Truyen SEX GAY,
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Tìm Truyện
  • Truyện Gay
  • Truyện Sex Gay
  • Truyện Tranh Gay
  • Truyện Đam Mỹ
  • Đăng Truyện
Prev
Next

Hệ Thống Xử Nam - Chương 9

  1. Home
  2. Hệ Thống Xử Nam
  3. Chương 9
Prev
Next

Từ sau đêm loạn luân, bị địt bởi anh trai, Tú như bước vào một thế giới mới – đầy tò mò, cám dỗ và khoảng trống không tên trong cơ thể. Cảm giác trống rỗng ấy ngày một rõ rệt, như thể có điều gì đó từng lấp đầy cậu, rồi bị rút cạn đi, để lại dư chấn mơ hồ giữa thân xác.

Kỳ lạ là… hình ảnh của Khôi – người đã địt cậu hôm ấy lại dần trở nên mờ nhạt. Gương mặt đó, giọng nói đó – tất cả như tan biến vào bóng tối. Thứ duy nhất còn in hằn sâu trong ký ức, là hình ảnh một dương vật thô to, nóng rực – thứ đã xé toạc sự non nớt của cậu, để lại dấu ấn không thể xóa nhòa.

Càng không nhớ được, Tú lại càng khao khát tìm hiểu. Cậu bắt đầu bị thu hút bởi những người đàn ông trưởng thành, có cơ thể vạm vỡ và gương mặt nam tính. Cậu tò mò bên trong lớp quần áo của họ, có phải là một con cặc gân guốc khổng lồ không. Nghĩ đến việc một cây gậy thịt nóng hổi nhồi sâu vào bên trong khiến Tú vô thức rung lên, trái tim đập lệch nhịp, lạc lối giữa ham muốn và khao khát..

Tú thường xuyên mơ thấy cảnh tượng ấy – một đêm mơ hồ, nóng bóng, da thịt cọ xát, nhịp thở dồn dập. Trong giấc mơ, cậu luôn bị chiếm lấy bởi một người đàn ông vô diện, với thân hình đồ sộ và dương vật thô bạo khiến cậu rên rỉ không ngừng. Cậu không thấy rõ gương mặt, không nhớ được tên, chỉ cảm nhận được sự trống rỗng và rạo rực khi tỉnh giấc.

Mỗi sáng thức dậy, chiếc quần lót lại ướt đẫm, đùi trong nhớp nháp. Cơ thể tê dại, tâm trí quay cuồng, trái tim đập nhanh không hiểu vì sao.

Ký ức về trận làm tình với Khôi – anh trai cậu đã bị xóa sạch hoàn toàn. Chỉ còn lại hình ảnh chân thật của một vật thể nóng rẫy, thô to, trượt sâu vào cơ thể non mềm của cậu trong giấc mơ. Nó khiến cậu tỉnh dậy mỗi sáng với cảm giác trống rỗng đến phát điên.

Chiều hôm đó, sắc trời đỏ rực, ánh nắng xiên qua tán cây trước nhà, trải xuống mặt đất những vệt vàng óng ánh.

Tú vừa đạp xe về đến cổng thì bất chợt khựng lại. Trước sân căn nhà bên cạnh, một người đàn ông cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn đang cởi trần khuân từng thùng đồ vào nhà. Mồ hôi lấp lánh trên tấm lưng trần dưới nắng chiều, những múi cơ chuyển động nhịp nhàng trên làn da trắng rắn rỏi như một cỗ máy mạnh mẽ và tinh xảo.

Tú đứng sững, tim bất giác đập mạnh. Cậu không thể rời mắt. Chưa từng gặp ai sở hữu vẻ đẹp rực rỡ đến thế — một vẻ đẹp đậm chất đàn ông, vừa ấm áp vừa quyến rũ đến khó hiểu.

Người đàn ông chợt quay đầu. Gương mặt sáng, đôi mắt một mí sắc nét thoáng lướt qua Tú. Cậu giật mình quay đi, nhưng đã muộn. Anh ta đã thấy.

Anh mỉm cười, nụ cười dịu dàng đến kỳ lạ — không một chút khó chịu, mà ngược lại, như thể đang thích thú trước ánh nhìn ban nãy.

