Hẹn Hò Chốn Hoang Dã - Chương 5
Ngày thứ hai trên đảo trôi qua với những cảm xúc mãnh liệt. Trên đảo Thiên Đường, Nhật và Nghĩa bắt đầu hành trình hẹn hò của mình, trong khi Tuấn và Huy ở lại đảo hoang đối mặt với những khoảnh khắc tĩnh lặng nhưng đầy khao khát.
Trực thăng hạ cánh xuống đảo Thiên Đường, Nhật và Nghĩa bước ra với tâm trạng vừa háo hức vừa hồi hộp. Nhật, trong chiếc áo polo đen và quần tây xám, toát lên vẻ nam tính điềm tĩnh. Nghĩa, mặc áo thun trắng và jeans xanh nhạt, trông rụt rè nhưng dễ thương, ánh mắt lấp lánh khi nhìn khung cảnh xa hoa xung quanh.
Họ được dẫn đến một tiệm trà chiều nằm giữa trung tâm đảo, với không gian ấm cúng, bàn ghế gỗ nhỏ nhắn, và một tủ kính trưng bày đủ loại bánh ngọt lấp lánh. Khi bước vào, mắt Nghĩa sáng rực trước những chiếc bánh mousse, tart trái cây, và bánh kem phủ socola. Nhật nhận ra sự phấn khích của cậu, mỉm cười nhẹ:
“Nghĩa, chọn cái nào cậu thích đi. Tui mời.”
Nghĩa lúng túng, chỉ tay vào một chiếc bánh mousse dâu tây đỏ mọng:
“Cái này… nhìn ngon quá. Nhưng Nhật chọn gì đi, tui ngại chọn một mình.”
Nhật lắc đầu, giọng trầm ấm:
“Cậu chọn là được. Tui ăn gì cũng ổn.”
Họ ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, nhìn ra khu vườn hoa rực rỡ. Nghĩa vẫn rụt rè, ánh mắt lướt quanh, không biết bắt đầu câu chuyện thế nào. Nhật nhận ra, chủ động nói trước, giọng nhẹ nhàng:
“Nghĩa, cậu hay làm gì lúc rảnh? Tui thì thích tập gym, nhưng thỉnh thoảng cũng đi biển cho thư giãn.”
Nghĩa mỉm cười, bớt căng thẳng hơn:
“Tui… tui thích nấu ăn. Mở cửa hàng đồ Hàn cũng vì tui mê mấy món đó.”
Nhật gật đầu, ánh mắt chăm chú:
“Nghe thú vị đấy. Lần sau phải thử món cậu nấu rồi.”
Cuộc trò chuyện dần trở nên tự nhiên hơn, Nhật kể về những ngày làm PT, thi thoảng chêm vào vài câu hài hước để Nghĩa thoải mái. Khi nhân viên mang bánh mousse ra, Nghĩa reo lên, mắt sáng lấp lánh:
“Wow, đẹp quá! Nhật không ăn thử sao?”
Nhật lắc đầu, cười nhẹ:
“Tui không thích đồ ngọt lắm.”
Nghĩa phồng má, múc một miếng bánh nhỏ, rụt rè đưa thìa về phía Nhật:
“Thử một miếng đi… ngon lắm, tui hứa!”
Nhật nhìn Nghĩa, ánh mắt thoáng chút bất ngờ. Anh vốn không thích bánh ngọt, nhưng trước sự chân thành của Nghĩa, anh cúi xuống, ăn miếng bánh từ thìa cậu đút. Hương vị dâu tây ngọt ngào lan tỏa, nhưng điều làm Nhật chú ý hơn là nụ cười rạng rỡ của Nghĩa.
“Ngon không?” – Nghĩa hỏi, giọng hào hứng.
“Ừ… ngon hơn tui nghĩ.” – Nhật đáp, ánh mắt dịu dàng, không rời khỏi Nghĩa.
Sau buổi trà chiều, Nhật và Nghĩa đến một nhà hàng hải sản nằm ngay sát bãi biển, với những chiếc bàn gỗ được trang trí bằng nến và hoa. Thực đơn đầy ắp tôm hùm, cua biển, và sò điệp nướng phô mai. Nhật để Nghĩa chọn món, và cậu hào hứng gọi một đĩa tôm hùm và cua hấp.
Khi món ăn được dọn ra, Nhật lặng lẽ lột vỏ tôm và cua, đặt phần thịt trắng thơm lên đĩa của Nghĩa trước khi tự ăn. Nghĩa ngẩn ra, mặt đỏ lên:
“Nhật… tui tự làm được mà. Cậu không cần làm vậy đâu.”
Nhật mỉm cười, đẩy đĩa về phía Nghĩa:
“Cậu ăn đi. Tui làm quen rồi, không phiền đâu.”
