Hành trình tìm uke - Chương 4
Chap 4
Ngồi chán, Vũ lại nằm ra giường. Không hiểu sao chiều hôm nay, nó chẳng làm được gì cả. Mở máy nghe đàm thoại tiếng anh thì nghe không vô. Lấy sách học thì học không xong. Lên máy tính chơi CS thì chẳng tập trung. Trong đầu lúc nào cũng lởn vởn hình ảnh của Lam. Nó với Lam chỉ là người dưng thôi mà. Tim nó nhói lên. Ôi, hai tiếng “ người dưng”, vậy mà đêm đêm thương nhớ tưng bừng vì ai???
Thôi đi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa Vũ. Chuyện tình cảm không đến lượt mày đâu. Bởi Lam đâu phải dành cho mày. Hắn ta còn khối cô gái theo đuổi và cả Sang nữa. Mày cũng biết rồi đó. Sang là mối tình đầu của Lam mà. Muốn quên cũng đâu phải dễ. Vũ lăn qua lăn lại, nó thấy bất lực với trái tim khó dạy bảo của mình. Tại sao phải làm khổ mình như thế chứ.
Nếu người ấy không phải mối tình đầu của Lam thì có lẽ Vũ đã không băn khoăn về nó nhiều như vậy. Nhưng điều khiến nó bất an chính là vẻ vui buồn bất chợt của anh mỗi khi có điều gì đó gợi cho anh nhớ về người xưa.
Vũ đứng trước một căn nhà cũ,tường sơn màu xanh. Nó thở dài, đứng bất động hồi lâu. Ngồi trên xe buýt, nó không thể suy nghĩ được bất kỳ điều gì, kể cả lúc này đây đầu óc nó trống rỗng. Ma lực nào xui khiến nó đến đây, lý lẽ gì khiến nó muốn gặp con người đã xa lánh mình cả tuần nay ? Hơn một tuần liền nó không gặp Lam. Lam không có ở kí túc xá, cũng không còn những tin nhắn gửi đến hàng ngày nhắc nó thế này, thế kia. Anh tránh mặt nó ư ? Vì sao chứ? Vì nó đã chạm vào mảng tối trong anh ư? *cười* Thoát khỏi Lam dễ dàng vậy sao ? Trong lòng nó có chút gì đó muốn Lam quan tâm đến mình như lúc trước. Thật mâu thuẫn …
Điên thật rồi! Vũ quay người dợm bước nhưng chợt nghĩ đã mất công đến lại về ngay thì không ổn. Đây là lần đầu tiên nó chủ động bước vào thế giới của Lam, chấp nhận con người nặng lòng với quá khứ ấy. Nó nghĩ mình sẽ bớt thiện cảm nhiều lắm nếu Lam không phải là người như vậy. Lại đứng làm tượng thêm lúc nữa, cho đến khi không chịu nổi việc muỗi vo ve xung quanh, nó tặc lưỡi, gõ cửa cầu may.
-“ Mời vào”- Không cần hỏi ai, giọng bên trong vọng ra.
Vũ khẽ nhíu mày, không biết anh ta có quá dễ dãi hay quá tự tin vào bản lĩnh của mình mà không thèm hỏi ai, đã mời gọn ơ thế không biết. Nó mở cửa bước vào, tiếng cót két của cánh cửa lâu ngày không ai mở làm nó giật thót người. Đưa mắt nhìn, Lam đang ngồi bên bàn với một đống giấy tờ. Hắn mặc quần đùi, áo cộc tay. Còn nó thì mặc quần dài áo dài như chết rét. Buồn cười .
Không rời mắt khỏi màn hình laptop chi chít chữ, Lam hỏi ngay khi biết người vừa vào là ai.
-“ Sao em đến đây?”
-“ Không biết nữa” – Vũ đáp lại, nở nụ cười khá hài lòng. Không hiểu sao khi nhìn thấy Lam, nó chợt ấm lòng lạ.
-“ Em thật sự không biết hay em không muốn nói ?”
Nó cắn môi suy nghĩ. Hít một hơi sâu, nó nhìn thẳng vào Lam.