“Chào em,” — giọng anh trầm ấm vang lên, âm sắc hơi lơ lớ nhưng dễ nghe như một tia nắng nhẹ cuối ngày — “Anh là hàng xóm mới. Anh tên là Seo Jin.”

Tú ngước lên, khẽ nuốt nước bọt. Sống mũi cao, bờ vai rộng, cơ bụng hoàn hảo… nhưng chính ánh mắt và nụ cười kia mới là thứ khiến cậu không thể quay đi. Dù thân hình mạnh mẽ kia có thể dễ dàng áp đảo người khác, ánh mắt anh lại dịu dàng đến nao lòng.

“Dạ… Em là Tú. Nhà em bên cạnh. Anh… là người nước ngoài ạ?”

Seo Jin gật đầu, vừa cười vừa cúi người nhấc thêm thùng đồ: “Đúng rồi, anh là người Hàn Quốc. Anh mới chuyển tới, mà đồ đạc nhiều quá, làm cả ngày vẫn chưa xong.”

Tú bối rối, không hiểu sao lại bật miệng:
“Hay… hay để em giúp anh một tay nhé?”

Seo Jin hơi ngẩng lên, ánh mắt thoáng ngạc nhiên, rồi nhanh chóng dịu lại. Ánh nhìn lướt từ bàn tay cậu, lên đôi vai gầy, rồi dừng lại trên gương mặt ửng đỏ vì nắng. Anh không từ chối, chỉ mỉm cười:
“Vậy em vào nhà lấy nước uống trước đi. Anh chưa kịp dọn gì cả.”

Tú thoáng ngẩn người. Anh ấy… sao lại dịu dàng thế? Cậu cúi xuống, ôm lấy một thùng giấy vừa tay. Lớp bìa carton còn âm ấm nắng chiều. Rón rén bước theo Seo Jin, tim Tú đập thình thịch, chẳng hiểu vì sao.

Cánh cửa mở ra, không khí mát rượi phả tới — một làn điều hòa dễ chịu hòa quyện với mùi gỗ mới và… mùi nam tính rất lạ. Không phải mùi nước hoa nồng nặc, mà là mùi da, mùi mồ hôi sạch, mùi của một người đàn ông chỉn chu. Tú khẽ hít một hơi, tim lỡ một nhịp.

“Em để ở đây nhé,” Seo Jin chỉ vào khoảng trống bên chiếc sofa phủ khăn trắng. “Cảm ơn em nhiều.”

Tú gật đầu, đặt thùng xuống, mắt lơ đãng nhìn quanh. Dù mới dọn vào, căn nhà đã gọn gàng, nội thất tối giản với gam màu xám – gỗ – trắng tinh tế, sạch sẽ. Rất giống… con người anh — mộc mạc, ấm áp và chừng mực.

Seo Jin từ trong bước ra, dùng khăn nhỏ lau mồ hôi ở cổ. Tóc anh hơi ướt, dính nhẹ vào trán. Ánh nắng xuyên qua lớp rèm mỏng khiến làn da anh dường như phát sáng. Anh đưa cậu một chai nước.

“Uống đi cho mát. Trời hôm nay nóng quá.”

Tú nhận lấy, tay vô tình chạm vào tay anh. Ấm, hơi thô ráp, nhưng lại khiến cậu giật mình.
“Cảm… cảm ơn ạ.”

Seo Jin nhìn cậu, ánh mắt dịu nhẹ như gió sớm. Anh bật cười khẽ, như vừa thấy điều gì đó thú vị.
“Em học lớp mấy rồi nhỉ?”

Tú ngồi xuống mép sofa, khẽ mân mê chai nước: “Dạ… em lớp 9.”

Đúng lúc ấy, từ phía bên kia, một chiếc kệ gỗ bất ngờ nghiêng lệch. Chồng sách phía trên lắc lư, sắp rơi.

“Cẩn thận!” Seo Jin bật lên, lao tới.

Chưa kịp hiểu chuyện gì, Tú đã bị kéo mạnh, ôm chặt vào lồng ngực anh. Vài quyển sách rơi xuống đúng vị trí cậu vừa ngồi.

