Hẹn Hò Chốn Hoang Dã - Chương 8
Đêm buông xuống, đảo hoang chìm trong ánh trăng bàng bạc, tiếng sóng biển rì rào hòa lẫn với những rung động mãnh liệt giữa các chàng trai. Những khoảnh khắc thân mật, ghen tuông, và dục vọng bùng nổ, dẫn cả nhóm đến một hình phạt bất ngờ, đầy kích thích và cám dỗ.
Sau buổi bình chọn, Trí, lòng vẫn lấn cấn vì sự lạnh nhạt của Việt suốt cả ngày, quyết định chạy qua lều của cậu. Việt đang nằm một mình, mặc độc chiếc sịp đỏ, tóc ướt sau khi tắm, ánh mắt tập trung vào cuốn sách trên tay. Khi nghe tiếng bước chân, Việt ngẩng lên, và khác hẳn với vẻ lạnh lùng ban ngày, cậu nở nụ cười tươi rói khi thấy Trí:
“Trí, qua chơi hả? Tưởng cậu ngủ rồi.”
Nụ cười ấm áp của Việt làm Trí xao xuyến, tim đập thình thịch, quên mất cả sự khó chịu ban nãy. Cậu ngồi xuống cạnh Việt, hít một hơi sâu, quyết định nói thẳng:
“Việt… hôm nay cậu lạ lắm. Tui thấy cậu quan tâm Nghĩa nhiều hơn, tui… tui khó chịu lắm.”
Việt đặt sách xuống, ánh mắt nhìn sâu vào Trí, giọng trầm nhưng dịu dàng:
“Trí, tui không muốn quá thân thiết trước mặt mọi người. Ở đảo Thiên Đường, mình… thân lắm rồi, đúng không? Tui sợ mọi người biết, nên giữ khoảng cách chút thôi.”
Lời giải thích của Việt như một liều thuốc thao túng tâm lý. Trí, dù biết có gì đó không ổn, vẫn cảm thấy lòng nhẹ nhõm, nụ cười rạng rỡ trở lại. Cậu gật nhẹ, đang tủm tỉm thì bất ngờ Việt chồm lên, đặt một nụ hôn nhanh lên môi Trí. Trí sững sờ, mặt đỏ rực, tim đập loạn nhịp, chỉ biết lắp bắp:
“Việt… cậu…”
Việt nhếch môi, ánh mắt lấp lánh:
“Cậu dễ thương khi đỏ mặt thế này.”
Trong khi đó, Nghĩa nằm một mình trong lều, cảm thấy chán nản. Cậu định qua lều Việt để trò chuyện, nhưng khi đến gần, thấy đôi dép của Trí trước cửa, Nghĩa ngập ngừng rồi quay đi. Cậu bước ra khu nhà ăn, lấy một chai nước lạnh, ngồi trên ghế mây, hóng gió biển, ánh mắt xa xăm.
Nhật, đang đi dạo, thấy Nghĩa ngồi một mình, liền bước đến, giọng trầm ấm:
“Nghĩa, ngồi đây một mình hả? Tâm trạng sao mà trầm tư thế?”
Nghĩa giật mình, cười ngại ngùng:
“Dạ, tui… tui chỉ ra hóng gió thôi. Anh ngồi đi!”
Cả hai trò chuyện về những chuyện trên đảo, không khí dần thoải mái hơn. Nhật nhìn Nghĩa, ánh mắt dịu dàng, bất ngờ hỏi:
“Nghĩa, nếu được đến đảo Thiên Đường lần nữa, em có muốn đi với anh không?”
Nghĩa sững sờ, mặt đỏ lên, cười sượng, không biết trả lời thế nào. Cậu cúi đầu, lặng lẽ nhấp ngụm nước. Nhật nhận ra sự lúng túng của Nghĩa, cười nhẹ, cho qua:
“Thôi, anh đùa chút. Ngồi đây với em cũng vui rồi.”
Nghĩa gật nhẹ, lòng thoáng chút áy náy, nhưng ánh mắt cậu vẫn lấp lánh khi nghĩ về Việt.
Quay lại lều của Việt, Trí vẫn rạo rực sau nụ hôn bất ngờ. Nhìn Việt nằm đó, tóc ướt bết vào trán, cơ thể săn chắc trong chiếc sịp đỏ, ánh mắt đầy mê hoặc, Trí không kìm được. Cậu lao lên, hôn Việt quyết liệt, môi cậu tìm kiếm môi Việt trong cơn khát khao mãnh liệt. Việt bất ngờ, nhưng nhanh chóng đáp lại, tay kéo Trí sát vào, lưỡi quấn lấy nhau trong nụ hôn ướt át.
