Hãy hỏi những bông hoa - Chương 7
Chapter 7: NHẬN RA RỒI MẤT
-Thật không thể tin được. Làm sao tên đó có thể ác tâm đến như vậy chứ… – Ky nói sau khi nghe xong câu chuyện của Haruko.
-Vì tình yêu mà ra thôi cháu à… – bà lắc đầu
Yuu thì nãy giờ im lặng lắng nghe từ đầu tới đuôi không nói tiếng nào. Cậu cũng chẳng biết nói gì, cậu đang sợ.
-Vậy thì giờ cô tính sao ạ? – Anh hỏi.
-Cô đã dự định cả rồi. – bà nói – Yuu, con có cho bạn bè hay ai biết con ở đây không?
-Dạ không ạ.
-Uh, vậy tốt. Ky, cháu cho Yuu ở lại đây thêm một ngày nữa nha?
Anh nghe tim mình vừa hẫng đi một nhịp, khi nghe bà xin phép…
-Dạ được chứ ạ.
-Uh, cám ơn cháu. – Rồi bà quay sang cậu – Yuu, con ở lại đây, nhớ đừng đi ra ngoài. Bây giờ mẹ về, lo công việc giấy tờ, ngày mai mẹ sẽ sang đón con, chúng ta sẽ bí mật bay sang nước ngoài định cư.
Tới lượt tim cậu hẫng nhịp. Cậu lắp bắp:
-Ơ… mẹ… thế còn công ty, ngôi nhà của chúng ta?
-Không quan trọng nữa, mấy thứ đó ta có thể gầy dựng lại, bây giờ cốt yếu là phải bảo vệ con, con hiểu chứ. Mẹ cũng không thể liên lạc với công ty vì bọn xấu có thể lần ra tung tích mẹ.
Cậu cũng biết, giờ đó là cách tốt nhất. Bỏ ra nước ngoài cùng mẹ, sống một cuộc sống mới, làm lại từ đầu. Nhưng cậu…
-Vậy nha, giờ mẹ phải đi ngay, ta phải bay càng sớm càng tốt.
-Dạ, cô đi cẩn thận.
-Uh.
Hai người tiễn người đàn bà rắn rỏi ra ngoài, chiếc xe lại mất hút. Bỏ lại hai con người với một tâm trạng, là sắp phải từ biệt nhau…
……………..
Tại hang ổ nào đó của bọn giang hồ, cầm đầu bởi người chồng mất vợ.
-Tụi bây, tìm thằng nhóc trong hình này cho tao. – lão quăng một xấp giấy tờ lên bàn, kèm theo mấy tấm hình chụp, rồi nói tiếp:
-Con trai của bà giám đốc, Hanase Yuu, sinh viên năm nhất trường Tehan, biệt tăm sau vụ cháy. Tụi bây có thể điều tra bạn bè, lí lịch, hay làm bất cứ điều gì nghĩ ra được trong đầu, để bắt nó về đây.
Cả bọn sáu bảy tên chia nhau, đứa xem hình, đứa đọc giấy. Bỗng một tên, có mái tóc xanh lá lên tiếng:
-Ah, ông chủ, thằng này em vừa gặp nó hôm trước.
-Sao? Tốt lắm, mày gặp nó ở đâu?
-Ở gần chợ Newland.
-Mày thấy nó làm gì ở đó. – Tên Shen nãy giờ đứng bên cạnh ông chủ mới lên tiếng.
-Dạ, em thấy nó đi chợ.
-Tốt lắm! vậy là nó đang sống đâu đó gần đó – Lão gật gù, cười đắc ý – Khoanh vùng khu vực đó, rồi chia nhau ra rảo các con đường, chú ý giờ người ta hay đi chợ.
-Dạ.
Lúc này, điện thoại của Shen reo:
-Alo.
-……..
-Cái gì?! Bọn vô dụng!
-….
-Được rồi, tao sẽ xử tụi bay sau… – hắn cúp máy.
-Chuyện gì vậy? – Lão hỏi.
-Dạ thưa ông chủ. Haruko đã đào thoát.
-SAO!? Khốn kiếp! Người của mày giữ một con mụ cũng không làm nổi sao hả?!