Khoảnh khắc ấy như ngừng lại. Hơi thở Seo Jin sát bên tai. Lồng ngực anh áp sát má, mồ hôi âm ấm thấm qua lớp vải áo.

Tú cao gần 1m7, nhưng đầu cậu chỉ ngang ngực anh. Cậu vừa vặn úp mặt vào khuôn ngực trần rộng lớn ấy. Một núm vú nâu nhạt lướt qua tầm mắt khiến cậu đỏ bừng mặt. Ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm và ấm áp ấy…

Seo Jin vẫn giữ tay nơi eo cậu vài giây, rồi từ tốn buông ra. Giọng anh nhẹ như gió thoảng:
“Xin lỗi nhé. Anh không ngờ kệ yếu vậy.”

Tú cúi đầu, tim đập rối loạn, mặt đỏ như nắng thiêu. Cơ thể cậu vẫn còn in rõ dấu vết nơi cánh tay mạnh mẽ ấy từng ôm.
“Dạ… không sao ạ…”

Seo Jin cười nhẹ, xoa đầu cậu đầy dịu dàng như một người anh lớn:
“Lần sau nhớ cẩn thận. Có gì thì cứ sang gọi anh. Nhớ chưa?”

Tú lí nhí gật đầu, rồi xin phép về nhà. Vừa quay đi, lòng đã rối như tơ.

Về tới phòng, cậu nằm dài trên giường, tay vẫn còn vương hơi ấm nơi eo, tim chưa kịp trở lại nhịp thường. Trong đầu, hình ảnh anh hàng xóm cởi trần đẫm mồ hôi, nụ cười dịu dàng và cái ôm ban nãy cứ lặp đi lặp lại.
“Sao mà… đẹp trai dữ vậy trời… mà còn… thơm nữa…”

Cậu chôn mặt vào gối, khẽ rên rỉ như bị trúng một cơn sốt kỳ lạ. Nhưng thật ra, chỉ là lần đầu rung động vì một người đàn ông.

Tầm bảy giờ tối, sau bữa cơm, tiếng chuông cửa vang lên.
Ba Tú – chú Thịnh – ra mở cửa. Trước mắt là một thanh niên cao lớn, dáng người vạm vỡ, gương mặt sáng sủa, mắt một mí đặc trưng, mặc sơ mi trắng sơ vin gọn gàng, tay cầm túi trái cây.

Người lạ cúi đầu, lễ phép cười nhẹ:
“Cháu chào chú. Cháu mới chuyển đến căn nhà kế bên… Hôm nay qua chào hỏi. Mong không làm phiền ạ.”

Giọng anh phát âm hơi cứng, khiến chú Thịnh khựng lại một chút, rồi tò mò hỏi:
“Ơ, cháu là… người nước ngoài hả?”

“Dạ,” anh gật đầu, “cháu là người Hàn Quốc. Qua Việt Nam được một thời gian rồi, đang sống và làm việc ở đây.”

“Ồ! Thảo nào giọng hơi lạ. Nhưng nói vậy là giỏi rồi á!” – Chú Thịnh bật cười, bắt đầu thấy thiện cảm.

Lúc này, mẹ Tú cũng bước ra. Vừa nhìn thấy thanh niên cao ráo, lịch sự, lại đẹp trai thì bà liền tươi cười rạng rỡ. Seo Jin nhanh tay đưa túi trái cây:
“Dạ, con mang chút quà nhỏ ra mắt hàng xóm. Không có gì nhiều, mong cô chú nhận cho vui.”

“Trời đất, còn biết mua trái cây nữa ha! Vô nhà ngồi chơi con!”

Seo Jin được mời vào phòng khách. Ba mẹ Tú rót nước, bắt đầu hỏi han thân tình:
“Vậy hiện giờ cháu làm gì ở đây?”

“Dạ, con là giáo viên tiếng Anh. Đang dạy ở một trung tâm ngoại ngữ gần đây ạ.”

Nghe vậy, mẹ Tú gần như sáng bừng cả mặt:
“Hay quá! Con trai cô học hoài tiếng Anh không vô. Thiếu người hướng dẫn lắm. Cháu mà làm thầy giáo thì chắc học trò mê lắm ha?”