-“ Tại sao anh tránh mặt tôi suốt tuần nay?”
Tay vẫn lướt đều trên bàn phím, Lam đáp mà không hề nhìn nó:
-“ Anh không hề lãng phí thời gian, công sức vào việc tránh mặt em. Mà dù có tránh mặt được một tuần thì liệu có tránh được một năm, một đời không?”
-“ …tôi..đã làm chuyện vô ích”. Vũ thở dài hụt hẫng
Lam ngẩng lên nhìn Vũ, mỉm cười bí ẩn.
-“ Anh không nghĩ vậy. Anh không thể đi tìm em khi chưa xong việc nhưng em đã tìm đến anh. Đó có thể coi là duyên nợ giữa chúng ta”
-“ Đừng nói thế chứ. Tôi sợ lắm”
-“ Đầu đội trời chân đạp đất, em mà biết sợ ai” – Lam bật cười, nhìn Vũ trìu mến.
Vũ so vai, bối rối. Ở trước mặt Lam, nó luôn thấy mình nhỏ bé.
-“ Tôi ngủ ở đây được chứ?”
Trời đã muộn, xe buýt không còn chạy nữa. Quanh đây lại chẳng có xe ôm. Tiền bạc cũng chẳng đủ để đi taxi.
-“ Cứ tự nhiên”- Lam khẽ gật đầu, rồi quay vào với núi tài liệu.
Vũ nhìn căn phòng lăn lóc những hộp mỳ ly, đống quần áo vứt bừa bãi dưới sàn. Không ti vi, không tủ lạnh, không giường, chỉ có một cái bàn làm việc kê gần cửa sổ và một cái chiếu rải trên đất. Bám bụi mọi chỗ trừ chỗ làm việc của Lam. Ít ra đây còn có điện. Căn nhà ở vùng ngoại ô này, Lam mua lại từ người quen, là chỗ trốn lý tưởng của anh mỗi khi cần tập trung làm việc hay cần yên tĩnh. Quẳng cái balô vào góc nhà, Vũ bắt tay vào dọn cho mình một chỗ ngủ. “Tự nhiên “ là thế này đây ^”^. Trong lúc nó dọn dẹp, Lam chẳng nói gì, cũng không một lần nhìn nó. Lam đang cộng tác với công ty Wedo.JSC , công ty tư vấn thiết kế, tập hợp toàn những kiến trúc sư, kỹ sư trẻ, năng động và chuyên nghiệp trong lĩnh vực kiến trúc và xây dựng. Cứ được giao công việc là anh ta chúi đầu làm, không đếm xỉa gì hết trơn. Bao nhiêu người yêu đều phải bỏ đi vì thái độ lãnh đạm này đây. Vẳng đâu đây lời chị hai nó “Công nhận tài năng của họ như cách chấp nhận họ cũng xứng đáng được hưởng hạnh phúc giống bất kỳ người bình thường nào”.
Trong tiếng dế kêu đêm, có một đứa con trai ngồi im, cuộn tròn người lặng lẽ ngắm một người đang mải miết làm việc. Thời gian trôi đi thật chậm, căn phòng như được phủ kín bởi thứ không khí đặc quánh, mơ hồ, im lặng… Chỉ có tiếng lách cách của bàn phím ru nó vào giấc ngủ… Rồi hình như người nó được nâng lên, trôi lững lờ, rớt nhẹ nhàng xuống. Là Lam bế nó nằm cạnh anh. Nó cười với anh trong cơn mơ màng, chúc anh ngủ ngon rồi thiếp đi.
Những tia nắng sớm đầu tiên khiến Vũ đưa tay dụi mắt. Lam nằm ngủ gục trên bàn, còn nó gối đầu lên đùi Lam. Nó ngồi dậy, chiếc chăn mỏng tuột xuống. À, là hắn đã đắp cho nó. Nó tiến sát lại để nhìn cho rõ khuôn mặt đang ngủ kia. Vũ nghe rõ cả hơi thở, ngửi được mùi mồ hôi, nhìn rõ màu sắc trên lớp da thịt, những quầng thâm viền quanh mắt. Vũ đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt quen thuộc ấy, từ từ cúi xuống trước khi kịp nhận thức điều đang làm. Chỉ một giây sau, nó giật mình tỉnh lại, nằm vội xuống, vùi mặt vào chăn. Dường như tấm chăn mỏng không che đi được khuôn mặt đang đỏ phừng phừng của Vũ.