Nghĩa cúi đầu, tim đập nhanh hơn, cảm giác ấm áp lan tỏa. Cậu gắp một miếng tôm, ăn ngon lành, thi thoảng liếc Nhật, ánh mắt lấp lánh:
“Cảm ơn Nhật… ”
Nhật chỉ gật nhẹ, ánh mắt chăm chú vào Nghĩa, như thể muốn ghi nhớ từng khoảnh khắc.
Bữa tối trôi qua trong tiếng sóng biển vỗ nhẹ và những câu chuyện nhỏ. Nhật kể về những chuyến đi biển của mình, còn Nghĩa dần mở lòng, chia sẻ về những ngày đầu mở cửa hàng. Không khí giữa họ trở nên gần gũi, nhưng vẫn giữ một khoảng cách tinh tế.
Sau bữa tối, Nhật và Nghĩa trở về phòng khách sạn, một căn phòng sang trọng tương tự phòng của Việt và Trí, với giường lớn, cửa sổ nhìn ra biển, và một chiếc bàn nhỏ đặt hai ly welcome drink màu đỏ cam, kèm tấm thiệp: *Chào mừng đến đảo Thiên Đường. Hãy thưởng thức và tận hưởng khoảnh khắc!*
“Nhìn ly nước đẹp ghê! Uống không Nhật?” – Nghĩa hỏi, giọng hào hứng.
“Ừ, uống đi.” – Nhật nâng ly cụng với Nghĩa, ánh mắt thoáng chút tò mò.
Cả hai uống cạn ly, hương vị ngọt ngào xen cay nồng lan tỏa. Họ trò chuyện một lúc, nhưng chẳng mấy chốc, cơ thể bắt đầu nóng ran, mồ hôi lấm tấm trên trán. Nhật nhận ra điều bất thường, cố giữ bình tĩnh:
“Nghĩa, cậu tắm trước đi. Tui chờ.”
Nghĩa gật đầu, vội vã vào phòng tắm, không biết rằng phòng tắm này được thiết kế đặc biệt: tường kính chỉ trong suốt từ bên ngoài nhìn vào, còn từ bên trong trông như gương bình thường. Nghĩa cởi đồ, để lộ cơ thể nhỏ nhắn, da ngăm mịn màng, và bắt đầu tắm. Nước chảy xuống, cậu cảm nhận cơ thể càng lúc càng nóng, thuốc kích dục từ ly welcome drink khiến ham muốn trỗi dậy không kiểm soát.
Nghĩa đứng dưới vòi sen, tay vô thức lướt xuống hạ bộ, bắt đầu sục, từng nhịp chậm rãi nhưng đầy kích thích. Cậu khẽ rên, mắt nhắm nghiền, tưởng tượng những khoảnh khắc gần gũi với Nhật. Tay còn lại của cậu luồn ra sau, ngón tay nhẹ nhàng móc lỗ mông, cơ thể run rẩy vì khoái cảm. Nước chảy xuống làm cảnh tượng càng thêm dâm dục: cơ thể Nghĩa lấp lánh, hơi thở gấp gáp, miệng rên khe khẽ, ngón tay ra vào nhịp nhàng trong khi tay kia vuốt ve hạ bộ nhanh hơn.
Ngoài giường, Nhật ngồi chờ, ánh mắt vô tình lướt qua “tấm gương” và sững sờ khi thấy toàn bộ cảnh tượng. Cơ thể Nghĩa dưới vòi nước, từng động tác dâm dục, làm Nhật không thể rời mắt. Hạ bộ anh cương cứng, hơi thở trở nên nặng nề. Không kìm được, Nhật cởi áo, tay luồn xuống quần, bắt đầu sục, ánh mắt vẫn khóa chặt vào Nghĩa. Anh vuốt ve chậm rãi, cố kìm nén tiếng rên, cơ bắp săn chắc căng lên mỗi khi khoái cảm dâng trào.
Nghĩa đạt cao trào trước, cơ thể cậu căng cứng, rên lớn một tiếng, bắn tinh lên tường kính, từng đợt trắng đục chảy xuống cùng dòng nước. Cậu thở hổn hển, vội tắm rửa sạch sẽ, mặc áo choàng, và bước ra ngoài, mặt đỏ bừng vì xấu hổ nhưng không biết Nhật đã thấy hết.
Nhật, vẫn chưa đạt đỉnh, đứng dậy, giọng trầm:
“Tui tắm đây.”
Nghĩa gật đầu, ngồi lên giường sấy tóc, rồi bất ngờ phát hiện “tấm gương” thực ra là kính trong suốt. Cậu hoảng hốt, nhận ra Nhật có thể đã thấy mình, mặt đỏ như gấc. Nhưng trước khi kịp nghĩ thêm, cậu nhìn vào phòng tắm và sững sờ.
