Hẹn Hò Chốn Hoang Dã - Chương 11
Ngay khi đáp trực thăng xuống đảo Thiên Đường, Nghĩa và Việt được ban tổ chức trao chìa khóa một chiếc xe mui trần màu đỏ rực. Nghĩa nhìn chiếc xe, ánh mắt lấp lánh nhưng ngượng ngùng, lí nhí:
“Việt… tui không biết lái xe đâu…”
Việt bật cười, ánh mắt ấm áp, vỗ nhẹ vai Nghĩa:
“Không sao, để anh chạy cho. Lên xe đi, tui chở em dạo đảo!”
Nghĩa đỏ mặt, nụ cười rạng rỡ, tim đập thình thịch khi ngồi vào ghế phụ, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc. Việt khởi động xe, mái tóc bay trong gió biển, nụ cười tự tin làm Nghĩa ngẩn ngơ. Họ lướt qua những con đường ven đảo, hai bên là hàng dừa xanh mát và biển xanh lấp lánh. Gió thổi qua, mang theo hương muối mặn và cảm giác tự do.
Việt dừng xe tại một tiệm nước nhỏ ven đường, nơi có bàn ghế gỗ nhìn ra biển. Cả hai gọi bingsu dâu mát lạnh và sinh tố xoài, vừa ăn vừa trò chuyện. Việt ga lăng như mọi khi, nhẹ nhàng lấy khăn lau vết kem dính trên khóe môi Nghĩa, giọng trầm:
“Ăn từ từ thôi, dính hết rồi kìa.”
Nghĩa đỏ bừng mặt, cúi đầu, lí nhí:
“Cảm… cảm ơn anh…”
Ánh mắt Việt lấp lánh, nhìn Nghĩa đầy trìu mến, làm trái tim cậu như tan chảy. Nghĩa gần như đã hoàn toàn lọt vào “hố tình” của Việt, mỗi cử chỉ của anh đều khiến cậu rung động. Ăn xong, Việt chở Nghĩa tiếp tục dạo quanh đảo, dừng lại ở một bãi biển nhỏ để ngắm hoàng hôn. Mặt trời đỏ rực chìm dần xuống biển, phủ lên họ một lớp ánh sáng vàng cam rực rỡ.
Cả hai lấy điện thoại chụp ảnh kỷ niệm, cười đùa khi Nghĩa cố tạo dáng ngố. Đang lúc Nghĩa mải mê ngắm cảnh, Việt bất ngờ quay sang, đặt một nụ hôn nhẹ lên má cậu, rồi tỉnh bơ bước về xe, giọng trêu:
“Ngắm gì mãi thế, đi thôi!”
Nghĩa sững sờ, mặt đỏ rực, tim đập loạn nhịp, cả người như lâng lâng. Cậu chạy theo Việt, leo lên xe, suốt đường về khách sạn cứ cười tủm tỉm, mặt đỏ bừng không giấu nổi niềm vui. Việt liếc sang, thấy Nghĩa dễ thương đến lạ, khóe môi cong lên, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ lái xe, ánh mắt lấp lánh sự dịu dàng.
Về đến khách sạn, cả hai check-in một căn phòng sang trọng với view biển, giường lớn phủ ga trắng tinh, và ban công thoáng đãng. Việt nhìn Nghĩa, ánh mắt lấp lánh, đề nghị:
“Nghĩa, xuống hồ bơi bơi chút không? Mới tới, thư giãn tí cho khỏe!”
Nghĩa gật ngay, cười tươi:
“Oke, tui thích bơi lắm!”
Họ thay đồ bơi – Việt mặc sịp bó màu đen, khoe cơ thể săn chắc, còn Nghĩa mặc sịp xanh nhạt, cơ thể thon gọn lấp lánh dưới ánh đèn hồ bơi. Việt bơi nhiệt tình, từng động tác mạnh mẽ, nước bắn tung tóe, làm Nghĩa đứng bên bờ ngắm mãi không chớp mắt. Cậu thầm nghĩ, *Sao anh ấy cool thế này…*
Việt ngoi lên, tóc ướt bết vào trán, cười lớn khi thấy Nghĩa đứng ngẩn ngơ:
“Sao không bơi mà đứng nhìn tui hoài vậy?”
Nghĩa đỏ mặt, lúng túng nhảy xuống nước, đùa:
“Tui… tui ngắm cảnh thôi mà!”