Một buổi sáng cũng không tệ.
-“ Ưhm…”
Lam chống tay, ngóc đầu dậy. Nằm ngủ trong tư thế không thoải mái khiến người anh mỏi nhừ. Vươn vai, Lam đứng dậy cho “giãn gân giãn cốt”, quên béng cái kẻ đang gối đầu trên đùi mình.
Đầu Vũ thả tự do xuống nền nhà.
-“ Ouch!” – Vũ lấy tay ôm đầu, nhăn nhó.
-“ Ơ..nhóc…Xin lỗi! Không sao chứ? Anh quên mất”
-“ Không sao mới lạ. Đau chảy nước mắt luôn nè.”- Nó làu bàu. Nó chỉ hôn lén người ta có một cái chứ làm gì nên tội mà bị đối xử thế.
-“ Xin lỗi. xin lỗi ”- Lam rối rít nói, xoa xoa cục u to đùng trên đầu nó, thổi phù phù –“ Thương thiệt ! Phù…cái đau bay đi nào…phù..phù…hết đau chưa?”
Vũ phì cười.
– ”Tôi không phải con nít cho anh dỗ dành kiểu đó nhé”
Lam nhún vai kiểu ai-biết-được.
-“ Anh có mang dầu gió, để bôi lên cho hết sưng ”
-“ Không, mùi dầu bám vào tóc khó chịu lắm. Cứ kệ thế đi, tự nó sẽ xẹp”
-“ Không được, nhỡ tụ máu thì sao?”- Nói rồi, Lam lục tìm trong hành lý, lôi ra chai dầu Trường Sơn. Mặc cho nó la oai oái, Lam cứ kiên quyết đổ cả chai dầu lên đầu nó. Giời ạ, mùi nồng nặc thế này người ta lại bảo nó dùng dầu gió gội đầu ấy chứ. Ước gì có thể tuốt dép ném thằng vào cái mặt đắc ý của con người đối diện.
-“ Chết, anh không để ý. Cái này quá hạn hai năm rồi” – Lam la lên- “ Để anh đi mua chai khác”
-“ Giết đấy!” – Vũ gầm gừ. Hắn âm mưu làm tổn hại đến mái tóc cứng và rối…ờ…đẹp tự nhiên của nó chắc. Hai chai dầu gió đổ lên đầu? Rụng sạch tóc còn gì ‘__’ Bảo nó đi tu còn nhanh hơn. Mà không rụng tóc thì cái mùi dầu nó ám ảnh cả đời mất ^”^
Quỹ đạo của cuộc sống của hai người đan xen vào nhau, Lam chỉ quan tâm đến Vũ khi ấy. Ăn sáng xong (bữa sáng do Vũ phụ trách nấu nước sôi ăn mỳ), Lam lại miệt mài bên máy tính. Lại một kẻ im lặng ngồi không (do bị bỏ quên), thỉnh thoảng chán chán đập ruồi chơi. Nhìn những em ruồi phơi xác la liệt, Vũ tự nhiên thấy.. phục mình. Sau này nó làm nghề trừ muỗi đập ruồi chắc cũng kiếm sống được. Nhưng trò này nhanh chán, một lúc sau chẳng còn con ruồi nào cho nó đập. Sự trầm tư và tĩnh lặng mang sức mạnh kỳ lạ lan tỏa khắp phòng. Vốn là đứa trầm tính, Vũ không tin là có ngày nó cảm thấy bứt rứt không yên, chỉ vì…không gian quá yên ắng. Nó cần tìm một đề tài để nói, một việc để làm.
– “Anh biêt hôm nay là ngày gì không?”
– “Không!” – Lam đáp lại lạnh lùng. Hết chuyện !
-“ Anh thực sự không tò mò sao?”- Vũ cố vớt vát.
