Hình như chưa có gì - Chương 3
3.
– Mày vừa nói cái gì? – Tới cuối hàng lang, Ngọc Bội thả Du ra. Lúc nãy đi tới cửa lớp thì nghe loáng thoáng mấy câu “nguy hiểm” đó, hắn vội lao trở vào và kết quả là bây giờ Du đang ngơ ngác nhìn hắn:
– Nói gì đâu?
– … – Hắn trừng mắt.
– À chuyện trong lớp hồi nãy đó hả? Tui định nói là tui muốn chụp hình bạn, tại nhìn bạn ăn ảnh lắm.
– Mày nói hồi nhỏ tao làm người mẫu là ý gì? – Sắc mặt Ngọc Bội càng ngày càng xấu xí. Du nhăn răng cười cầu tài:
– Chị Quỳnh nói vậy mà, bộ không phải hả?
– Mấy tấm hình đâu? – hắn nhìn Du đầy vẻ đe dọa – Tại sao mày lại có?
– Đống hình nude con nít ấy à?… Í chết, lỡ miệng, hình bạn hồi nhỏ…
– Mày… – hắn siết chặt nắm tay. Trời ơi muốn đánh thằng này quá!
– Ba tui lấy lại rồi – Mặt nó ỉu xìu. Hôm qua về đến nhà ba nó tịch thu luôn cái bìa hồ sơ với mớ hình, nói là quá khứ oanh liệt không nên để mẹ thấy, ba cất là tốt nhất.
– Sao ba mày có được mấy tấm hình đó?
– Thì tại ba tui chụp mà. Chứ mẹ tui cực kỳ ghét cái việc mua áp phích con nít cởi truồng về treo trong phòng ngủ, mẹ cứ nói là làm như vậy giống biến thái quá.
Bựt! Bựt! Bựt! Dây thần kinh chịu đựng trong đầu Ngọc Bội rủ nhau đứt hết ráo. Gân xanh nổi đầy trán, hắn gằn từng tiếng:
– Hóa-ra-ông-già-biến-thái-chụp-hình-tao-hồi-đó-là-ba-mày!
– Bạn hỗn quá! Sao bạn dám nói ba tui biến thái?
– Chứ mày thử nghĩ coi nếu mày ở vào vị trí của tao thì mày sẽ nói như thế nào? – Hắn gào. Một con chim sẻ đang nhảy nhót trên hành lang giật mình bởi tiếng gào của hắn, vội vàng đập cánh bay mất tiêu.
– Ờ… – Nó gật gù, tự nhiên thấy thông cảm cho Ngọc Bội. Chẳng vui vẻ gì khi hình mình trần truồng từng được bán khắp nơi. Nhưng mà hắn giận giữ với nó thì làm được gì, nó cũng đâu phải người gây ra cái “thảm cảnh” này chứ.
Hôm đó nó mang theo một nỗi áy náy lớn lao về nhà. Dù sao hình cũng là ba nó chụp, dây mơ rễ má kiểu gì nó cũng thấy mình có trách nhiệm trước “nỗi đau” của Ngọc Bội hết.
-o0o-
– Ra vậy, giờ chị mới hiểu tại sao thằng bé ghét chụp hình dữ vậy. Mấy lần họp mặt gia đình này nọ, cứ thấy ai chìa máy ảnh ra là nó trốn mất tiêu. – Quỳnh xoa xoa cằm, bộ dáng như một nữ thám tử vừa khám phá ra thuốc Fugaca diệt trừ giun như thế nào.
– Hóa ra là do phải chịu một đả kích tinh thần quá lớn – An ló đầu ra từ sau cái laptop. Hồi ra chơi nó cũng cố tình chạy qua lớp Du ngó thử một cái, thấy quả nhiên “nhan sắc” rất xứng tầm với cái sự xinh xắn bụ bẫm hồi nhỏ.
– Ủa mà sao mày lại muốn chụp hình thằng đó? Đẹp thì tao công nhận là nó đẹp, nhưng trước giờ khối người đẹp hơn nó mà mày cũng có chịu chụp đâu. Mày bảo không có hứng chụp người mà? – Nhỏ Trâm dừng tay thắt tóc Quỳnh và ném cho Du một cái nhìn đầy thắc mắc. Du gãi đầu cười:
– Thì… hổng biết nữa. Tự nhiên dòm nó cái tao muốn chụp thử coi sao.
– Ồ! – Cả ba thành viên danh dự của câu lạc bộ cùng ồ lên và nhìn nhau đầy xúc động. Trâm cười. Du thoáng rùng mình. Chỉ riêng cái việc Trâm cười thôi đã được xem là kỳ quan hiếm thấy rồi, mà vấn đề là con nhỏ còn đang cười rất tươi để lộ chiếc răng khểnh chứ không phải chỉ cười mỉm như mọi lần. Không biết có phải nó đã tới số rồi không?
– Cái đó gọi là duyên tiền định – Trâm nói, rất nghiêm túc – Cũng có thể gọi là tiếng sét ái tình.
Thịch! Tim nó thót lên một cái kỳ lạ. Cố lắm nó mới nặn ra được một nụ cười méo xẹo:
– Nói nhảm quá, làm gì có!
Mặc cho nó nhăn nhó, ba người kia trông vẫn rất hớn hở. Mà nó thì không thấy chuyện này có gì vui hết.
Mãi sau này hỏi lại nó mới biết, Trâm vui vì nhỏ thích những chuyện tréo ngoe kỳ quái, Quỳnh thì thấy cái gì làm Trâm vui là khoái thôi, còn An thì, chậc, hẳn là đã bị hai người kia đầu độc.
Bạn bè thế đấy.