Hình như chưa có gì - Chương 4
4.
– Ngọc Bội, quay qua đây chút đi!
– Dẹp, mày tránh ra cho tao!
– Cho tui chụp một tấm đi mà!
– Không đời nào!
Sau màn giằng có đầy kịch tính ngay trên bục giảng làm thần dân cả lớp mắt tròn mắt dẹt nín thở theo dõi, Ngọc Bội quăng cái khăn lau bảng vô mặt Du, mặt mày chằm vằm đi một mạch ra khỏi lớp. Du ách xì mấy cái rồi lì lợm vác máy ảnh chạy theo. Trong lớp có đứa thốt lên:
– Ê ai muốn cá độ không? Một ly sinh tố căn tin ha! Cá coi thằng Du có chụp được hình thằng Bội không!
– Tao! Tao cá nó chụp được! – Một đứa khác nhoi nhoi.
– Tao cũng cá nó chụp được. Nhớ cái hồi nó lẽo đẽo theo tao đòi chụp vườn lan nhà tao mà tao còn ớn! – Một giọng rên rỉ vang lên.
– Nhưng thằng Bội có vẻ khó nhằn đó, chưa chắc đã chịu thua. – Một đứa khác nêu ý kiến.
– Mày học với thằng Du đó giờ bộ mày không biết tính nó hả?
– Thì nhưng mà đâu phải lúc nào nó cũng thành công đâu!
– Sao, cá hôn?
– Cá thì cá sợ gì!
Thế là, một chiến trường mới đã xuất hiện ngay cái chỗ mà chiến trường cũ vừa rời đi.
Lúc đó trong sân trường, Du cứ cầm máy ảnh tò tò đi theo Ngọc Bội. Lúc đầu hắn ráng thuyết phục mình thằng kia chỉ là ruồi muỗi thôi không cần để ý, nhưng tới chừng hắn vô toilet mà Du cũng tính đi theo thì hắn chịu hết nổi, quay lại trừng mắt:
– Sao mày dai như đỉa vậy?
Du chìa cái máy ảnh ra, mặt ngây thơ:
– Bạn cho tui chụp hình đi.
– Mày mơ giữa ban ngày đấy à? – Hắn quạu – Tao cần đi toilet, cấm mày đi theo biết chưa? Biến thái vừa thôi.
Nó hơi đỏ mặt. Ừ ha, có theo thì chụp cái gì trong đó? Nhìn đồng hồ, cũng sắp hết giờ ra chơi rồi. Nó lủi thủi ôm máy quay về lớp.
Cảnh đó tiếp diễn liên tục một tuần sau đó. Ngọc Bội tức tối vò đầu bứt tai nhiều đến mức hắn bắt đầu nghi ngờ mình sẽ trọc đầu trước khi bắt được Du dừng cái trò nhảm nhí này lại. Nhiều khi hắn muốn quay lại bụp thằng ngốc đó một trận cho bõ ghét, nhưng cứ chạm phải cái nhìn trong veo của nó là nhuệ khí trong lòng hắn lại nhanh chóng xẹp lép như bong bóng xì hơi. Hắn đành hậm hực cắm đầu đi cho nhanh, biết rằng Du vẫn đuổi theo sát nút.
Trời ơi kiếp trước bộ hắn giựt nợ thằng này chắc?
Có vẻ như ông trời đã không đứng về phía hắn mà chạy qua phất cờ ủng hộ cho Du.
Số là, sau một tuần căng thẳng thần kinh trước sự đeo bám quyết liệt của Du, tinh thần Ngọc Bội hết sức mệt mỏi. Kết quả là bữa nay, trống tiết Địa, hắn lăn ra bàn ngủ khò khò. Thấy Du nhanh tay lẹ chân móc máy ảnh ra, cả lớp (đặc biệt là mấy đứa có cá độ) đều im phăng phắc theo dõi.
Tách! Tách! Tách!
Du tha hồ chụp. Tiếng reo hò của những đứa thắng cược rộ lên ầm ầm:
– Há há, thấy chưa! Tao nói là thằng Du thắng mà!
– Trời ơi sao tự nhiên thằng Bội lại ngủ! Khác gì dê non dâng miệng cọp chớ!
Tiếng ồn ào rốt cục cũng đánh thức Ngọc Bội. Hắn ngồi thẳng dậy, dụi dụi mắt và phát hiện cả lớp đang nhìn mình, mỗi người đều biểu hiện trên mặt một thứ cảm xúc khó diễn tả. Trông như vừa áy náy vừa đang cố nín cười ấy.
– Sao hả? – Hắn sẵn giọng, bực bội ngó Du, kẻ vẫn đang trưng ra một vẻ mặt ngây thơ.
– Không có gì. Bạn ngủ tiếp đi. – Du nhe răng cười. Cả lớp bắt chước nó, nhe răng cười theo. Khóe miệng Ngọc Bội giựt giựt, mặt kỳ thị thấy rõ. Cái lớp này thiệt quái lạ.