-Ông chủ bớt giận. ..
-Tao trả tiền cho tụi bây hậu hĩnh để giờ bây làm ăn như thế sao?
-Xin lỗi ông chủ, nhưng em có ý này, chúng ta đã khoanh vùng được chỗ của thằng nhóc. Bà ta chỉ vừa trốn thoát sáng nay, thể nào cũng sẽ tìm đến đó. Chỉ cần tăng cường rà soát khu vực đó, chắc chắn bắt được.
-Hừ, được rồi, tao cho mày và người của mày thêm một cơ hội nữa, đừng làm tao thất vọng!
-Dạ, cám ơn ông chủ.
Chiều hôm đó, căn nhà yên ắng một cách lạ kì: anh và cậu không ai nói ai tiếng nào. Cảm xúc của hai người giờ đấy chắc chỉ có họ mới hiểu thấu. Sau bữa trưa, anh vào phòng ngủ, còn cậu thĩ vẫn cứ đi ra đi vào dọn dẹp, chắc cậu tiếc nuối, vì ngày mai sẽ không còn ở đây mà làm nữa. Còn anh thì nằm trong phòng, buồn bã… Buổi tối cũng diễn ra khá nhanh gọn, anh bảo cậu ăn nhiều vào để có sức mà đi xa, cậu chỉ ậm ừ, rồi mạnh ai nấy làm việc của mình đến tối lại chào nhau đi ngủ. Anh thật sự muốn… muốn được nằm cạnh cậu đêm cuối, nhưng không dám. Vì thà không được, chứ được rồi mất lại càng đau đớn hơn. Thà anh không biết cảm giác nằm cạnh cậu, ôm cậu vào lòng mà ngủ, còn hơn chỉ được một lần rồi mãi mãi chia xa. Cơ mà, chắc gì cậu sẽ đồng ý chứ. Anh vẫn còn chưa biết cậu có nghĩ giống anh không nữa. Nên thôi… “Chắc khoảng thời gian ta đi qua đời nhau đã hết”
0 giờ.
Anh nằm mãi trong phòng, hết nhìn lên trần nhà rồi quay sang trái, sang phải. Bóng tối bao trùm lấy anh, ở trong căn nhà này một mình hai năm, ngủ trong căn phòng này hai năm, anh chưa bao giờ sợ bóng tối, nhưng sao hôm nay… Rồi nghĩ đến cảnh ngày mai khi cậu đã đi rồi, căn nhà sẽ trở nên im ắng đến chừng nào. Anh đã quen có cậu trong nhà rồi, nụ cười nhẹ ấy, dáng người nhỏ ấy, chào anh mỗi khi anh về. Lời nói ấy, mời anh mỗi khi đến bữa. Tất cả kí ức, trong 7 ngày, ùa về và hiện hết trong anh, làm anh choáng ngợp… Anh bước ra khỏi phòng, khẽ đóng cửa thật nhẹ, đi đến ngồi xuống ghế đối diện chỗ cậu đang năm, anh muốn nhìn cậu ngủ. Nhưng cậu đã mở mắt:
-Anh còn thức à?
-Uh… không ngủ được.
-Sao vậy?
-Vì mai cậu đi rồi.
-Anh sẽ buồn?
-Tôi sẽ chết.
Thoáng ngỡ ngàng vì câu nói đó của anh. Cậu im lặng, cậu đang nghĩ gì nhỉ…
-Yuu à, cậu có biết cậu rất độc ác không?- Anh nói tiếp. Cậu nhìn anh.
-Cậu bước vào cuộc sống của tôi, làm cho tôi quen có cậu, rồi cậu lại đi…
Cậu đang nghĩ gì nhỉ… Cậu đã ngồi dậy rồi.
-Phải chi lúc đầu anh đừng gọi tôi lại?
-Uh, đúng vậy, giờ tôi ước gì tôi đã để cậu đi…
Cậu cúi mặt xuống…:
-Ky, anh có thể đến đây không?
Anh không nói, đứng dậy đi đến, khi ngồi xuống cạnh cậu, anh nghe thấy tiếng nấc:
-Yuu?
