Hãy hỏi những bông hoa - Chương 5
Chapter 5: BIẾN CỐ
Hôm nay là thứ 7. Vậy là đúng một tuần Yuu đến đây.
Cả ngày hôm qua: Ky ở nhà dưỡng bệnh, anh ở trong phòng suốt đến buổi tối mới ra ngoài ăn. Tội nghiệp cậu chăm sóc cho anh thật chu đáo. Anh ngủ đến trưa dậy không thấy cậu đâu, lát cậu lại mang vào một tô cháo và đút anh, ăn xong anh uống thuốc, ngủ tiếp. Và cậu lại phải ngồi bên cạnh, nhưng lúc này cậu chủ động đặt tay mình vào tay anh. Nói vậy thôi, chứ thật ra anh đâu có ngủ…
…
6h sáng.
-Ky, tôi nghĩ anh nên bỏ buổi học hôm nay đi, anh còn chưa khỏe hẳn.- Cậu vừa nói vừa bày thức ăn.
-À, không cần, hôm nay tôi cũng được nghỉ mà.- Anh cùng lúc kéo ghế ngồi, tất nhên cậu cũng ngồi mà chẳng cần anh mời.
-Uh, Bí đỏ, cá hồi, với rau xào, và nước cam ép. Đó là sáng hôm nay.- Cậu cố tình làm đặc biệt để anh tẩm bổ.
-Hấp dẫn quá đấy Yuu. À này, vị bác sĩ hôm qua là người quen cậu hả?
-Uh,Faul đã từng là bác sĩ riêng, chữa bệnh tại nhà cho tôi từ trước. Gặp lại tôi sau vụ hoả hoạn nên cũng có lắm chuyện để nói.
-Oh, ra vậy. Ủa, mà tiền đâu cậu trả vậy?
-Tiền của tôi. Anh nghĩ tôi mang balô ra đường mà trong túi không có đồng bạc à?
Anh ko nói gì, chỉ à một tiếng rồi mỉm cười. Cũng không có gì lạ, cậu vốn định đi “phiêu bạt” mà, sau buổi chiều hôm ấy anh có hỏi và biết cậu chẳng có người thân nào ở ngoại ô cả, nên từ đầu lúc rời khỏi biệt thự, cậu đã nói dối bác hàng xóm rồi…
Cả hai đang ăn giữa chừng thì có tiếng gõ cửa. <*****>
-Ky à!!. Tiếng đàn ông gọi. Anh giật mình.
-Ai đến sớm vậy?
-Là chú của tôi, thỉnh thoảng lại đến thăm.- Mắt anh mở hơi to, nhìn ra cửa.
-Sao lại đến giờ sáng sớm thế này? <****>
-Tôi không biết, nhưng Yuu này, ta tốt hơn không nên để chú ấy biết tôi với cậu ở chung-. Anh nói có phần gấp gáp.- Cậu cất bớt một cái chén đang ăn của cậu, rồi lánh vào phòng tắm cho đến khi tôi gọi nhé.
-Hiểu rồi.
Không có thời gian để thắc mắc, Yuu tức tốc đứng dậy làm theo những gì anh dặn. Xếp bớt một cái ghế, cậu chui vào phòng tắm. Đóng cánh cửa lại.
-KY À!! Cháu thức chưa đấy.
-Ơi, Chú Han ạ?! .- Anh trả lời.
-Ừ, là chú đây!!
-Dạ, cháu ra ngay. – đoạn anh hốt cái chăn của cậu trên sofa, đặt lên ghế chỗ bàn học. Rồi mở cửa.
*Cạch*. Cánh cửa bật mở, một người đàn ông độ bốn mươi dáng người cao to đứng trước cửa, thấy cửa mở ông tự nhiên bước vào.
-Lâu rồi chú không ghé qua cháu chơi đấy!. – Anh nói.
-Uh, mấy nay ta khá là bận rộn.- ông ngồi vào bàn của Ky – sáng nay cũng có việc đi qua đây nên mới tiện thể ghé thăm cháu luôn đấy chứ. Ủa đang ăn sáng à?.- Ông hỏi khi thấy bữa ăn còn dang dở.
-Dạ.
-Ngồi đây mà nãy giờ mới ra mở cửa hả thằng quỷ nhỏ.
-Ơ không ạ, lúc đó cháu đang trong phòng ngủ tìm cái điện thoại. – anh chống chế.