-“ Không!”- Vẫn cái giọng lạnh lùng, vẫn tiếng gõ bàn phím đáng ghét.
– “Tôi làm phiền anh sao?”
– “Có thể”
– “Vậy tôi về” – Vũ đứng dậy, xách balô bước đi. Đến cửa, nghe giọng Lam gọi.
-“ Vũ này”
– “Sao?”- Nó quay lại, tưởng đâu Lam sẽ xin lỗi nó vào bảo nó ở lại. Nhưng hắn lục tìm trong túi áo, lấy ra một vật, ném về phía nó. Vũ chụp lấy, một cái hộp quẹt có vỏ ngoài được làm rất tinh xảo.
– “Mới mua hôm trước, anh chưa dùng. Chúc mừng sinh nhật em!! Không tiễn nhé.”
Lam không nhìn nó lấy một cái. Đâu ra kiểu chúc mừng sinh nhật lạ đời vậy chứ ??? Quà là một cái bật lửa, một đồ vật vô dụng cho người không bao giờ hút thuốc như nó. Thậm chí món quà cũng chẳng được người tặng tốn công bọc lại. Như thể anh ta chỉ chợt nhớ ra sinh nhật nó mới đây và cái hộp quẹt là quà chữa cháy. Không còn gì có thể níu kéo Vũ ở lại thêm một giây, một phút nào. Nó sập mạnh cửa bước đi, thầm mong cho cánh cửa hỏng luôn càng tốt…
Còn lại một mình trong phòng, người kia ngừng giả vờ nhìn vào màn hình, tay thôi không gõ những ký tự vô nghĩa, đầu gục xuống, đôi tay trống trải xòe ra rồi bất ngờ bóp chặt lại, những ngón tay trắng nhợt ngọ nguậy trong một cơn giận dữ cố kìm nén.
————²————–
-“ Cậu ngừng đi!” – Nguyên quát lên. Cậu ta quăng cái gối vào đầu nó, khi nhận ra căn phòng đã trở thành một đống lộn xộn. Vũ không ngừng đập phá cái phòng trọ nhỏ bé của tụi nó.
Vũ bướng bỉnh gào lên:
-“ Ừ, thì cậu cứ đập tôi đi.Tôi cóc ngán.”
Im lặng.
-“ Cậu như thế khiến Nguyên đau, mà Nguyên không biết làm gì để Vũ ngừng lại cả. Muốn đánh thì đánh tôi nè, đừng có phá đồ đạc nữa. Tiếc lắm” – Nguyên trả lời.
Vũ mím môi, rồi nó bật cười:
-“ Ngu quá! Ai muốn đánh cậu cơ chứ”
-“ Chỉ có cậu ngu thôi” – Nguyên nhẹ nhàng – “ Tôi sợ cậu phá nát phòng thì tiền đâu mà đền cho trường nên mới ngu theo”
Vũ thụi vào lưng Nguyên,cười nhẹ nhõm. Ở bên cậu ta lúc nào cũng yên bình, không khổ sở như ở cạnh Lam. Nguyên cũng đáp lại bằng một nụ cười mà Vũ chợt nhận ra đó là kiểu cười khiến người khác …đau tim.
-“ Vũ, tay cậu chảy máu kìa” – Nguyên chỉ vào bàn tay nó. Ngón giữa không biết va phải vật gì, rướm máu.
Nguyên nâng ngón tay đó lên dí về phía Vũ.
-“ Cậu mút đi, để cầm máu. Ai bảo phá phách cho lắm vào”
Nó quay mặt đi
-“ Thôi, nhiễm trùng chết. Để kiếm ago”
-“ Nguyên mút nhé”
Không kịp để nó phản ứng, Nguyên đưa ngón tay rướm máu lên môi mút nhẹ.
-“ Thế là máu cậu hòa trong máu tôi rồi. Suốt đời cậu sẽ theo tôi cho xem”
Nó rụt tay lại, bối rối:
-“ May mà ở trong phòng, chứ làm vậy bên ngoài người ta nghĩ lung tung đó”
-“ Nguyên muốn mọi người nghĩ lung tung đấy. Mà sao cậu không nghĩ lung tung như thế đi”
-“ Tôi….”- Vũ giật mình nhìn Nguyên. Cảm giác không lành lan khắp người, gai gai.