Việt với tay tắt đèn lều, chỉ để lại ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn ngủ nhỏ. Trí nằm trên người Việt, hai cơ thể áp sát, sịp cọ vào nhau, dịch chảy ra làm cả hai sịp ướt đẫm. Trí rên khe khẽ, tay lướt xuống, kéo sịp Việt ra, hạ bộ cậu bật lên, dài và cương cứng. Không chút do dự, Trí cúi xuống, ngậm lấy, mút mạnh, lưỡi xoáy quanh đầu khấc, làm Việt rên lớn:
“Trí… trời ơi… cậu… sướng quá…”
Nhưng chưa được bao lâu, một tiếng còi chói tai vang lên, kèm theo ánh đèn đỏ nhấp nháy từ cây ngoài lều. Việt và Trí giật mình, chợt nhớ ra quy định nghiêm ngặt: *Không được làm tình ở đảo hoang*. Cả hai vội kéo sịp lên, ánh mắt vừa lo sợ vừa thích thú, tim đập thình thịch vì bị phát hiện.
Loa thông báo vang lên, giọng nghiêm khắc:
“Tất cả mọi người có mặt trên đảo hoang, hãy tập hợp ngay tại khu gặp mặt!”
Việt, Trí, Nhật, và Nghĩa vội vã bước ra khu gặp mặt – nơi cả nhóm đặt chân đến đảo ngày đầu tiên. Dưới ánh trăng, họ chỉ mặc sịp lọt khe, cơ thể lấp lánh mồ hôi. Khu vực được thắp sáng bởi vài ngọn đuốc, với bốn chiếc ghế xếp hàng và hai cột chữ X bằng gỗ dựng phía trước. Nhật và Nghĩa nhìn nhau, ánh mắt tò mò xen lẫn lo lắng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Loa thông báo tiếp tục:
“Việt và Trí đã vi phạm một quy định của chương trình. Do đó, cả hai sẽ chịu hình phạt. Hai người không được tiết lộ lỗi của mình, nếu không sẽ bị phạt nặng hơn.”
Nghĩa và Nhật sững sờ, ánh mắt lướt qua Việt và Trí, cố đoán xem họ đã làm gì. Việt giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt thoáng chút lo lắng. Trí cúi đầu, mặt đỏ bừng, tim đập nhanh vì xấu hổ và kích thích.
Loa vang lên lần nữa:
“Việt và Trí, hãy cởi bỏ sịp và bước lên cột chữ X. Nhật và Nghĩa, hãy giúp gài tay và chân của họ vào khóa. Sau đó, trên bàn có các dụng cụ, hai bạn hãy đeo hết lên người hai người bị phạt. Thiếu món nào, các bạn sẽ phải đeo thay. Hình phạt sẽ kết thúc khi hai người bị phạt bắn đủ ba lần.”
Cả nhóm ngẩn ra, không khí trở nên căng thẳng nhưng cũng đầy kích thích. Việt và Trí cởi sịp, để lộ cơ thể trần truồng, hạ bộ cương cứng dưới ánh đuốc. Họ bước lên cột chữ X, ánh mắt lấp lánh vừa lo sợ vừa tò mò. Nhật và Nghĩa, dù hơi run, vẫn làm theo, gài tay và chân của Việt và Trí vào các khóa sắt trên cột, khiến họ bị cố định hoàn toàn, cơ thể căng ra đầy khiêu khích.
Nhật và Nghĩa bước đến chiếc bàn nhỏ, trên đó bày biện những dụng cụ khiến tim họ đập nhanh: hai bộ kẹp vú, hai ball gag, hai vòng bạc đeo cu, hai trứng rung, một máy cu giả, một máy sục, và hai chai nước suối dán nhãn *Cho uống trước khi phạt*. Nghĩa đỏ mặt, tay run khi cầm các dụng cụ, ánh mắt lấp lánh ngượng ngùng xen lẫn tò mò, còn Nhật giữ vẻ bình tĩnh, nhưng hơi thở anh cũng gấp gáp hơn. Họ bắt đầu đeo lên người Việt và Trí.