-Vậy hả? Ôh, ăn sáng thịnh soạn quá nhỉ, uống hai ly nước cam luôn.
“Chết tiệt, quên mất”. Anh thầm nghĩ. Thoáng bối rối nhưng thấy ly nước cam của cậu còn đầy:
-Cháu vừa rót cho chú đấy, chú uống đi.- Ky mang ly nước đến cho ông.
-Ờ. Sao, dạo này cháu vẫn sống khỏe chứ?
Anh nhanh trí nghĩ ra cách giải thích cho bữa ăn:
-À, cháu vừa bị sốt hôm qua, nhưng nhẹ không sao cả. Thế nên mới làm vài món ngon. Sẵn chú cũng ăn với cháu đi ạ.
-Thôi, ta ăn rồi.- uống một ngụm cam ông nói. – sống một mình nhớ giữ gìn sức khỏe cẩn thận, lỡ có gì không có ai bên cạnh.
-Dạ, cháu biết rồi.
Hai chú cháu ngồi nói chuyện một hồi về cái gì đó. Han bảo:
-Ky, hôm nay cháu rảnh mà phải không, đi cùng chú ra coi cái quán mới mở như thế nào.
-Dạ được ạ- Ky có vẻ hào hứng sau cuộc trao đổi.
-Uh, để ta đi vệ sinh cái đã.- nói đoạn ông tự nhiên bước về phía nhà vệ sinh.
Nhà anh có một nhà tắm và một toilet cạnh nhau. Và cậu đang ở trong nhà tắm. Lúc này anh mới giật mình:
“ Oh no no no, please please..” Anh lầm bầm nhìn theo toát mồ hôi.
*Cạch* tim cậu cậu đánh thịch một cái nghe thấy tiếng cánh cửa bật mở, bên kia.
Han sau đó bước ra và trở ra ngoài, anh thở phào nhẹ nhõm. Mọi thứ đều ổn.
-Rồi, mình đi.
-Dạ.
Cả hai bước ra ngoài và cửa chính đóng lại. Lên chiếc xe hơi 4 chỗ màu đen đậu phía trước, Han dẫn Ky đến một cái quán bar ông mới mở, chưa đi vào hoạt động, vì anh vốn là sinh viên ngành kiến trúc nên rất có hứng thú về thiết kế nộ thất hay những đề tài như thế này. Han trao đổi và hỏi ý kiến anh về vị trí xây đặt vài thứ như thế nào cho phù hợp. Trúng nghề, anh luyên thuyên mãi cho đến tận trưa, khi đó ông chú bảo có việc nên mới thả cho Ky. Ông đưa Ky trở lại nhà…
-Yuu, tôi về rồi!.- anh mở cửa và gọi, không thấy cậu đâu.
-Yuu?-. anh mở của phòng ngủ nhìn vào bên trong, vẫn không thấy đâu.
“đi đâu mà không khóa cửa nhỉ” .- Anh hậm hực. chợt một câu nói vang lên trong đầu anh “…lánh vào phòng tắm cho đến khi tôi gọi…” Anh hoảng hốt chạy ngay đến phòng tắm đập cửa ầm ầm:
-YUU!! YUU!!! CẬU CÒN ĐÓ KHÔNG!!. Anh biết cánh cửa cách âm khá tốt nên âm lượng nói chuyện trung bình ngoài kia có thể bên trong không nghe thấy, nên anh la to, to hơn bình thường…
Cánh cửa bật mở:
-Chú anh đi rồi à-. cậu nói
Anh không trả lời, đứng sang một bên nhìn dáng người nhỏ bé bước từ phòng tắm ra ngoài, mặt cậu vẫn bình thản:
-Oh, 11 giờ rồi, tôi phải đi nấu cơm.
Nói xong cậu thong dong bước đến lấy cái nồi và cho gạo vào trong. Không biết rằng anh đang đứng như tượng nhìn cậu từ phía sau, một cảm giác đau xót dâng lên trong lòng anh, khiến anh chết lặng.
-Ky, trưa nay anh muốn ăn gì?
Đau…đau quá. Tim anh đau khi nghe câu hỏi tự nhiên ấy. Sao cậu không trách anh dù một lời, để anh còn đỡ căm ghét bản thân mình, đỡ cảm thấy tội lỗi hơn là cậu lại bước ra và nói : “tôi đi nấu cơm, hôm nay anh muốn ăn gì?”. Và một cái gì đó thôi thúc, anh bước chân đến ôm chặt lấy cậu từ phía sau.