Seo Jin cười hiền, giọng nhẹ như gió chiều:
“Dạ, con cũng cố gắng thôi ạ. Nếu được thì con có thể giúp em ấy ôn luyện thêm ở nhà, sau giờ dạy.”

“Trời ơi, quý hóa quá! Để cô kêu nó ra liền.”

Vài phút sau, Tú bước ra từ trong phòng. Tóc cậu còn hơi ướt sau khi tắm, mặc chiếc áo thun rộng, gương mặt ngơ ngác vì bị gọi bất ngờ.

Vừa thấy Seo Jin, cậu đứng khựng lại, thẳng người như phản xạ. Trước mặt là người đàn ông cao lớn… trắng trẻo, ngực rộng, cổ áo sơ mi mở một khuy để lộ xương quai xanh gợi cảm… Cơ bắp trên vai nổi rõ dưới lớp vải khiến mắt Tú vô thức dừng lại vài giây.

Seo Jin mỉm cười:
“Chào em. Anh là hàng xóm mới. Dạy tiếng Anh ở trung tâm gần đây. Nếu em muốn học thêm, anh sẽ giúp.”

Tú khẽ gật đầu. Mới gặp hồi chiều còn giả vờ không quen. Nhưng nghĩ đến việc học bài bên cạnh “thầy giáo” đẹp trai khiến trong lòng cậu dâng lên một cảm giác vừa hồi hộp vừa… mong chờ kỳ lạ.

Mẹ Tú vô tư đề nghị luôn:
“Mai nghỉ học đúng không? Vậy tranh thủ qua nhà thầy Jin ôn bài buổi đầu nha con.”
Rồi quay sang Seo Jin:
“Mai con rảnh không?”

Seo Jin nhẹ nhàng đáp:
“Dạ, buổi tối lúc nào con cũng rảnh.”

Từ hôm đó, Tú thường xuyên sang nhà Seo Jin học bài. Căn nhà sạch sẽ, sáng sủa, nội thất tối giản nhưng ấm cúng. Không khí lúc nào cũng phảng phất mùi gỗ nhẹ, xen lẫn chút hương cafe và hương xà phòng thoang thoảng từ áo sơ mi mỗi khi Seo Jin cúi xuống chỉ bài khiến tim Tú lỡ nhịp.

Seo Jin giảng bài rất kiên nhẫn, nhẹ nhàng, chưa từng lớn tiếng. Mỗi khi Tú sai, anh chỉ bật cười dịu dàng, tay gõ nhẹ lên vở:
“Lại sai nữa rồi, bé con.”

Tú đỏ mặt phản ứng:
“Em không phải bé đâu, em mười lăm tuổi rồi.”

Seo Jin bật cười khẽ, hai tay đan vào nhau trên bàn:
“Ừ, nhưng với anh thì vẫn nhỏ lắm.”

Tú chống cằm nhìn anh, rồi tò mò hỏi:
“Anh bao nhiêu tuổi mà nói em nhỏ?”

“Anh hả? Hai mươi tám.” – Seo Jin trả lời, mắt nhìn Tú như đang quan sát phản ứng.

Tú tròn mắt:
“Hả, hai tám? Nhìn anh trẻ như hai mươi vậy! Vậy chắc em phải gọi anh là… chú Jin mới đúng ha?”

Seo Jin khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi cậu:
“Ừ, gọi sao cũng được. Nhưng lúc học bài phải gọi anh là thầy, nhớ chưa?”

Từ hôm đó, Tú bắt đầu nghịch ngợm gọi anh là “chú Jin” mỗi khi đòi nghỉ học sớm, hay lười biếng. Sau mỗi buổi học, cậu hay giả bộ ngả vào vai anh:
“Chú Jin ơi, học nữa là em xỉu luôn á…”

Mỗi lần như vậy, Seo Jin đều đỡ nhẹ vai cậu, nhắc ngồi ngay ngắn, luôn giữ một khoảng cách vừa phải — không quá gần, không quá xa, không hề đi quá giới hạn.