Cả hai chơi đùa trong hồ bơi, tiếng cười vang vọng, nước bắn khắp nơi. Việt thỉnh thoảng cố ý té nước vào Nghĩa, làm cậu la lên, đuổi theo trả đũa. Sau một lúc, họ mệt, lên bờ, lau người, trở về phòng tắm rửa.
Trong phòng tắm, cả hai đứng dưới vòi sen, nước chảy xuống cơ thể, lấp lánh như pha lê. Nghĩa ngượng ngùng đứng xa, nhưng Việt tỉnh bơ đưa chai sữa tắm, giọng trêu:
“Kỳ lưng cho tui đi, lười quá!”
Nghĩa cười, đỏ mặt, cầm chai sữa tắm, kỳ nhẹ lưng Việt, tay run run khi chạm vào cơ bắp săn chắc. Việt quay lại, nháy mắt:
“Cậu kỳ nhẹ quá, mạnh lên chút!”
Nghĩa bật cười, không khí thoải mái hơn. Tắm xong, họ mặc áo choàng tắm, ngồi vào bàn ăn tối được dọn sẵn: bò bít tết, salad, và rượu vang đỏ. Nghĩa cứ ngắm Việt suốt, ánh mắt lấp lánh, không giấu nổi sự mê đắm. Việt vừa tắm xong, tóc ướt, áo choàng để lộ ngực săn chắc, trông quyến rũ lạ thường.
Nghĩa cười ngại, mặt đỏ bừng, làm Việt nhếch môi, ánh mắt dịu dàng:
“Cười gì mà cười hoài vậy, Nghĩa?”
Nghĩa lắc đầu, lí nhí:
“Tui… tui thấy anh đẹp trai thôi…”
Việt bật cười, không đáp, chỉ rót thêm rượu cho Nghĩa, ánh mắt lấp lánh sự cưng chiều.
Ăn xong, cả hai ra ban công, ngồi trên ghế mây, nhấm nháp rượu vang, ngắm biển đêm lấp lánh ánh trăng. Gió biển thổi qua, mang theo sự yên bình, nhưng không khí giữa họ dần trở nên thân mật hơn. Việt nhìn thẳng vào mắt Nghĩa, ánh mắt sâu thẳm, làm cậu ngại ngùng, cúi đầu, lí nhí:
“Anh… đừng nhìn tui vậy, tui ngại…”
Việt cười nhẹ, giọng trầm:
“Nhìn cậu dễ thương, không nhìn sao nổi.”
Nghĩa đỏ bừng mặt, tim đập thình thịch, không dám đáp lại. Cả hai trò chuyện một lúc, từ những chuyện trên đảo đến những ước mơ nhỏ nhặt, ánh mắt lấp lánh sự kết nối. Khi trời khuya, họ trở vào phòng, chuẩn bị đi ngủ. Nghĩa vào nhà vệ sinh đánh răng, còn Việt lấy một viên vitamin từ hộp trên bàn, lấy chai nước ở tủ đầu giường để uống. Anh không biết đó là chai nước do chương trình chuẩn bị, chứa thuốc kích dục, khiến cơ thể anh dần nóng ran, ham muốn dâng trào.
Việt lên giường nằm trước, ánh mắt lấp lánh, hơi thở gấp gáp hơn bình thường. Nghĩa ra sau, tắt đèn chính, bật đèn ngủ ánh vàng dịu, rồi leo lên giường. Cậu ngượng ngùng, không dám nhìn Việt, quay lưng lại, tim đập thình thịch. Đang nằm, Việt bất ngờ vòng tay ôm Nghĩa từ phía sau, hơi thở nóng bỏng phả vào gáy cậu. Nghĩa giật mình, lí nhí:
“Việt… anh… làm gì vậy…”
Việt không đáp, tay nhẹ nhàng lướt trên ngực Nghĩa, ngón tay se nhẹ núm vú, làm cậu run rẩy, rên khe khẽ:
“Ư… Việt… tui…”
Khoái cảm lan tỏa, hạ bộ Nghĩa cương cứng trong sịp, lấp lánh dịch. Việt mỉm cười, tay lướt xuống, kéo sịp Nghĩa ra, nắm lấy hạ bộ cậu, sục chậm rãi, giọng khàn:
“Nghĩa… em sướng không?”
Nghĩa rên lớn, cơ thể mềm nhũn, ánh mắt đê mê:
“Ư… sướng… Việt… anh…”
Việt kéo Nghĩa quay lại, hôn cậu nhẹ nhàng, môi chạm môi, lưỡi quấn lấy nhau trong sự dịu dàng nhưng đầy đam mê. Không như khi làm tình với Trí, nơi Việt thể hiện sự điêu luyện của một badboy, với Nghĩa, anh nhẹ nhàng, quyến rũ như một goodboy, mỗi cử chỉ đều toát lên sự nâng niu. Họ cởi bỏ sịp, cơ thể trần truồng áp sát, mồ hôi lấp lánh.