Nhật đeo kẹp vú cho Việt, siết chặt núm vú, làm cậu nhăn mặt:
“Ư… đau…”
Nghĩa đeo cho Trí, cậu cong người, rên khe khẽ:
“Ư… nhói quá…”
Ball gag được đeo vào miệng, khiến cả hai chỉ có thể rên ú ớ, nước dãi chảy ra từ khóe môi, ánh mắt lấp lánh dâm dục. Nhật đeo vòng bạc cho Việt, siết chặt gốc hạ bộ, làm nó cương cứng hơn:
“Ư… chặt quá…”
Nghĩa đeo cho Trí, cậu run rẩy, thì thầm qua ball gag:
“Ư… sướng…”
Đến phần trứng rung, Trí nhìn Nhật, giọng run run qua lớp gag:
“Nhật… gắn hai trứng rung… cho tui đi… Việt… không cần đâu.”
Nhật gật đầu, bôi trơn và đẩy hai trứng rung vào lỗ mông Trí, cẩn thận nhưng mạnh mẽ, làm cậu cong người, rên lớn:
“Ư… sâu… sướng quá…”
Nghĩa đỏ mặt, tay run khi nhìn Trí rên rỉ, cảm giác hạ bộ mình căng cứng đau nhức trong sịp, ánh mắt lấp lánh ham muốn. Nhật gắn máy cu giả cho Trí, cố định để nó ra vào nhịp nhàng, làm cậu tiếp tục rên:
“Ư… trời ơi… sâu nữa…”
Nghĩa gắn máy sục cho Việt, bao quanh hạ bộ cậu, sẵn sàng kích thích mạnh mẽ. Việt nhíu mày, hơi thở gấp gáp:
“Ư… lạ quá…”
Nhật và Nghĩa mở hai chai nước suối, cho Việt và Trí uống hết, không biết rằng chương trình đã trộn thuốc kích dục vào nước, làm cơ thể cả hai nóng ran, ham muốn trỗi dậy không kiểm soát, ánh mắt mờ đi vì dục vọng.
Nhật bật công tắc máy sục cho Việt, Nghĩa bật máy cu giả và trứng rung cho Trí. Tiếng máy rung hòa lẫn tiếng rên dâm dục vang khắp khu gặp mặt, tạo nên một bản giao hưởng kích thích dưới ánh trăng. Việt cảm nhận máy sục vuốt mạnh từ gốc đến đỉnh, cảm giác lạ lẫm ban đầu làm cậu khó chịu, nhưng thuốc kích dục nhanh chóng biến đau thành khoái cảm mãnh liệt.
Cậu rên lớn qua ball gag, nước dãi chảy xuống cằm, cơ thể căng cứng, cơ bắp nổi rõ, mồ hôi lấp lánh:
“Ư… sướng… trời ơi…”
“Mạnh nữa… tui… muốn bắn…”
Trí, với hai trứng rung rung mạnh trong lỗ mông và máy cu giả ra vào sâu, cong người, mắt mờ đi, rên đê mê qua ball gag, nước dãi lấp lánh trên môi:
“Ư… sâu… sướng…”
“Tui… chết mất… mạnh lên…”
Nhật ngồi xuống ghế, ánh mắt khóa chặt vào cơ thể Việt đang rên rỉ, cảm thấy hạ bộ mình cương cứng đau nhức, hơi thở gấp gáp. Nghĩa đứng cạnh, mặt đỏ bừng, cố kìm nén, nhưng tiếng rên dâm dục của Trí làm cậu run rẩy, ánh mắt lướt qua Việt, tim đập thình thịch. Loa bất ngờ vang lên, giọng kích thích:
“Nhật và Nghĩa đã hoàn thành nghĩa vụ.”
“Hai bạn được phép sục ngay tại khu vực này.”
“Hãy tận hưởng!”
Nhật thở phào, lập tức kéo sịp xuống, nắm hạ bộ, sục nhanh, ánh mắt không rời Việt đang cong người trên cột, rên rỉ đê mê:
“Ư… sướng quá…”
Nghĩa ngập ngừng, ánh mắt lướt qua Trí, rồi dừng lại ở Việt, gương mặt cậu đầy dâm dục, nước dãi chảy dài. Nhật quay sang, giọng khàn, ánh mắt cháy bỏng:
“Nghĩa, sục đi, ngại gì?”
“Nhìn Việt kìa… cậu không nứng hả?”