Chính sự “đúng mực” đó lại khiến Tú càng bị thu hút. Một cảm giác an toàn, dịu dàng, mà ấm áp đến lạ. Không giống với bất kỳ ai cậu từng gặp.

Những giấc mơ nóng bỏng vẫn xuất hiện mỗi tối. Nhưng khuôn mặt người đàn ông ngày càng rõ hơn. Người đàn ông cao lớn với dương vật khổng lồ, ôm chặt vòng eo nhỏ xíu của cậu mà thúc thô bạo vào chiếc lỗ non nớt mỗi đêm, trong giấc mơ. Bàn tay dày ấm nóng vuốt ve từng tấc da thịt mềm mịn của cậu. Ban đầu chỉ là bóng lưng mờ ảo. Nhưng dần dần, khuôn mặt ấy hiện lên rõ hơn từng ngày. 

Là Seo Jin.
Rất rõ. Rất thật. Đến mức khi Tú bật dậy giữa đêm, tim vẫn đập loạn, và cả cơ thể nóng bừng. Một tay vô thức kéo chăn che ngực, tay còn lại… run run chạm xuống bên dưới khiến cậu khẽ rên lên

Giấc mơ ấy không dừng lại. Nó cứ lặp đi lặp lại, và mỗi lần đều thật hơn, rõ hơn. Mỗi sáng thức dậy, Tú đều đỏ mặt, khát khao… và muốn chạm vào Seo Jin nhiều hơn.

Một hôm, Tú hớn hở bưng hộp bánh ngọt mẹ làm nhờ cậu tặng cho nhà hàng xóm. Cậu vừa gõ cửa vừa gọi khẽ:

— Anh Seo Jin ơi, em mang bánh qua nè…

Không có tiếng trả lời. Cửa khép hờ, không khóa.

Không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng hít thở đều đều, nặng nề, vọng lại từ phòng khách – thêm cả tiếng kim loại va nhẹ vào nhau.

Tú rón rén bước vào trong, và cậu đứng sững.

Ngay giữa phòng, Seo Jin đang nằm dài trên chiếc ghế đẩy tạ, cởi trần, toàn thần ánh lên một lớp mồ hôi mỏng, hai tay vươn rộng, cơ bắp căng phồng khi nâng thanh tạ thép sáng loáng lên khỏi ngực. Mỗi nhịp hít thở, lồng ngực trần nở rộng, gân tay nổi lên những lằn roi sống động, mồ hôi lấm tấm chạy dọc theo hõm ngực, trượt xuống khe bụng rắn chắc đến từng múi.

Và điều khiến Tú đỏ mặt tê rần đến tận mang tai – chính là chiếc quần mà Seo Jin đang mặc.

Một chiếc quần lụa satin mỏng, màu xám, cạp cực thấp, gần như tụt khỏi xương hông, lộ cả đường rãnh bụng chéo xuống dưới, một chút gốc lông mờ mờ, và rất nhiều tưởng tượng chết người.

Vì anh đang nằm ngửa, chân hơi dạng ra giữ thăng bằng, nên toàn bộ phần hạ thân – thứ vũ khí mềm rủ nhưng khổng lồ – hiện lên rõ mồn một qua lớp vải lụa mỏng tang như giấy ướt. Anh ấy không hề mặc quần lót

Dương vật của seo jin – to đến mức vô lý dù đang thả lỏng – rủ xuống giữa hai chân, trĩu nặng như một đoạn cáp sống động. Phần đầu khấc in hằn lên vải, đường gân bên thân nhô rõ, tạo thành một khối dài và dày như cổ tay của người trưởng thành.

 Chiếc quần lụa trơn trượt mỏng nhẹ phủ lên hai đùi to lớn để lộ từng đường cong vạm vỡ, rắn chắc như tạc. Từng chuyển động đẩy tạ khiến cơ đùi anh co giãn hằn rõ từng sợi cơ và khối thịt khổng lồ kia cũng đung đưa nhè nhẹ dưới lớp vải – sống động, nặng trĩu đầy ám ảnh.