-“ Vũ nghĩ sao về Nguyên? Có thích tôi không?”- Nguyên đứng im lìm nhìn nó, vẻ đẹp thiên thần hiển hiện rõ nét hơn bao giờ hết.
Vũ cảm giác như mình kẹt giữa rừng sâu không rõ lối về. Từ lúc nào chuyện lại thành ra thế này? Vũ rụt rè nhìn cậu bạn, Nguyên nghiêm túc nhìn lại nó. Tính sao đây? Tính sao đây?
-“ Đùa đấy!” – Nguyên cười nhẹ – “ Hết hồn chưa? “
-“ Đau tim quá!”- Vũ thở ra, cùng lúc với gói quà bọc giấy màu xanh chìa trước mặt nó.
-“ Vũ, tặng cậu. Sinh nhật hạnh phúc!” – Nguyên nói, một bên khóe miệng cậu ta hơi nhếch lên, tạo thành nụ cười nửa miệng.
-“ Cám ơn.”- Vũ cười thật tươi vì bất ngờ và sung sướng. Chợt hình ảnh sáng nay ùa về khiến phút sau, nụ cười của nó có héo đi một chút, gượng gạo.
Nguyên tinh ý nhận ra ngay. Cậu đưa tay xoa đầu Vũ khiến tóc nó bù xù hơn, rủ cả xuống mắt.
-“ Này, này” – Vũ đập vào tay Nguyên. Cậu ta càng vò mạnh mái tóc, dúi đầu nó xuống, rồi tinh quái lỉnh ra xa, nhìn nó thách thức. Cái nhìn kích thích tính trừng phạt của nó. Vũ lao ra đuổi bắt Nguyên, cười rộ cả hành lang kí túc xá.
Trong thâm tâm, Vũ thầm cám ơn Nguyên. Cảm giác kỳ lạ không nói nên lời khi được người khác sờ đầu, những lúc ấy, tâm tính trĩu nặng với đi, mang lại niềm an ủi không tên, không dùng bất cứ gì thay thế được.
————²————–
– “ Vũ! Đi với anh!” – Lam xuất hiện ở cửa phòng nó lúc không ngờ nhất. Anh ta thản nhiên như thể không có gì xảy ra giữa hai người. Vũ trì lại nhưng Lam kiên quyết kéo đi. Có chuyện gì đó không ổn..
Nguyên giữ tay Vũ lại khi họ đi qua sân ký túc xá. Gió tung lên từ dưới thảm cỏ xanh.Gió vần vũ giữa ba người đang đứng lặng. Nguyên nhìn Lam, cậu không cho phép anh kéo Vũ đi ngay trước mặt cậu. Lần trước cậu đã nhân nhượng với anh ta rồi. Lam nhìn Vũ, để cho nó tự quyết định.
-“ Đợi nhé. Tớ sẽ trở về ngay”.- Vũ khó nhọc nói.
Nguyên thả tay Vũ ra. Lam kéo Vũ lên xe, chụp lên đầu nó cái gọi là mũ bảo hiểm, phóng đi. Cái áo trắng tinh khôi của Vũ càng đỏ sắc chiều tà. Nguyên cứ đứng sững, mặc cho gió tha hồ vần vũ. Cậu biết mình đã thành người đàn ông thực thụ khi chợt hiểu mình vừa đánh mất một điều quý giá nhất.
Gió thổi rát mặt. Tốc độ 80km/h, không giảm. Lam không nói và Vũ cũng không hỏi. Hơn tiếng sau, cả hai có mặt ở biển. Lam vứt xe máy chỏng chơ, kéo tay nó dạo trên bờ cát dài. Hai người lặng lẽ đi, Lam nắm chặt tay nó, rất chặt, nó không tài nào rút tay lại được. Gió thổi sàn sạt qua những ngọn cây, dội lên thứ âm thanh rì rào thì thầm. Biển không yên tĩnh nhưng không gian ấy dường như ngừng lại chỉ dành cho Lam và Vũ.
