu thì chụp. Thậm chí có mấy tấm được đem trưng bày trong triển lãm của câu lạc bộ nhiếp ảnh cũng không thấy hắn ý kiến gì. Cái thằng từng bị Du nhằng nhẵng bám theo đòi về nhà chụp hoa lan chép miệng cảm thán:
– Sức mạnh của thằng Du thiệt đáng sợ.