Rồi cậu ôm chầm lấy anh, khóc òa lên…
-T..ôi…Tôi không muốn đi đâu. Tôi không muốn đi… Tôi muốn ở lại bên anh…
Đó chính là những gì anh muốn nghe. Nước mắt cậu giàn giụa trên, những tiếng nấc nghẹn ngào, bàn tay nhỏ bấu chặt lấy vai anh. Anh nhẹ nhàng gỡ cậu ra, đưa hai tay áp lên má cậu, hai ngón cái vuốt đi những hàng nước mắt tèm nhem trên khuôn mặt thiên thần, rồi, kéo vào đặt lên đôi môi đó một nụ hôn nhẹ nhàng. Cậu nhắm mắt cảm nhận anh. Từ từ, anh ôm cậu vào lòng, thì thầm qua vai cậu:
– Yuu. Anh… Anh yêu em.
Cậu lại khóc, nhưng không thành tiếng, chỉ có hai hàng nước tiếp tục chảy ra từ khóe mắt. Vậy là anh đã nói, nói ra điều mình chôn giấu, mà cũng chính điều đó đã làm tuông ra những giọt nước mắt hạnh phúc trong cậu:
-Tôi… em.. cũng yêu anh…
Anh cảm thấy như hoa nở trong lòng. Lần này cậu chủ động vào một nụ hôn nồng nàn hơn. Cả hai say đắm trong vị ngọt tình yêu mà họ vừa nhận ra nhau, mà cũng nếm trọn vị mặn đắng của nước mắt vì ngày mai xa cách. Hạnh phúc vỡ òa trong khoảnh khắc cuối cùng, khiến cả hai không khỏi nuối tiếc đã không bày tỏ với nhau sớm hơn…
…
Cho đến khi cả hai có vẻ thiếu không khí để thở mới miễn cưỡng buông nhau ra.
-Yuu, ở cạnh anh đêm nay được không?
-U…Uh… – Cậu gật nhẹ.
Lập tức, anh bế xốc cậu lên.
-Ky! anh làm gì thế?? bỏ em xuống!!
-Không!
-WWAAH!!!
Rồi anh cứ thế mà mang cậu vào phòng. Đêm đầu tiên, và cũng là đêm cuối cùng, cả hai còn ở bên nhau, ở đây, trong căn nhà này…
……………..
Sáng nay Ky lại nghỉ ở nhà, anh muốn dành trọn quãng thời gian ít ỏi còn lại bên cậu. Vốn dĩ nhận ra người mình yêu cũng yêu mình, đó không còn gì tuyệt vời hơn, nhưng giờ niềm vui ấy không trọn vẹn. Hơn nữa, anh và cậu còn không biết chính xác cậu sẽ rời đi lúc nào, hay là mẹ cậu sẽ đến lúc nào, nên cái cảm giác mơ hồ ấy khiến anh cảm thấy khó chịu vô cùng. Sâu thẳm đâu đó trong nội tâm của anh, anh mong mẹ Haruko sẽ không đến, để Yuu không phải rời đi. Nhưng rồi anh cũng phải tự nhủ mình, rằng để cậu đi mới là cách giữ an toàn cho cậu như mẹ đã nói. Dù mai đây, với cuộc sống mới, môi trường mới, cậu quên anh, anh cũng chấp nhận. Miễn là cậu sống hạnh phúc, thì ai là người mang lại hạnh phúc đó cũng được cả thôi.
Sau bữa sáng, anh giúp cậu dọn đồ đạc, cũng chỉ có cái balô hôm nào với thêm mấy bộ đồ anh mua khi đi dạo phố. Xong, cậu đến ngồi vào lòng anh, im lặng, đếm từng giây phút trôi qua.
-Yuu.
-Huh?
-Em sẽ nhớ anh chứ?
-…anh đừng hỏi mấy câu như vậy nữa.
-Trả lời anh đi mà.
-hmm… Nhớ…
-Uh, anh cũng sẽ rất nhớ em.- anh vòng tay siết chặt lấy cậu.- Yuu này, sau này ra ngoài kia phải sống tốt đó biết không?
-Em biết rồi.
