Hiệu Sách Mộng Xuân - Chương 1
Kiểu người nào dễ bị bắt nạt nhất? Người thật thà.
Thật thà không có nghĩa là ngốc, mà là người khác có thể tùy ý làm gì bạn mà bạn cũng không phản kháng.
Tùng Dươnghiện đang ở trong tình trạng này, ở công ty, anh luôn là người làm nhiều nhất, nhưng nhận được ít nhất.
Trước mặt lãnh đạo, anh luôn nhu nhược, như một cái bao cát.
Giờ thì tốt rồi, thứ mà anh luôn coi là bến đỗ gia đình cũng tan vỡ.
“Tùng Dương, em xin lỗi anh, nhưng em thực sự không quên được anh ấy.”
“Em biết, rời xa em anh nhất định sẽ tìm được người tốt hơn yêu anh.”
“Em… không xứng với anh.”
“Chúng ta ly hôn đi.”
Những lời này như tiếng sấm bên tai.
Người phụ nữ đó cuối cùng cũng bỏ đi, tìm lại mối tình đầu đã bỏ rơi cô ta để ra nước ngoài, giờ đã quay về.
Còn anh, chỉ là một trò hề.
“Nhìn anh xem, việc nhỏ thế này cũng làm không xong, tôi còn giao việc gì cho anh được nữa! Cả ngày cứ uể oải, anh làm mất mặt cả phòng ban.” Tên sếp bụng phệ mặt mày bóng nhẫy, nước bọt văng tứ tung.
Thực ra ai cũng biết hắn ta sắp bị điều chuyển, sắp có trưởng phòng mới, hắn ta chỉ đang ra oai lần cuối thôi.
Nhưng Tùng Dương không nói được lời nào phản bác.
Tính tình hiền lành, anh đã quen với những lời mắng mỏ của sếp, thậm chí còn nặng nề hơn.
Hơn nữa, anh cũng thấy thương hại cho tên trưởng phòng này, tuy thích nhận vơ công lao, sai khiến cấp dưới, nhưng ai biết trưởng phòng mới sẽ như thế nào, lỡ tệ hơn thì sao.
Anh lơ đãng đi đến một hiệu sách nhỏ ven đường, tên hiệu sách khá thú vị, là ” Mộng “.
Hiệu sách nằm trên con đường sầm uất, mặt tiền nhỏ xíu, vừa đẩy cửa vào là mùi bụi bặm xộc lên mũi.
Một thanh niên trắng trẻo, sạch sẽ đang đóng gói sách, xem ra sắp đóng cửa.
Thấy có khách, thanh niên nhìn Tùng Dương: “Tiệm sắp đóng cửa rồi.”
Thấy mình làm phiền, Tùng Dươngvội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi làm phiền anh rồi. Tôi đi ra ngay đây.”
“Khoan đã.” Vừa quay người đi, anh đã bị thanh niên gọi lại, “Anh chắc là vị khách cuối cùng của tiệm, tặng anh một cuốn sách nhé. Miễn phí đấy.”
Lâu lắm rồi mới được đối xử tử tế như vậy, Tùng Dương hơi bất ngờ, nhận lấy cuốn sách, lễ phép cảm ơn.
Thanh niên cười tủm tỉm nói “không cần khách sáo”, rồi tiếp tục đóng gói.
Không có tâm trạng xem kỹ cuốn sách, Tùng Dương cầm về nhà luôn.
Trước khi mở cửa, anh còn ôm chút hy vọng vợ sẽ đổi ý, nhưng khi bước vào căn nhà trống rỗng, anh mới cảm thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng.
Cởi giày, ném cuốn sách ở cửa ra vào, Tùng Dương đi vào phòng ngủ, nằm vật ra giường.
Ảnh cưới trên đầu giường vẫn chưa được gỡ xuống, hai người cười rạng rỡ, hạnh phúc. Tùng Dương kéo chăn trùm kín đầu, không muốn nghĩ gì nữa.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Đến công ty, anh nghe thấy mọi người xì xào bàn tán, các nữ đồng nghiệp, bất kể tuổi tác, đều trang điểm kỹ càng hơn ngày thường. Quan trọng nhất là hôm nay ai cũng đến sớm, chắc là muốn tạo ấn tượng tốt với trưởng phòng mới.