Tú ngơ ngác đứng đó. Một phần cậu muốn quay đi. Một phần khác – thứ sâu kín và hỗn loạn – chỉ muốn nhìn thêm chút nữa. Tim đập nhanh như trống hội, và dưới lớp quần cậu đang mặc, một phản ứng sinh lý mơ hồ bắt đầu trỗi dậy – nóng rát và bối rối.

Seo jin đã nhìn thấy tú, anh dừng lại và ngồi dậy

– Tú à? Em vào lúc nào thế? – Seo Jin rướn người lấy khăn, khiến chiếc quần tụt thêm chút nữa, lộ gần trọn phần lông mu và khe mông săn chắc ép vào mặt ghế.

Tú đỏ mặt nói lắp bắp:

– Mẹ em… gửi… bánh ngọt…tặng anh.

Seo jin đứng dậy tiến lại gần, nở một nụ sáng rở: 

—Cảm ơn em với mẹ nhé!

Và chính khoảnh khắc ấy, mọi thứ gần như nổ tung trong đầu Tú.

Vì khi anh nhổm dậy bước đến, chiếc quần lụa mỏng dính bị kéo căng thêm lần nữa – khối thịt mềm kia trĩu nặng, vung nhẹ sang hai bên, quy đầu hằn lên lớp vải như một bức tranh sống động. Mỗi bước chân anh bước về cậu mông đùi căng tròn hoàn mỹ cũng chuyển động theo nhịp cơ bắp, gợi cảm đến độ gần như phi thực.

Seo Jin nhận lấy bánh, rồi quay người đi về phía bếp:

—Để anh lấy nước cho em.

Nhìn từ sau, chiếc quần gần như phô trọn khe mông sâu hoắm, tròn đầy và săn chắc như được điêu khắc. Lớp vải lụa tụt xuống dưới khe, bám sát vào rãnh giữa hai mông, lộ ra một hình thể đàn ông đẹp đến ngộp thở.

Tú cảm thấy bụng dưới của mình nóng rát, nhịp tim chạy loạn. Dù cố siết chân lại, nhưng phần dưới của cậu cũng đã bắt đầu căng lên, phản ứng rõ ràng trước sự kích thích thị giác không thể cưỡng lại kia.

Seo Jin quay lại, tay cầm hai chai nước. Vừa đi anh vừa ngửa cổ uống từng ngụm dài, yết hầu chuyển động lên xuống, cơ bụng hóp lại, toàn thân như một con mãnh thú nóng bỏng

Chiếc quần lụa theo đó trượt thêm một chút – cạp tụt xuống sát gốc lông mu, vướng vào gốc dương vật khổng lồ. Vải lụa ôm sát lấy toàn bộ dương vật khoe ra một đường cong nhức nhối, khắc họa trọn vẹn hình dáng kéo dài trĩu xuống nặng nề.

– Trời hôm nay nóng ghê ha, Tú nhỉ? – Seo Jin đến rất gần, đưa một chai nước cho tú, giọng nhẹ tênh, không chút bối rối. 

– Dạ… nóng… thật ạ… – Tú đáp lí nhí, cầm lấy, cắn nhẹ môi dưới, ánh mắt vô thức lại liếc xuống.

Tú liếc một cái.

Rồi lại liếc cái nữa.

Gần quá, gần đến mức cậu thấy cả đầu khấc đỏ sẫm in mờ dưới lớp vải, như một khối tròn to cỡ nắm tay trẻ con, đong đưa nhẹ nhàng trong quần mỗi khi seo jin cử động. Đầu cậu như muốn xịt khói vì thông tin quá tải, to quá, thứ ấy chưa cương đã khủng như vậy rồi à…

Ánh mắt Tú dính chặt vào vật thể nam tính ấy. Bàn tay như bị thôi miên đưa ra, gần như sắp chạm vào..

Seo Jin cúi đầu nhìn Tú với ánh mắt sâu thẳm. 

Bỗng nhiên, dường như cảm nhận được gì đó, ánh mắt anh lập tức thay đổi. Bất chợt, anh quay người, giọng nói vẫn dịu dàng nhưng đã pha lẫn chút gì đó lạnh lẽo:

– À… thôi. Em về đi. Anh vừa nhớ ra có việc gấp.