-Và nếu có ai nói mang hạnh phúc cho em tốt hơn anh thì…hãy chấp nhận họ…nếu như em có thể.
-Anh thôi đi! – Cậu gắt lên – Nói thế nữa em giận thật đấy!!
-Anh xin lỗi, chỉ là anh …
-Em sẽ quay về mà…
-Uh, anh sẽ chờ ngày đó.
-À… Em có cái này. – cậu móc trong túi ra một cái đồng hồ bạc lấp lánh, rồi cầm tay anh lên đeo vào. – Em sẽ trở lại để lấy nó. Được rồi nhé!
-Đẹp quá! Em mua nó lúc nào sao anh không biết vậy?
-Lâu rồi, em đã đeo nó mấy năm rồi. Nhưng từ lúc ra khỏi nhà thì em cất.
-Oh, vậy … thì em giữ cái này cho anh nha. – anh tháo sợi dây chuyền trắng trên cổ mình đeo vào cho cậu.
-Woa!
………………………
Chiều.
Tiếng moto dừng lại trước nhà, anh nhanh chóng ra mở cửa cho Haruko.
-Yuu, con xong rồi chứ? – Bà hỏi khi cả ba đã ngồi vào ghế.
-Dạ.
-Uh, mẹ vừa đặt một máy bay riêng đang chờ sẵn, có thể bay bất cứ khi nào ta đến. Hành trang cũng đã xong hết rồi. Ta chỉ mang những thứ cần thiết, còn lại sẽ sắm mới.
-Dạ
-À, Ky. Cô cảm ơn cháu lần nữa vì đã cưu mang Yuu mấy hôm rày. Do tình thế cấp bách, cô không có gì, giờ có cái này coi như là quà cảm ơn. – Bà lấy ra một cái phong bì dày cộm đưa cho anh.
-Ơ, Không không! Cô Haruko! Cô đừng làm như vậy.
-Nào, vài đồng cho cháu tiêu vặt thôi mà.
-Không! Cháu nhất quyết không nhận. Cô đưa quà bánh thì cháu nhận chứ cái này nhất quyết không!
-Hm…Cái thằng… Thôi, vậy thì coi như ta mắc nợ cháu, khi nào có dịp ta sẽ trả ha.
-Cô chỉ cần đưa Yuu cho cháu là được rồi.
-HẢ?!? – Haruko giật mình thốt lên. Còn cậu thì há hốc nhìn anh.
-Ơ không không, ý cháu là thi thoảng cô cho Yuu về chơi với cháu. Cậu ấy đi rồi, ở một mình cháu buồn…
-À, được được.
Cậu hậm hực đạp chân anh một cái rõ đau, cùng với tia mắt chết chóc nhìn anh kiểu hỏi : “Anh muốn chết à?”.
-Khoảng một hai tháng cô cũng hay về một lần, sẽ dắt Yuu về chơi và thăm cháu. Được rồi nhé.
-Dạ, vậy thì tốt quá! – Mắt anh sáng rỡ lên.
Vậy ít ra cũng còn đi đi về về, một tháng, hai tháng tuy lâu nhưng cũng không quá dài, nhỉ. Coi như Trời còn thương anh. “Không sao, cứ như vậy cũng được”. Còn anh sẽ học thật tốt, sau đó xin bố mẹ ra nước ngoài ở với cậu luôn.
-Vậy nha, cháu đừng buồn nha. Thôi giờ ta đi, Yuu.
-Dạ.
Hai mẹ con bước ra cửa. Cậu ôm từ biệt anh lần cuối rồi leo lên sau lưng bà. Chiếc xe nổ máy phóng đi, bỏ lại mình anh với ngôi nhà trống vắng. Nhớ đến câu nói của cậu “anh mạnh mẽ lên nhé”, là lời hứa của mẹ Haruko, anh hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh ra, mỉm cười nhìn theo hai mẹ con đang dần mất hút cuối con đường.