-…- cậu ngơ ngác.
-Tôi xin lỗi. – Anh nói như sắp khóc.
-Không sao đâu, chuyện nhỏ mà.- cậu hiểu anh đang nói gì.
-Sao cậu không trách mắng tôi? Hả?. – Anh siết chặt vòng tay, gục mũi vào đầu cậu.
-Đã bảo là chuyện nhỏ mà.
-Cậu có biết làm vậy tôi đau lắm không?!Tôi để quên cậu ở trong đó 4 tiếng. Thà cậu đánh tôi, mắng tôi, tôi còn dễ chịu hơn là cái thái độ như không có gì đấy…
Cậu lặng thinh. Một cảm xúc lâng lâng dâng lên trong lòng.
“Anh ấy đau khi quên mình ở trong đó? Anh ấy thích mình sao? cảm giác gì đây? Hạnh phúc chăng… Mình có nên tiếp tục đặt hi vọng vào Ky…”
Nghĩ rồi cậu xoay người lại đối diện anh, đặt hai tay lên vai anh, rướn người đặt lên má anh một nụ hôn, nhẹ nhàng…
…
…
Và… Đây là đòn knock-out thật sự của cậu, còn hơn cả đánh đấm, mắng nhiếc, chỉ đơn giản vậy thôi, nhưng đó đã hạ gục hết các giác quan trong anh: tay chân tê liệt, mắt mờ đi, tai ù, hệ thần kinh não mất hết chức năng tạm thời, chỉ còn vị ngọt trên môi, và trái tim đang nhảy cẫng cả lên. Dù cậu đã dứt ra từ nãy giờ…
Anh đứng như một tên ngốc, đứng nhưng tâm hồn đã nằm đo ván, cậu cách ra một chút, nhìn anh lém lỉnh.
-Yu…Yuu…?-. Anh lắp bắp.
-Tôi phạt anh đấy.- mỉm cười.
-…- Anh đứng đần ra.
-Trông anh ngốc quá. Thôi tôi đi làm cơm tiếp đây. À, Không được lại gần tôi! Đi chỗ khác ngay!
Cậu sợ cái hành động vừa sẽ rồi châm ngòi cho những hành động gì đó tiếp theo của anh… Nên nhanh chóng chặn đầu trước, tránh gây hậu quả nghiêm trọng. Cũng may anh không có động thái phản ứng gì.
Anh lẫn thẫn bước vào phòng ngủ, đóng sập cửa lại, rồi đổ ập lên giường, úp mặt.
“Chết tiệt. Yuu, cậu thật độc ác”. –Anh nghĩ thầm . – “Arrrggg, mình trúng đòn nặng quá, đầu óc xây xẩm rồi…”
…………………..
Buổi chiều hôm ấy.
Có lẻ dư âm từ nụ hôn bất ngờ của cậu trưa này vẫn còn, anh ngồi ở bàn học mà lâu lâu lại tủm tỉm cười. chốc chốc lại đưa tay lên chống má, rồi cười tiếp.
-Ky, Thức ăn trong tủ lạnh hết rồi, tôi phải đi chợ. *không nghe*
-Ky, Tôi phải đi chợ, hết thức ăn rồi! *vẫn chưa nghe*
-KYY!!!
-HẢ?!! Cái gì? Yuu?
-Anh làm mà tôi gọi nãy giờ?
-À… có chuyện gì thế?
-Tủ lạnh hết thức ăn, giờ tôi phải đi chợ.
-Uh Uh, cậu đi chợ.- Anh nói xong lại quay vào bàn.
Cậu đứng đó, mặt đỏ lên vì tức. “Cái tên này bị làm sao vậy?!”
-ANH BẢO TÔI ĐI BẰNG NIỀM TIN À? . –Cậu quát.
Lúc này anh mới nhận ra là chưa đưa tiền, phải rồi, anh luôn phải đưa tiền chợ cho cậu, vì đó là thỏa thuận ban đầu mà.
-À à, tôi xin lỗi, đây, dư thì mang về nhé.- Anh lấy trong túi ra một sấp tiền.