Mấy đồng nghiệp cũng không sai vặt anh nữa, ai cũng lo lắng.
Sắp đến giờ làm việc mà vẫn chưa thấy người, ai cũng nghĩ, trưởng phòng mới ngày đầu tiên đi làm mà đã đến muộn, là đang ra oai à? Vừa nghĩ vậy, cửa phòng bật mở.
Người đàn ông bước vào, nói với mọi người: “Chào mọi người, tôi tên là Thanh Hà, sau này chúng ta sẽ cùng làm việc, chỉ cần mọi người làm tốt công việc của mình, sẽ thấy tôi rất dễ gần. Có việc gì cứ đến văn phòng tìm tôi.”
Nói xong, hắn ta bước qua mọi người, vào văn phòng.
Đẹp trai quá, ngầu quá!
Suy nghĩ của các nữ đồng nghiệp.
Chết rồi, nếu làm việc không tốt, chắc chắn sẽ bị khiển trách.
Các nam đồng nghiệp rên rỉ.
Phải nói là vị sếp mới rất cuốn hút, trẻ như vậy mà đã làm trưởng phòng. Quan trọng là hắn rất tự tin, không giống anh, một kẻ thất bại hoàn toàn. Hơn nữa, hắn còn rất đẹp trai, không thua kém gì các minh tinh hiện nay, mặc bộ vest vừa vặn, tôn lên vóc dáng hoàn hảo như người mẫu.
“Đinh…” Tùng Dương nghe điện thoại, là trưởng phòng mới.
“Tùng Dương phải không? Anh vào đây một chút. Tôi là Thành Hà.”
Không biết mình đã làm sai điều gì, Tùng Dương hơi hoảng hốt: “Trưởng phòng, tôi đã làm sai gì sao?”
“Không, chỉ có vài việc muốn nói chuyện với anh, anh vào đây trước đi.”
Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Tùng Dương lo lắng bước vào văn phòng trưởng phòng.
“Ngồi đi.” Thành Hà chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.
Tùng Dương run rẩy ngồi xuống, hỏi: “Trưởng phòng, anh tìm tôi có việc gì vậy?”
Thành Hà cười: “Tôi có xem qua hồ sơ của anh, anh làm việc ở phòng này năm sáu năm rồi, mà vẫn ở vị trí này. Anh có ý kiến gì không?”
Tùng Dương không hiểu ý hắn ta là gì, mồ hôi lạnh túa ra, cảm thấy người này còn đáng sợ hơn cả tên trưởng phòng cũ suốt ngày mắng chửi nhân viên, “Không… không có ý kiến gì.”
Thành Hà nói tiếp: “Anh yên tâm, tôi sẽ không làm gì anh đâu, anh sợ gì chứ. Tôi chỉ nắm được một số hành vi khuất tất của trưởng phòng Đỗ trước đây thôi. Gọi anh vào chỉ là muốn quan tâm đến từng nhân viên, không cần phải sợ.”
Đỗ Nguyên trước đây thường xuyên đổ lỗi cho anh, lại còn giao cho anh nhiều việc khó.
“Vậy… vậy cảm ơn trưởng phòng. Còn việc gì nữa không? À không, tôi có thể ra ngoài làm việc được chưa?”
Thành Hà nhìn anh: “Ừ, anh ra ngoài đi.”
Khi Tùng Dương ra khỏi phòng, Thành Hà sờ lên mặt mình, tôi đáng sợ vậy sao?
Vừa ra khỏi phòng, anh đã bị một đám nữ đồng nghiệp vây quanh hỏi han, mãi mới thoát được.
Một ngày làm việc vất vả cuối cùng cũng kết thúc, về đến nhà, anh mới thực sự thư giãn.
Vừa nhìn lên, anh thấy cuốn sách mà thanh niên kia tặng, bìa sách được bọc kín nên không nhìn rõ tên. Tùng Dương xé lớp giấy bọc ra, bên trong lại là cuốn ” Mộng Xuân “.