Bỗng, mắt anh mở to, miệng hơi há ra, tim như ngừng đập. Bởi từ đằng xa, anh thấy một chiếc xe hơi đen lao đến tông vào chiếc moto chở cậu. Anh thấy bà và cậu ngã lăn ra đường. Tức khắc, anh chạy thục mạng về phía vụ tai nạn cách chỗ anh độ hai trăm mét. Có mấy tên đàn ông túa ra từ trong xe, đến bắt Haruko và cậu đang nằm trên đường, lôi vào xe, chúng hành động nhanh như định sẵn. Khi anh gần đến thì cửa xe đã đóng và nó đã chạy. Ngó ngang thấy chiếc moto nằm bên đường, anh lao đến dựng dậy định đuổi theo, nhưng vành bánh trước đã bị cong vẹo do cú va chạm. “Chết tiệt” Anh đạp mạnh chiếc xe ngã xuống, gương mặt vừa lo lắng vừa tức giận nhìn theo chiếc xe hơi vừa tẩu thoát.
*Flashback*
Một tên đứng ven đường móc điện thoại ra:
-Alo, dạ đại ca, em vừa thấy mụ Haruko.
-Cái gì?! Ở đâu?
-Đường Y., bà ta đi một chiếc moto, vừa ghé vào một ngôi nhà.
-Tốt lắm, có thể thằng nhóc cũng ở đó. Mày cứ ở đó định vị, bọn tao đến ngay.
-Dạ, em đang theo dõi đây.
Shen gọi ngay bốn năm tên nữa lên ngay chiếc xế hộp, ngắm đến vị trí mà gã đàn em vừa phát hiện.
*End flashback*
Ky đi đi lại lại trong căn nhà, lòng như lửa đốt. Anh vừa đập vỡ cái bàn kính chỗ sofa, và quá tức giận. “Bọn chúng đi đâu cơ chứ”, không một manh mối, anh chỉ có nhớ được biển số xe, nhưng giờ biết nó chạy đi đâu. Báo cảnh sát? Đến khi cảnh sát tìm được chiếc xe thì chắc họ cũng phải gọi nốt xe cứu thương hay nhà may táng mất rồi. Theo những gì Haruko kể thì anh có thể đoán được lão gian ác kia sẽ hành hạ hoặc giết Yuu trước mặt bà.
-LŨ KHỐN!!! *****
Bất chợt anh nhớ đến một người, một thiên tài công nghệ mà anh hi vọng sẽ giúp được anh trong tình huống này. Nhanh chóng bấm điện thoại gọi ngay cho người đó:
-Alo, anh Shima.
-Uh, chào Ky.
-Shima, anh có cách nào tìm một chiếc xe hơi biết biển số trong thành phố không?
-Hả?! Cái gì?
-Anh có cách nào tìm một chiếc xe biết biển số đang ở đâu trong thành phố này không?!! – Ky nói như hét vào điện thoại.
-À… ờ… có thể. Anh có thể đánh cắp hình ảnh từ camera giao thông để tìm. Nhưng chiếc xe đó phải đang di chuyển ở các trục đường lớn thì mới có cơ may ta tìm được.
-Được rồi, anh làm ngay dùm em đi, chuyện gấp lắm. Em sẽ gửi thông tin biển số qua ngay. Giờ em đến chỗ anh này.
-Rồi rồi.
Nói xong anh lại bấm số gọi tiếp:
-Alo, gì vậy Ky?
-Yuu bị bắt cóc rồi!!!
-HẢ?!!! Cái… Cái… Yuu…
-Chuyện thì để tớ kể sau, giờ cậu và Leo đến nhà Shima ngay, nhớ chuẩn bị sẵn sàng, ta sắp chiến một trận đấy.
-Uh uh, bọn tớ đến ngay.
……………………………
Tại nhà Shima.
Ky hùng hục đi thẳng khi thấy Shima đang ngồi trước mấy cái máy tính.
-Shima, đã tìm được chưa?
-Chưa, ta không đủ mắt để nhìn từng cái camera, nên anh phải viết một chương trình nhỏ để máy tự động nhận dạng cái biển số đó và báo nếu tìn được. Nó vừa chạy đấy.
-Uh
-Mà này, nói cho anh chuyện quái gì đang diễn ra được không?
-Bạn em bị bắt cóc, bọn chúng đi chiếc xe đó, em không đuổi theo kịp.