-Hừ, làm như tôi hay ăn mất tiền thừa của anh lắm hay sao mà phải dặn…- Cậu hậm hực bước ra cửa.
“Mình vừa nói sai cái gì chăng?”. Anh nhìn theo ngơ ngác, xong lại quay vào bàn học tiếp.
Lúc sau, điện thoại anh reo.
-Alo, Ky nghe!
-Biết rồi, khỏi xưng danh. – đầu dây bên kia trả lời.
-Haha, có gì không?
-…
-À, được được. À mà hôm nay họp ở nhà tớ đi, sẵn có lí do.
-…
-Lí do gì nói sau, mà nhớ đến sớm phụ tớ làm thức ăn nhé, 6h.
-…
-Ok, see you!.
“Hôm nay là ngày vui”. Anh mỉm cười nhấn số cậu gọi.
Yuu bước thong thả trên con đường đến chợ, chợ cũng cách nhà không xa nên cậu đi bộ. Tận hưởng cái không khí mát mẻ buổi chiều tà, gió vi vu, chốc chốc lại thấy lá khô bên đường xoáy tròn một vùng nhỏ. Cậu ghé vào một tiệm rau cải, chọn vài cái bông cải, cà rốt, và khoai tây, cậu định làm canh ngọt. Cô bán hàng thân thiện còn tặng thêm cho cậu vài món. Sau đó cậu đến hàng cá, lựa lựa một hồi cũng chọn được một con to vừa cho hai người. Rồi loanh quanh mua thêm vài thứ lặt vặt nữa thì về.
Khi vừa rời chợ được một đoạn thì anh gọi.
-Alo.
-Yuu à, hôm nay tôi có bạn đến thăm, cậu mua thêm thức ăn nhé!
-À, bao nhiêu người?
-…
-Hiểu rồi, anh có muốn mua thì thịnh soạn hơn không?
-…
-Uh.
-À, tiền tôi đưa còn đủ không.
-Để xem, … uh, đủ.
Cũng may lúc nãy anh đang lúc “không tỉnh táo” đưa cậu cả một sấp không đếm. Nên giờ cậu mới không phải quay về lấy thêm. Yuu quay lại chợ mua thêm những món anh dặn. Mất thêm một lúc thì trở ra với giỏ đồ nhiều gấp đôi. Nhưng cuộc gọi của anh đã vô tình mang rắc rối đến cho cậu…
Đi đến một đoạn đường vắng, cậu thấy có 5 tên thanh niên tụ tập bên đường, trông đầu tóc đứa xanh đứa đỏ, quần áo chim cò. Cậu cũng e ngại, nhưng lại không muốn đi đường vòng vì sợ xa vã trễ giờ hẹn. Xách cái giỏ, đi bình thường qua bọn chúng, nhưng không nhìn. Không may cho cậu, cả nhóm khi thấy cậu đi qua thì nhìn theo suýt xao. Đúng như lo ngại, chúng bước ra chặn đường cậu:
-Xin chào, đi đâu vậy, người đẹp? – một tên tóc xanh lá, có vẻ là đại ca, hỏi vẻ trêu ghẹo.
-Đi chợ. – Cậu không cảm xúc.
-Oh! Thì ra là đi chợ.- Tên đó nhìn quanh đồng bọn thích thú. – Đi chợ, đâu có vui, đi với tụi anh mới vui này. – Hắn làm điệu bộ khiến cậu phát tởm.
-Làm ơn, tránh đường cho tôi. – Cậu nói rồi né sang một bên định vượt qua.
-Không được. – Hắn chặn lại. – Sao bọn anh có thể để một cậu bé dễ thương như vậy đi một mình được, nguy hiểm lắm.
-…
-Coi kìa, thiệt là dễ thương. – Hắn vời bàn tay lên khuôn mặt cậu.
Ngay lập tức, chiếc giỏ xách rơi xuống, cậu chụp lấy tay hắn kéo về phía sau, tay kia chấn ngay một chỏ vào trán, khiến hắn loạng choạng chúi sang một bên.
-Arrrr. Thằng này láo! Bọn bây.- Tên đó hét.
Cả bọn xông lên về phía cậu. Một tên vung tay qua mặt cậu, nhanh như cắt, cậu khom người xuống né, lật ngửa bàn tay đẩy thẳng lên cằm hắn, đầu hắn lật ngửa ra phía sau. Nhưng ba tên còn lại đã nhanh chóng bao vây áp sátcậu nhỏ con sức yếu hơn, nên không kháng cự nổi, chúng bắt được cậu.