Việt hôn từ môi xuống cổ Nghĩa, ngậm núm vú cậu, mút nhẹ, làm Nghĩa cong người, rên khe khẽ:
“Ư… Việt… sướng quá…”
Việt lướt xuống, ngậm hạ bộ Nghĩa, mút chậm rãi, lưỡi xoáy quanh đầu khấc, làm cậu run rẩy, tay bấu vào tóc anh:
“Ư… anh… tui… chịu không nổi…”
Nghĩa kéo Việt lên, hôn anh cuồng nhiệt, tay vuốt hạ bộ Việt, cảm nhận nó cương cứng, nóng hổi. Việt thì thầm, giọng ngọt ngào:
“Nghĩa… em muốn anh không?”
Nghĩa đỏ mặt, gật nhẹ, giọng run run:
“Tui… muốn anh…”
Việt mỉm cười, bôi trơn cẩn thận, nâng chân Nghĩa lên, tiến vào chậm rãi, từng nhịp nhẹ nhàng nhưng sâu, ánh mắt khóa chặt vào gương mặt đê mê của cậu:
“Ư… Nghĩa… em… tuyệt quá…”
Nghĩa rên lớn, khoái cảm lan tỏa, tay ôm chặt cổ Việt:
“Ư… Việt… sướng… anh… nhẹ thôi…”
Việt vừa đẩy vừa hôn Nghĩa, môi quấn lấy nhau, lưỡi đan xen, mỗi cú thúc đều kèm theo một nụ hôn, làm Nghĩa như tan chảy. Anh đổi tư thế, để Nghĩa nằm nghiêng, tiến vào từ phía sau, tay vuốt hạ bộ cậu, thì thầm:
“Nghĩa… em làm anh điên rồi…”
Nghĩa rên khe khẽ, ánh mắt mờ đi vì khoái cảm:
“Ư… Việt… tui… yêu anh mất rồi…”
Việt mỉm cười, đẩy nhanh hơn, nhưng vẫn giữ sự dịu dàng, làm Nghĩa bắn tinh lên ga giường, cơ thể run rẩy:
“Ư… tui… ra rồi… sướng…”
Việt bắn ngay sau, rên khàn, ôm chặt Nghĩa:
“Ư… Nghĩa… anh… sướng quá…”
Cả hai thở hổn hển, Việt hôn Nghĩa thật lâu, môi chạm môi, ánh mắt lấp lánh sự ngọt ngào. Anh đứng dậy, lấy khăn ấm lau người cho Nghĩa, cẩn thận như chăm sóc một báu vật. Nghĩa rúc vào ngực Việt, cảm nhận hơi ấm của anh, chìm vào giấc ngủ, lòng tràn ngập hạnh phúc.
Sáng hôm sau, Nghĩa tỉnh dậy trong vòng tay Việt, ánh nắng len qua rèm chiếu lên gương mặt anh, đẹp trai đến nao lòng. Nghĩa mỉm cười, ánh mắt lấp lánh, không kìm được, chồm lên hôn lén lên môi Việt một cái, rồi ngồi dậy, mặt đỏ bừng. Bất ngờ, Việt mở mắt, kéo Nghĩa xuống, giọng trêu, đầy quyến rũ:
“Thích hôn anh lắm hả, Nghĩa?”
Nghĩa sững sờ, mặt đỏ rực, lí nhí:
“Tui… tui chỉ…”
Việt cười lớn, kéo Nghĩa vào một nụ hôn sâu, lưỡi quấn lấy nhau, tay vuốt ve cơ thể cậu. Họ hôn nhau một lúc, ánh mắt lấp lánh sự ngọt ngào, môi mỉm cười khi rời nhau. Việt thì thầm:
“Cậu dễ thương quá, làm anh không muốn rời đâu.”
Nghĩa đỏ mặt, rúc vào ngực Việt, tim đập thình thịch. Cả hai đứng dậy, đánh răng, rửa mặt, rồi ăn sáng với bánh mì và cà phê, chuẩn bị đồ đạc lên trực thăng trở về đảo hoang. Trên đường đi, Nghĩa vẫn cười tủm tỉm, ánh mắt lấp lánh khi nhìn Việt, lòng tràn ngập tình cảm, như thể đã hoàn toàn thuộc về anh.
—