Tùng Dươngvừa buồn cười vừa bất lực, thì ra là sách 18+, lật vài trang rồi ném sang một bên.
Lại một lần nữa, anh cô đơn lên giường đi ngủ.
Vừa mở mắt ra, Tùng Dươngthấy mình đang ở công ty.
Chuyện gì thế này? Mọi người đều như bình thường, làm việc nghiêm túc, hoặc lười biếng làm việc riêng. Chỉ khác là, anh không nhìn rõ mặt ai cả.
Đây là mơ sao? Chắc chắn là mơ rồi.
Tùng Dương véo mạnh vào tay mình, đau thật.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Thật đến vậy, mà cũng hư ảo đến vậy.
Vô thức, Tùng Dương đi đến văn phòng trưởng phòng.
Vào phòng, Tùng Dương thấy chân mình như bị đóng đinh tại chỗ.
Vị trưởng phòng mới, tài giỏi và quyến rũ của anh, Thành Hà, đang trần truồng, nhìn anh với ánh mắt dâm đãng.
Quần áo, bao gồm cả quần lót, nằm vương vãi trên sàn.
Trưởng phòng mới đúng là có thân hình đẹp thật.
Cảnh tượng này thật khó tin, nhưng đó lại là suy nghĩ đầu tiên của hắn.
Thành Hà ngồi tùy tiện trên ghế làm việc, trần truồng như nhộng.
Hắn cắn môi đỏ mọng, giọng khàn khàn vì dục vọng: “Lại đây.”
Chân như bị thứ gì đó kéo lại, Tùng Dương tiến đến gần bàn làm việc, mặt đối mặt với Thành Hà. Anh không dám nhìn thẳng, “Trưởng phòng, anh mặc quần áo vào đi, trời lạnh. Đừng… đừng để bị cảm.”
“Lạnh à?” Thành Hà bĩu môi, giọng điệu làm nũng: “Lạnh thì tôi làm cho anh ấm lên nhé.”
Như pháo hoa đủ màu sắc nổ tung trong đầu, Tùng Dương hoàn toàn ngây dại.
Thấy Tùng Dương không phản ứng, Thành Hà liền tự mình hành động.
Hắn chẳng mảy may quan tâm đến việc mình đang trần truồng, cặc đang cứng ngắc cùng bìu dái to tròn, tiến đến trước mặt Triệu Sở Tống, quỳ xuống, vùi mặt vào đáy quần anh, hít một hơi thật sâu. Qua lớp quần, hắn đưa lưỡi ra liếm.
Cảm giác vừa sợ hãi vừa kích thích khiến Tùng Dương ngả người ra sau, vừa hay ngồi lên ghế, hai chân mở rộng, tạo điều kiện cho Thành Hà chen vào giữa hai chân anh.
“Trưởng… trưởng phòng… Anh muốn… làm gì…”
Thành Hà ngẩng đầu lên: “Tôi muốn làm gì, anh còn không biết sao?”
Nói rồi, hắn cởi khóa quần Tùng Dương, con cặc hắn đã cương cứng từ bao giờ bật ra, đập vào mặt Thành Hà.
Thành Hà nhìn đầu cặc trước mặt với ánh mắt say mê: “Đẹp… to thật.”
Lưỡi hắn như một con rắn nhỏ, linh hoạt liếm láp, nhanh chóng làm ướt dương vật cứng ngắc.
Mọi chuyện thật quá sức hư ảo.
Lúc này, Tùng Dương chắc chắn đây là mơ, chỉ là một giấc mơ quá chân thật.
Nhưng mà, giấc mơ này thật tuyệt.
Dù cặc của anh có kích thước đáng tự hào, nhưng vợ anh lại không có cảm giác gì, chỉ coi đó là nghĩa vụ vợ chồng.
Ngoài ra, Tùng Dương không hề có kinh nghiệm nào khác, giờ đây, cảm giác bị ngậm lấy đầu cặc khiến anh mất kiểm soát.
——————————–
Năm mới mn đã sex/thudam chưa , bình luận phía dưới nhé