-Coi vậy mà khá nhỉ,.- tên tóc xanh lúc này mới tiến đến.
*Bụp* hắn đấp một phát vào bụng cậu làm cậu gục xuống. “ Đau quá…”
-Đưa tao xem mặt nào – Hắn nắm tóc cậu kéo lên. -Này thì dám đánh tao ***, vừa nói hắn đấm tiếp một cái vào má cậu, cậu ngã xuống đất. Cả bọn, thi nhau, đứa đá, đứa đạp lên cậu. Cậu chỉ biết ôm đầu chịu trận. “Chết tiệt, bữa tối của Ky…”. Bỗng :
-Dừng lại!. – Một giọng nói phát ra.
-Tụi bây cả 5 đứa mà đánh đập một người như vậy không thấy nhục sao. – Một giọng khác.
Cả bọn lúc này mới tản ra, để lộ một gương mặt một cậu nhóc trắng trẻo, nằm trên đường với toàn thân bê bết. Thì ra là có hai người con trai khác đến ngăn cản. “Ai vậy nhỉ, mình không biết…”. Họ thấy cậu trong tình trạng thế kia, có vẻ như rất tức giận.
-Không phải chuyện của hai đứa mày, biến, ngay!. – một tên vừa nói vừa để một chân lên người cậu.
-Tao, bảo mày, dừng lại, và bỏ cái chân khỏi người cậu ấy.- Anh chàng tóc nâu trong hai người kia nghiến răng khi cảnh tượng đó đập vào mắt.
-Tao không bỏ đấy, muốn cứu nó thì đến đây. – hắn day day cái chân.
Anh tóc nâu nhìn sang người bên cạnh, mặt hết sức hình sự, người bên cạnh cũng nhìn rồi hất đầu về phía trước thay cho câu “ Lên đi”. Anh chàng bước tới, cảm giác sát khí đang ùng ùng bao quanh anh, cả bọn tản ra. Tên tóc xanh kia lại bước tới. Định đưa tay đẩy vào ngực anh.
*Bốp* Anh móc một quả chất lừ vào má phải. Tên đó té ra đất. bốn tên còn lại thấy vậy ồ ạt xông lên. Tên thứ nhất tung cú đấm, anh chụp được tay, lên một gối vào bụng rồi xô đầu hắn ngã ngửa. Tên thứ hai bay đến đạp thẳng, anh lách người né, xoay vòng giật một chỏ vào đầu, khiến hắn loạng choạng, lập tức, thực hiện một cú đá móc bạt ngay vào mặt, tên đó quay mấy vòng té bịch xuống đất. Hai tên kia đồng loại tấn công, một tên nhanh chóng bị đánh văng ra. Tên còn lại xui xẻo trúng một cú đá axe, chẻ thẳng xuống vào vai, khiến hắn quỵ gối. Một tên vừa bị đáng văng nhanh chóng ngồi dậy chạy đến từ phía sau lưng, phát hiện, anh để chân trên vai tên này làm trụ, hất chân còn lại đá vào cằm hắn, đồng thời lộn ngược ra phía sau giáng mu bàn chân vào đầu tên đang chạy tới *Bốp*
-Lũ cặn bã.- Anh lầm bầm nhìn tên vừa trúng đòn nằm một chỗ lăn lộn. Bỗng tiếng cậu hét lên:
-Coi chừng!!!. –Cậu thấy tên tóc xanh nằm nãy giờ vừa chộp được một khúc cây bên đường, đứng bật dậy vung tay định giáng vào đầu anh từ phía sau. Nghe tiếng hét, anh quay mặt lại, khúc cây đang bổ xuống. “Chết”. Bất chợt, một cục gạch xây nhà cam lè bay từ đâu đến đập bốp vào cái tay hắn khi khúc cây chỉ cách đầu anh độ nửa mét, hắn la lên vì đau, khúc cây văng ra một bên. Tức thì, anh móc một cú vào má trái, đá vào bụng rồi đạp hắn ra, tên tóc xanh loạng choạng lùi về sau mấy bước cúi người ôm bụng. Anh tung đòn sát thủ, lộn người thẳng về trước, nhấc chân sau quay một vòng lên trời rồi giáng gót xuống gáy tên kia, hắn ngã đập mặt xuống đất, bất tỉnh nhân sự. “Này thì thích bổ”
*Tiếng vỗ tay*
-Đòn kết liễu đẹp mắt đấy. – Anh kia đứng bên ngoài vỗ tay cười nói.