Cùng lúc, Jin và Leo cũng vừa đến. Anh tóm tắt sự việc cho ba người họ nghe…
………….
-Lũ chết tiệt! Tên ác ma nó dám bắt Yuu đi à – Jin tức giận.
-Tớ đang muốn điên lên đây này…
-Mấy đứa! Tìm được rồi! – Shima reo lên.
Cả bọn châu vào cái màn hình lớn: một chiếc xe vừa chạy qua và rẽ vào một cái nhà gì đó, có vẻ to lớn lắm. Rồi cả bọn thấy hai người bị trói tay bị áp giải vào trong…
-Nhà máy Fukoji. – Shima nói.
-Em cũng biết nó, sản xuất linh kiện, ở ngoại ô, trên đường Z. – Leo lên tiếng.
-Uh, đúng vậy.
-Thế cậu định làm gì hả Ky? Tấn công vào đó bây giờ à? – Jin hỏi
-Chỉ còn cách đó…
-Chúng ta không biết địa hình ở đó, và không biết hai mẹ con sẽ bị giam ở đâu, chạy loanh quanh và tìm kiếm à?
-… – Ky im lặng. Sắc mặt anh đang tối sầm lại.
-Anh có ý này – Shima nói – Chờ anh một chút!
Nói rồi Shima cho in ra 3 tờ giấy. Đưa cho mỗi người một tờ:
-Anh từng làm ở nhà máy đó khi nó chưa đóng cửa. Đây là sơ đồ của nó, khá rộng đấy.
-Anh có kế hoạch gì Shima?
-Anh nói ngay đây, mấy đứa tập trung này! Nhà máy đó bỏ hoang lâu rồi, nhưng vẫn còn một máy phát điện dự trữ ở khu này – Shima khoanh một đường vào vị trí đó trên sơ đồ – Đây là phòng quan sát của nhân viên an ninh, và đây là cổng vào. Camera trong đó khá dày đặt, nên ta có thể mượn hình ảnh để quan sát khắp nhà xưởng, nhưng phải khởi động máy phát điện. Và việc thứ hai là vào phòng quan sát để gắn thứ này vào máy tính – Đoạn Shima đưa ra một vật gì đó trông như cái ổ cứng – nó sẽ truyền tín hiệu về anh, rồi anh sẽ chỉ điểm. Rồi, đứa nào mở máy phát?
-Để em – Jin xung phong.
-Vậy hai đứa vào phòng quan sát – Shima chỉ vào Ky và Leo – Khi anh đã tìm được họ, ba đứa hãy tập trung tại điểm này, để cùng tiến đến mục tiêu.
-OK, đã rõ!
-Nhưng trường hợp mọi thứ không hoạt động thì anh nghĩ …. Các em phải tùy cơ ứng biến… – Shima ngập ngừng.
-Em hiểu rồi, giờ tụi em đi ngay – Ky hối hả.
-Khoan, đây là tai nghe để liên lạc, luôn kết nối với điện thoại của mấy em nhé. Còn xe thì Jin và Leo đi một chiếc phải không, vậy Ky lấy xe anh mà đi.
-Cám ơn anh!
-Rồi, đi đi.
Hai chiếc xe nổ máy song song nhau.
-Đi cứu cậu nhóc của chúng ta nào!!
Rồi lên ga chạy vụt, nhắm thẳng hướng nhà máy Fukoji.
Hai mẹ con bị bắt vào một căn phòng, tay bị trói ra sau lưng.
-Chào bà Giám đốc, rất vui được gặp lại bà! – Tên Shen nói.
-Hừ, Lũ khốn các ngươi!!
-Oh không! Tôi chỉ là một người làm công ăn lương thôi, nên bà có gì thì nói với ông chủ ấy.
-Hắn đâu?
-Ông chủ đang bận, nhưng cũng sớm đến đây thôi, nhưng tôi nghĩ tốt hơn là bà đừng mong ông ấy đến. – Shen cười thành tiếng rồi bước ra khóa cửa lại.
Lúc này cậu mới lên tiếng:
-Mẹ!
-Đừng sợ con, sẽ ổn cả thôi mà, sẽ ổn cả thôi…