Tú chớp mắt, ngơ ngác.

– Ơ… dạ… vâng…

Cậu không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Có phải anh ấy không hài lòng? Hay mình đã quá lộ liễu? Một cơn xấu hổ ập đến, tràn ngập những suy nghĩ hỗn loạn. Tú cúi đầu, lúng túng rời khỏi phòng rồi chạy về nhà.

Seo Jin không nhìn theo. Chỉ buông một câu khẽ khàng như gió thoảng:

– Mai gặp.

Cánh cửa khép lại.

Và chính lúc đó — không gian khẽ rung lên như một cơn chấn động vô hình.

Ánh sáng vụt tắt. Màu sắc tan biến. Căn phòng xoắn vặn như một bức tranh bị vò nhàu rồi bị nuốt chửng bởi một biển đen đặc quánh. Tất cả biến mất. Chỉ còn lại Seo Jin đứng giữa khoảng không vô tận. Không khí lạnh buốt như băng đang vỡ vụn, từng mảnh vụn âm thanh gào rú trong tĩnh lặng.

Một bóng người dần hiện ra từ xa. Nhòe nhoẹt, vô thực như ảo ảnh đang rò rỉ vào thế giới thật. Giọng nói của kẻ đó vang lên, không xác định được phương hướng, dội thẳng vào tâm trí:

– Ngươi đang đi quá giới hạn rồi đấy.

Seo Jin không hề tỏ ra sợ hãi. Anh xoay người lại thật chậm. Đôi mắt anh giờ đây ánh lên một sắc bạc lạnh đến rợn người. Anh bật cười nhẹ, nụ cười sắc như lưỡi dao lướt qua da thịt:

– Không phải câu đó nên dành cho ngươi sao… Virgo?

Khoảnh khắc cái tên ấy vang lên, không gian như co rút lại. Bóng đen vẫn đứng im, nhưng áp lực trong không khí trở nên nặng nề, đặc quánh. Giọng nói kia, giờ đây mượt như nhung, lại chứa ẩn ý đáng sợ:

– Nếu ngươi đã biết, thì hãy tránh xa nơi này đi!

Seo Jin bước lên một bước. Mỗi bước chân tạo thành gợn sóng ánh bạc lan ra dưới chân anh, lặng lẽ nhưng sắc bén. Giọng anh vẫn nhẹ nhàng như đang trò chuyện:

– Thật đáng tiếc! Rút lui không có trong từ điển của tôi.

Không gian vẫn u ám đặc quánh, chỉ có hơi lạnh len lỏi từng khe nứt vô hình. Virgo vẫn đứng im giữa bóng tối, cất giọng nhẹ nhàng:

– Vậy sao? – Rồi bỗng dưng cậu rống lên cuồng nộ –VÂY THÌ…CHẾT ĐI!!

ẦM! ẦM! ẦM!

Không gian như nứt ra, từ trong khe nứt, hàng trăm sợi xích bạc trườn ra như những con rắn sống, đan xen, rít lên trong bóng tối, dày đặc khắp không gian ba chiều, phong tỏa mọi lối thoát xung quanh Seo jin. Chỉ trong chớp mắt tất cả co lại, quấn chặt cơ thể đồ sộ của anh, những sợi xích siết chặt vào da như muốn nghiền nát cơ thể cứng như thép ấy. Âm thanh kim loại cào vào da thịt, càng ngày càng siết chặt, quyết tâm nghiền nát người bên trong.

Virgo bước lại gần hơn, khuôn mặt cậu hiện ra giữa bóng tối, là một chàng trai tóc hồng, gương mặt đẹp như búp bê cổ điển nhưng ánh nhìn sắc như dao. Ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm khối xích hình người đang co rút siết chặt

Bỗng bên trong khối xích, tiếng cười của seo jin vang lên, ngày càng to, ngày càng ngả ngớn, một tràng cười điên loạn, nguy hiểm và đầy thích thú:

– Thú vị thật đấy! Đây là cách người chào đón bạn cũ sao, hỡi bạn của ta…VIGRO? 