-Đẹp cái con khỉ!?! Cậu ném như thế lỡ trúng đầu tớ thì sao?!! . –Anh này hét lên vừa vỗ bộp bộp vào đỉnh đầu mình.
-Tớ thà giết cậu còn hơn để cậu chết trong tay tên đó?- Anh kia nhướng mày.
-Hừ, tào lao!! Tớ sẽ ghi nhớ lần này đấy!
-Khách sáo quá.
Lúc này cả hai mới đến bên chỗ cậu đang nửa nằm nửa ngồi quan sát nãy giờ.
-Cậu có sao không?.- Anh tóc nâu hỏi.
-Tôi ổn, cảm ơn hai anh nhiều lắm.
-Uh, không có gì, bọn này đáng bị trừng trị lắm.
-À… bây giờ tôi phải về nhà ngay. Cám ơn hai anh lần nữa nhé.- nói rồi cậu nhanh chóng xách cái giỏ may mắn chưa đổ gì, đi vội.
-Thôi mình cũng đi, kẻo trễ. –Họ nói với nhau.
——————————
*Cửa bật mở*
-Yuu, sao cậu về trễ th… ỐI!!! CẬU BỊ SAO VẬY NÈ???-. Ky hốt hoảng khi thấy cậu vác bộ dạng thê thảm của mình về : Má bầm, môi bị rách chảy máu, cái áo trắng dính đầy đất cát, vết dơ và nhăn nhún.
-Tôi bị bắt nạt. Ấy đau! Nhẹ tay thôi.
-Chết tiệt! Lũ nào vậy? Cậu nhớ mặt tụi nó không?-. Anh tức giận khi dìu cậu vào sofa.
-Không tới lượt anh đâu, có người đến giúp tôi rồi.- cậu thở dài ngao ngán, đi vào trong rửa mặt rồi trở ra.
Anh bước đến hộc tủ lấy bịch bông băng và thuốc sát trùng đến ngồi cạnh cậu, giúp cậu lau vết thương bên mép.
-Sao lại thành ra như vầy. – Anh đau xót nói.
-Tại anh hết. Nếu anh không gọi tôi mua thêm đồ ăn thì tôi đã về từ sớm mà không gặp chúng rồi. – Cậu dỗi – ấy!! đau tôi!!
-Ah… Tôi… xin lỗi.
Không biết anh xin lỗi cái gì nữa…. Anh cẩn thận dán miếng bông lên má cậu.
Lúc này lại có hai người bước vào từ ngoài cửa.
-Xin chào!! Hể?!- Họ ngạc nhiên khi thấy cậu
-Ơ…- cậu cũng ngạc nhiên.
-Cậu ở chung với Ky à?
-Ơ không, tôi chỉ ở nhờ.
-Ba người biết nhau à? – Anh hỏi
-Ky, chính họ đã giải nguy cho tôi đó.
-Ohhh.
-Ky, đây là hai người bạn anh hả?
-À, Uh, đây là Leo – Ky chỉ vào anh tóc nâu – và Jin. – chỉ vào người còn lại – hai người mà tôi nói với cậu trong điện thoại ấy. – xong anh quay sang hai người kia – Còn đây là Yuu, một … À… một người bạn mới của tớ, kém chúng ta 3 tuổi, cậu ấy ở nhờ nhà tớ một thời gian.
-Oh, ra vậy – Hai người kia đến ngồi.
-Bọn tớ gặp Yuu trên đường đến đây, cậu ấy bị một đám bắt nạt.- Jin thêm vào
-Hừ, thế hai cậu đã làm gì chúng?
-Thì cho đo đường hết chứ sao. – Leo nói vẻ tự hào.
-Sao không giết hết bọn chúng? – Anh thở mạnh, ra chiều tức giận, làm cậu rùng mình quay sang nhìn anh.
-Thôi thôi, việc đó để dành cho cậu làm. – Cả hai đồng thanh.
-Leo, anh đánh hay thật đó. – Yuu nhìn Leo nói ngưỡng mộ.
-Hi hi, cám ơn nhóc.- Leo cười tít mắt.
