Summary
Ky và Yuu vốn không nói chuyện nhiều, quan hệ giữa hai người như chủ với tớ: Ky cho Yuu ở nhờ, bù lại Yuu giúp việc nhà. Một ngày chỉ vỏn vẹn mấy câu : Chào buổi sáng; cơm tôi làm xong rồi; tôi đi đây;uh, biết rồi; anh về rồi à; cơm tối đã có; tôi đi rửa bát; tôi đi lau nhà; tôi đi ngủ. Và tất nhiên Yuu vẫn chưa lần nào chịu ngồi ăn chung với Ky. Nhưng đó là chuyện của hai hôm trước. Kể từ buổi chiều hôm qua, Ky gần gũi hơn với cậu, nói nhiều hơn, cậu cũng cởi mở hơn, tuy vẫn còn e dè. Duy điều đáng giá nhất với anh là cậu đã đồng ý …
*********************
-Ky, có cơm rồi.
-Uh, tôi lại ngay.- anh đến ngồi vào bàn ăn. – Này, cậu ngồi ăn chung luôn đi.
-Lát tôi sẽ ăn sau mà.- Cậu trả lời theo thói quen.
-Yuu à, làm ơn thôi cái thái độ coi tôi như ông chủ khó tính đi được không. Dù gì cũng cậu cũng quen căn nhà này, không cởi mở hơn được một chút nào à?
-Tôi ổn mà, anh cứ ăn đi..- Cậu cứng đầu định đi đến sofa
-Yuu!! .- Anh nhìn thẳng vào mắt cậu.
Cậu nhìn anh một chốc, chắc lại đắn đo, rồi cũng bước đến kéo ghế ngồi xuống đối diện anh. Anh khẽ mỉm cười hài lòng.
-Yuu này, cậu cứ ở đây cho tới khi nào tìm được mẹ nhé. Còn về phần nhà cửa, cậu không phải dọn dẹp nhiều nữa đâu, tôi sẽ làm giúp nữa.
-Hơ, sao được? Tôi không thể ở miễn phí mà còn được ăn như vậy? Với lại tôi ở nhà cả ngày có biết làm gì?
-À… cũng đúng. Được rồi, nhưng làm vừa phải thôi, ví như không cần thiết biến cái sàn thành cái gương đâu, ha.
-Biết rồi.
Hai người đã có một cuộc trò chuyện trong bữa cơm, đơn giản, hỏi thăm vài thứ về nhau. Anh kể cho cậu nghe về gia đình mình, về cái ngành anh đang học, về sở thích, …Cậu cũng chịu mở miệng nhiều so với mấy hôm trước. Đây thật là một … bước ngoặc. Phải không nhỉ.
Bữa tối tuy chỉ vài món đơn giản, mà Yuu và Ky lại thấy rất ngon…