RẮC! RẮC! RẮC! Âm thanh nứt vỡ vang lên. Toàn bộ xích bạc nổ tung trong nháy mắt. Cơ thể trần trụi hoàn mỹ của Seo Jin hiện ra, mạnh mẽ uy nghiêm như một vị thần. Trên người anh tràn đầy vết thương nhưng chúng nhanh chóng khép lại, cơ bắp căng bóng khôi phục hoàn toàn.

Đôi mắt anh sáng rực ánh bạc.

Virgo khựng lại. Không gian quanh cậu đột nhiên bóp méo dữ dội, như một bức tranh màn đêm bị vò nát, ép lại bởi một bàn tay vô hình.

Phụt!

Thế giới màu đen nhanh chóng co rút lại, xoắn chặt lấy Virgo, nuốt cậu vào một điểm đen nhỏ xíu rồi biến mất như chưa từng tồn tại.

Tất cả trở về như cũ. Vẫn là căn phòng ấm cúng, ánh đèn vàng dịu trải lên sàn gỗ. Yên tĩnh. Không dấu vết nào còn sót lại. 

Chỉ còn một người đàn ông trần trụi, cao lớn, đứng giữa phòng.

À không…

Một con búp bê vải cũ kỹ, rách nát, rơi bộp xuống sàn.

Seo Jin cúi đầu nhìn nó, khóe môi nhếch nhẹ. Một nụ cười thích thú đầy ẩn ý.

– Thế thân à? Đúng là hơn cả mong đợi..

Ánh bạc trong mắt anh dần nhạt đi. Trong tròng mắt phải, biểu tượng Ma Kết mờ nhạt xoay nhẹ, lấp lánh như một dấu ấn cổ xưa… rồi tan biến.

HẾT CHƯƠNG 9

Đây là tác phẩm đầu tay của mình, nếu bạn nào đã đọc đến đây, cảm thấy thích thể loại này, hoặc có ý tưởng nào đó thì cho mình xin đánh giá hoặc để lại comment, giúp mình có thêm động lực viết tiếp truyện nhé!

 

Prev
Next
Truyện Gay Đề Cử
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Anh Rễ 6 Múi Dâm Đãng
Chương 72 22 Tháng 8, 2024
Chương 71 22 Tháng 8, 2024
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng_truyengay.net
Những Chàng Lính Nghĩa Vụ Dâm Đãng
Chương 19 21 Tháng 5, 2025
Chương 18 21 Tháng 5, 2025
Con Cu Vô Địch
Con Cu Vô Địch
Chương 65 28 Tháng 8, 2024
Chương 64 28 Tháng 8, 2024
bi-thang-em-chung-nha-hiep
BỊ THẰNG EM CHUNG NHÀ HIẾP
Chương 47 1 Tháng 6, 2025
Chương 46 19 Tháng 5, 2025
Nhật Ký Của Chàng Trai Thẳng_truyencogiaothao
Nhật Ký Của Chàng Trai Thẳng
Chương 49 22 Tháng 3, 2025
Chương 48 22 Tháng 3, 2025
Cha Là Số 1 – Gay 18+_truyengay.net
Cha Là Số 1 – Gay 18+
Chương 9 2 Tháng 5, 2025
Chương 8 2 Tháng 5, 2025
Những Chàng Sinh Viên Cu Bự_truyencogiaothao
Những Chàng Sinh Viên Cu Bự
Chương 20 5 Tháng 5, 2025
Chương 19 5 Tháng 5, 2025
Trai Thẳng Dâm Tặc_truyengay.net
Trai Thẳng Dâm Tặc
Chương 10.5 3 Tháng 6, 2025
Chương 10 3 Tháng 6, 2025
Trợ Lý Cho Người Nổi Tiếng
Trợ Lý Cho Người Nổi Tiếng
Chương 10.5 12 Tháng 5, 2025
Chương 10 13 Tháng 3, 2025
Mối Tình Đồng Tính Em Rễ và Anh Vợ_truyengay.net
Mối Tình Đồng Tính Em Rễ và Anh Vợ
Chương 14 27 Tháng 3, 2025
Chương 13 27 Tháng 3, 2025

Comments for chapter "Chương 9"

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

© 2025 Madara Inc. All rights reserved