-Leo chỉ vẽ vời cho đẹp thôi Yuu. Còn cao thủ đang ngồi cạnh em kìa.- Jin chỉ vào Ky.
-Hở, đừng có lôi tớ vào chứ!
Cậu lại quay sang nhìn anh.
-Hì, bọn họ nói quá thôi Yuu. – Anh cười trừ.
-Mà cậu đánh ác thiệt đó Ky – Leo nói – Nhớ vụ thằng Honsu đầu gấu trường mình hồi đó không – Leo nhìn Jin – Nó làm con người ta gãy cổ, gãy xương dùi, phải nằm viện mấy tháng, quá cỡ!
Yuu nghe lạnh xương sống.
-Ơ, thì đòn nó như thế tớ phải đánh như thế, người nào trúng đòn thì sẽ bị như thế.– Ky khổ sở nói.
-Đấy, nhờ cậu đánh như thế nên bố mẹ cậu phải sang nhà người ta xin lỗi, và bồi thường một khoảng tiền như thế. – Jin nhại theo.
Cả bọn cười phá lên. Anh ngắt :
-Thôi đi, hai cậu làm Yuu sợ tớ đấy. – Anh vừa nói vừa sửa lại miếng bông dán trên má cậu.
-Khỏi can, tôi đã sợ anh rồi. – cậu nói ngay.
Anh nhìn cậu kiểu “Sao cậu cũng dìm tôi thế”. Hai đứa kia lại cười lên, làm không khí rộn ràng hẳn.
-Thôi, đi làm thức ăn nào cả nhà. – Ky khởi xướng.
Vậy là bốn chàng trai lao vào bếp, Ky bảo Yuu nghỉ ngơi không phải làm nhưng cậu nhất quyết không chịu. Phải rồi, cậu là bếp trưởng mà, cậu vừa làm vừa chỉ huy ba tên còn lại, riêng Jin và Leo thì trình độ nấu ăn dở tệ nên chỉ làm lính. Leo được giao rửa và lặt rau, vụng về thế nào mà nước văng tung tóe ướt hết cả người. Jin cũng chẳng hơn, cắt hành lá, băm băm băm một hồi lại băm trúng tay mình… Khiến Leo hốt hoảng mắng cho một trận. Còn anh thì luôn đứng cạnh cậu, mỗi khi thấy cậu bưng bê cái gì đó thì giành lấy, anh sợ cậu đau… Bữa tối nhanh chóng hoàn thành vì đông tay hay làm, tất cả được dọn lên sàn và cả bốn người quây quần nhau, vừa ăn vừa cười nói vui vẻ. Tuy hai người bạn mới quen nhưng cậu thấy rất thoải mái và tự nhiên, đặt biệt là cái tính tưng tửng của Leo. Hai người kia cũng rất thích Yuu, vì cậu dễ thương thế kia mà. Đến đoạn Leo hỏi:
-À mà Yuu này, sao nhóc phải ở đây vậy?
-Ơ… Leo, chuyện đó để về sau có gì tớ sẽ nói cho cậu, giờ không nên hỏi Yuu đâu. – Ky nghe xong lập tức ngắt lời.
-À, ok ok. Xin lỗi Yuu. Leo hiểu vấn đề nhạy cảm nên không hỏi nữa.
-Không sao đâu, tôi ổn mà. Để tôi nói. – giọng cậu bình thản. Nhưng không khí có phần chìm xuống.
-Yuu… – Ky e dè
Cậu mỉm cười nhìn anh gật nhẹ. Thế là cậu bắt đầu kể….
…
…
…
…
…
…
-Thật là khủng khiếp. – Jin lắc đầu chắc lưỡi.
-Ôi, tội nghiệp Yuu quá đi mất. – tới lượt Leo cảm thán
-Vậy là Yuu sẽ ở đây cho tới khi gặp mẹ.- Jin tiếp.
Anh và cậu gật.
-À, quên nữa. Hôm là đúng một tuần Yuu ở đây, đó là lí do của buổi tiệc tối nay. – Ky cố ý xóa tan không khí nặng nề từ câu chuyện của cậu. Cậu hơi nhướng mắt nhìn anh.