Nhật cởi áo choàng, để lộ cơ thể cơ bắp hoàn hảo, da ngăm lấp lánh dưới nước. Hạ bộ anh dài và to, cương cứng rõ rệt, làm Nghĩa nuốt nước bọt, tim đập thình thịch. Nhật, biết Nghĩa đang nhìn, cố ý quay người về phía giường, ánh mắt sắc bén đầy khiêu khích. Anh bắt đầu sục, tay vuốt ve hạ bộ chậm rãi, cơ bắp cánh tay nổi rõ từng đường gân. Mặt Nhật đầy biểu cảm dâm dục, môi mím chặt, thi thoảng rên khẽ, ánh mắt như muốn thiêu đốt Nghĩa qua tấm kính.
Nghĩa, dù vừa bắn xong, lại cảm thấy cơ thể nóng ran, hạ bộ cương lên lần nữa. Cậu không kìm được, tay luồn vào áo choàng, sục theo nhịp của Nhật, ánh mắt khóa chặt vào cơ thể anh. Nhật đẩy nhanh tốc độ, cơ bắp căng cứng, rên lớn một tiếng khi bắn tinh, từng đợt mạnh mẽ bắn lên tường kính, cơ thể anh run lên vì khoái cảm. Cảnh tượng đó đẩy Nghĩa đến giới hạn, cậu rên khẽ, bắn lần thứ hai, tinh dịch rơi xuống nệm, cơ thể run rẩy, hơi thở gấp gáp.
Nghĩa vội dọn dẹp, lau sạch nệm, cố làm như không có gì khi Nhật bước ra, chỉ mặc áo choàng, cơ thể vẫn lấp lánh nước. Nhật liếc xuống giường, nhận ra một vết nhỏ còn sót lại, ngón tay khẽ quẹt lên, đưa lên môi nếm thử, ánh mắt thoáng chút thích thú nhưng không nói gì. Nghĩa đỏ mặt, giả vờ tìm đồ thay, tim đập thình thịch.
Cả hai ra ban công, ngồi trên ghế mây, nhìn ra biển đêm lấp lánh. Nhật bắt chuyện trước, giọng trầm:
“Nghĩa, hôm nay vui chứ?”
Nghĩa gật đầu, mặt vẫn đỏ:
“Vui lắm… cảm ơn Nhật vì đã… quan tâm tui.”
Nhật mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
“Tui cũng vui. Cậu dễ thương lắm, Nghĩa.”
Họ trò chuyện thêm một lúc, không ai nhắc đến chuyện trong phòng tắm, nhưng ánh mắt họ vẫn lấp lánh một sự thấu hiểu ngầm. Đêm đến, cả hai lên giường, nằm cạnh nhau nhưng giữ khoảng cách, không chạm vào nhau, chìm vào giấc ngủ trong tiếng sóng biển vỗ nhẹ.
Trở lại đảo hoang, đêm buông xuống, Tuấn và Huy mỗi người một lều, không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng sóng và tiếng côn trùng. Tuấn nằm trên nệm, ánh mắt lơ đãng, chợt nhớ đến những khoảnh khắc trên đảo: ánh mắt tinh nghịch của Trí, nụ cười rạng rỡ của cậu khi mặc sịp đỏ. Ham muốn trỗi dậy, Tuấn lặng lẽ rời lều, đi đến lều của Trí và Nghĩa, lục tìm xào đồ và lấy một chiếc sịp đỏ của Trí.
Trở về lều, Tuấn áp chiếc sịp lên mặt, hít sâu, mùi hương cơ thể của Trí làm cậu nứng lên mãnh liệt. Cậu cởi quần, tay nắm lấy hạ bộ, sục chậm rãi, tưởng tượng Trí đang ở trước mặt, nháy mắt trêu chọc. Chiếc sịp đỏ áp sát mũi, Tuấn rên khẽ, tay vuốt nhanh hơn, cơ thể căng cứng. Sau một lúc, cậu bắn tinh mạnh mẽ, từng đợt rơi xuống nệm, hơi thở gấp gáp, cơ thể run lên vì khoái cảm. Tuấn lau sạch, cất chiếc sịp, và chìm vào giấc ngủ với nụ cười thỏa mãn.
Trong lều bên cạnh, Huy cũng không ngủ được. Anh nằm ngửa, nhớ lại những khoảnh khắc trên cầu, cơ thể Tuấn lấp lánh mồ hôi trong jockstrap xanh, nụ cười tươi rói của cậu. Ham muốn dâng trào, Huy luồn tay xuống quần, sục chậm rãi, ánh mắt nhắm lại, tưởng tượng Tuấn đang gần anh. Anh vuốt nhanh hơn, cơ bắp căng cứng, rên khẽ khi bắn tinh, từng đợt rơi xuống bụng, hơi thở nặng nề. Huy lau sạch, thở dài, và chìm vào giấc ngủ, lòng vẫn còn chút vấn vương.