Nghĩa đỏ mặt, cuối cùng kéo sịp xuống, sục chậm rãi, ánh mắt khóa vào Việt, rên khe khẽ:
“Ư… Việt…”
Việt bắn lần đầu, tinh dịch trắng đục bắn ra, rơi xuống sàn, nhưng máy sục không dừng, tiếp tục kích thích mạnh mẽ, làm cậu rên điên dại, cơ thể run rẩy, mồ hôi lấp lánh:
“Ư… sướng quá…”
“Tui… chịu không nổi…”
Trí cũng bắn lần đầu ngay sau đó, tinh dịch bắn lên bụng, mắt cậu mờ đi vì khoái cảm, rên qua ball gag, nước mắt lấp lánh:
“Ư… sướng…”
“Tui… muốn nữa…”
Nhật sục nhanh hơn, ánh mắt chăm chú vào Việt, rồi bắn lần đầu, tinh dịch rơi xuống ghế, nhưng anh tiếp tục sục, hơi thở gấp gáp, ánh mắt lấp lánh:
“Ư… Việt… cậu đẹp quá…”
Nghĩa, nhìn Việt rên đê mê, cũng bắn lần đầu, rên khẽ, mặt đỏ bừng:
“Ư… tui… không kìm được…”
Cậu không dừng tay, sục tiếp, ánh mắt không rời gương mặt dâm dục của Việt. Cả bốn người chìm trong cơn đê mê, tiếng rên hòa lẫn tiếng máy và sóng biển, tạo nên một bức tranh dục vọng ngột ngạt. Việt và Trí bắn lần thứ hai gần như cùng lúc, cơ thể run rẩy, mồ hôi chảy dài. Việt rên khàn, đầu ngửa ra sau, nước dãi chảy xuống ngực:
“Ư… sướng…”
“Tui… muốn bắn hết…”
Trí cong người, nước mắt lấp lánh vì kích thích quá độ, rên qua ball gag:
“Ư… sâu…”
“Tui… chịu không nổi…”
Nhật, nhìn Việt căng cứng trên cột, bắn lần thứ hai, tinh dịch bắn lên bụng, ánh mắt mờ đi vì khoái cảm, rên khe khẽ:
“Ư… trời ơi…”
Nghĩa, bị cuốn vào gương mặt dâm dục của Việt, cũng bắn lần thứ hai, tay run rẩy, hơi thở gấp gáp:
“Ư… Việt… tui…”
Đến lần thứ ba, do uống nhiều nước và thuốc kích dục, Việt và Trí không chỉ bắn tinh mà còn bắn nước đái, từng đợt mạnh mẽ rơi xuống sàn, làm cảnh tượng càng thêm dâm dục. Việt rên lớn, cơ thể căng cứng, ánh mắt mờ đi:
“Ư… tui… bắn hết rồi…”
“Sướng… chết tui…”
Trí rên ú ớ, nước mắt chảy dài, cơ thể run rẩy:
“Ư… không…”
“Tui… sướng quá… xong rồi…”
Nhật và Nghĩa, dù không bắn lần thứ ba, vẫn sục chậm lại, ánh mắt lấp lánh, cơ thể lấp lánh mồ hôi, chìm trong không khí kích thích ngột ngạt. Nhật nhìn Nghĩa, cười nhẹ, giọng khàn:
“Nghĩa… cậu cũng dữ ha.”
Nghĩa đỏ mặt, lí nhí:
“Tui… tui không biết nữa…”
Cảnh tượng trở nên cực kỳ dâm dục: Việt và Trí rên đê mê trên cột, tinh dịch và nước đái chảy xuống sàn, Nhật và Nghĩa thở hổn hển, tinh dịch rơi trên ghế, ánh mắt mờ đi vì khoái cảm, tiếng rên hòa quyện với tiếng sóng biển, tạo nên một đêm không thể quên.
Khi Việt và Trí bắn đủ ba lần, máy dừng lại, cả hai mệt rã rời, cơ thể mềm nhũn, hơi thở yếu ớt. Nhật và Nghĩa vội bước lên, cẩn thận tháo khóa tay chân, gỡ các dụng cụ khỏi người họ. Việt và Trí gần như không đứng vững, ánh mắt mờ đi, cơ thể lấp lánh mồ hôi, tinh dịch, và nước đái. Nhật dìu Việt, còn Nghĩa dìu Trí, đưa họ về lều. Trí thì thầm, giọng yếu ớt:
“Nghĩa… cảm ơn cậu…”