-OH!! Thì ra là thế à – Leo hào hứng. – vậy ta phải làm tưng bừng lên chứ! À Yuu này – Leo đặt tay lên vai cậu – Bọn anh nhất định sẽ giúp nhóc tìm được mẹ, đừng lo gì cả. Khi nào buồn thì hãy gọi cho anh, hay Jin cũng được. Bọn anh sẽ động viên và ủng hộ nhóc hết mình.
Mặt cậu tươi rói hẳn lên.. Nhưng không biết bên cạnh có gương mặt cực kì khó chịu.
-Chắc tôi chết rồi. – Ky nói giọng trầm trầm buồn bã, đưa tay lên xoa xoa trán, rồi nhìn Leo qua bàn tay với ánh mắt kiểu “cậu dám cướp Yuu đi à?”. Leo nhận ra, rùng mình bào chữa:
-Ờ…không không, tất nhiên là Yuu có gì không ổn thì phải báo cho Ky ngay đó biết chưa, có buồn cũng phải báo cho Ky trước…. hi hi. – Trông Leo ngố chết được.
Cả bọn cười phá lên, cậu cũng vậy.
-Hahaha…hahaha…
Cậu hơi cúi xuống đặt tay lên cằm, cười giòn tan thoải mái. Bỗng cả bọn ngưng bặt, tập trung hết nhìn vào cậu.
“Wow!”. Hai người kia thầm nghĩ.
Chỉ có anh là… không nghĩ được gì, lại bị knock-out nữa. Có một điều mà mãi tới giờ anh mới nhận ra : từ đầu lúc gặp nhau đến giờ anh chưa bao giờ thấy cậu cười tự nhiên như vậy, đa phần cậu cứ buồn buồn, không cảm xúc, mà anh nghĩ là do cậu nhớ mẹ hay nhớ nhà; đôi khi thấy cậu ngồi thẫn thờ ngoài cửa, anh lo nhưng cũng chẳng biết nói gì, sợ lại động đến nỗi đau. Tất cả ở cậu chỉ là cười mỉm mà thôi, vui lắm cũng hé miệng để lộ hàm răng trắng, chứ cười nhắm mắt bịt môi như vậy, là lần đầu tiên!.
Cậu lúc này phát hiện ra cả bọn nhìn mình, mới nín mà hỏi:
-Hể… tôi bị làm sao à?
Không ai trả lời.
-Sao vậy mọi người?
-Yuu, có ai bảo cậu là cậu cười rất đẹp chưa? – Jin nhẹ nhàng.
-Ơ… – cậu bối rối.
-Không những thế, tớ thấy nụ cười đó còn dùng để giết người được nữa cơ.- Leo nhướng mắt to mắt nhỏ nhìn Jin.
-Hả? – Cậu ngạc nhiên.
-Người bên cạnh nhóc chết ngồi kìa. – Leo chỉ Ky khi thấy anh vẫn ngồi nhìn cậu như tượng nãy giờ.
Cậu quay sang, anh lập tức quay chỗ khác.
-Tha cho Ky đi Leo. – Jin cứu cánh.
-Hehe, Uh, thôi ăn tiếp đi mọi người.
Thật ra hai người kia đã nhận ra thằng bạn thân mình có gì đó với cậu nhóc kia từ nãy giờ rồi. Chơi chung biết bao lâu, họ hiểu Ky hơn ai hết; cái cách anh giúp cậu trong bếp, chỉnh miếng bông băng trên má cho ngay ngắn, cách anh nhăn trán nhìn cậu bị thương… họ đều để ý; đặc biệt sau khi nghe chuyện của Yuu, ngay cả họ cũng thấy thương, huống hồ hai người ở chung như thế trong một tuần. Jin và Leo tin rằng, Ky ngoài niềm thương cảm đối với một người gặp nghịch cảnh, còn có… Thế nên, Leo, kẻ nhộn nhất trong bọn, rất hay chọc ghẹo anh.
…
Bữa tiệc nho nhỏ của cả bọn kết thúc. Hai vị khách quý chào gia chủ ra về. Trước khi đi còn nắm tay vỗ vai Yuu, dặn dò động viên đủ thứ, rằng “Yuu, nhóc phải cười nhiều đấy nhé”, “ Yuu, mạnh mẽ lên nha, khi nào rảnh bọn anh sẽ lại ghé thăm”…. Hôm nay đúng là vui, cậu quen được hai người bạn mới, và có một buổi tối rộn ràng đầy ắp tiếng cười.