Lam đột ngột đứng lại, vòng tay Vũ ra trước bụng anh, giữ khư khư.
-“ Em có biết vì sao Vân không để em đi tiễn không?”
-“ Tôi không rõ. Nhưng chẳng lẽ anh đưa tôi đến đây chỉ để nói vậy thôi sao?”
-“ Tất nhiên là không rồi. Một thời gian dài, tôi đã không chân thành nói với em điều này. Tôi yêu em, Vũ à.”
Im lặng.
-“ Nếu tôi từ chối vì không yêu anh”
-“ Em có thể từ từ suy nghĩ rồi quyết định. Dù em từ chối thì anh vẫn yêu em theo cách riêng của anh”
-“ Anh không phải kẻ si tình đến vậy”
-“ Vì em anh mới trở thành như thế” – Vẫn giữ nguyên vòng tay nó, Lam xoay người qua, bắt nó nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt màu đen , sâu thăm thẳm như thể khẳng định… anh thuộc về nó… mãi mãi…
Vũ tưởng như kiệt sức, đôi chân run rẩy muốn ngã. Đôi môi nó mấp máy chực thốt ra lời gọi nhưng tắc nghẽn nửa chừng. Nó cố nói một cái gì đó tựa như lời xin lỗi, nhưng giọng nó từ vực thẳm vọng lên đến cửa miệng thì mất hút. Nó rơi vào trạng thái đờ đẫn và bối rối. Vũ và Lam đứng đối diện nhau, nhìn vào mắt nhau nhưng như nhìn ở nơi nào xa xăm. Choáng váng….xót xa… khắp người đẫm mồ hôi. Nó đứng giữa thiên nhiên như kẻ xa lạ. Vũ lắc đầu trước linh cảm thoáng qua… Lam hiểu cử chỉ đó như lời từ chối.
-“ Sau khi Vân đến chỗ trọ,biết được em và anh trọ cùng nhau, nhỏ đã đến gặp anh nói chuyện. Cái hôm em trở về và nói sẽ chuyển vào ký túc xá, anh đã được thỉnh giáo tình chị em của Vân. Nhìn anh bầm dập vậy chắc em cũng hiểu.”
-“….”
-“ Vân nhờ anh chăm sóc em”
-“ Chị ấy nhờ anh?”
-“ Đúng. Thậm chí còn để lại một món quà cho anh nữa” – Nguyên nói thật nhỏ câu cuối. “Quà “ư? Một tình địch có thể được coi là quà không nhỉ? Đến lúc đi xa, con bạn vẫn không quên chơi khăm anh một vố.
-“ Anh nhắc lại chuyện này vì điều gì? Để chứng minh anh đã được chị tôi cho phép ư?”
-“ Không! Anh được phái đi học ở ĐH Kiến trúc Toulouse tại Pháp chuyên ngành thiết kế. Anh đã không thể thực hiện lời hứa chăm sóc em với Vân. “
-“ Bao giờ…anh đi”
-“ Chiều mai! Đây sẽ là lần cuối cùng anh nói yêu em.”
Lam buông tay nó ra, quay người bước đi. Anh đi để giữ gìn chút kiêu hãnh thảm hại cuối cùng. Dấu chân anh dẫm trên lớp cát mỏng nghe rào rạo đến nhói lòng. Không một lần quay lại, Lam không biết phía sau…trên bờ cát ấy… Vũ đứng dõi theo anh với dáng điệu bàng hoàng, thẫn thờ.
Vũ quay vội xuống biển, bước được vài bước, tim nó đập rộn lên điên cuồng và gần như vỡ òa vì đau đớn. Nó đưa tay lên che mặt, ướt đẫm. Biển và con người đều chứa đựng thứ nước mặn chát như nhau. Tiếng thổn thức bị vùi lấp trong sóng biển ầm ầm, nước biển tưới ướt thẫm cả người nó.
Lam không quay lại, không nhìn thấy dáng vẻ lúc này của nó. Thật may ! Anh trở lại bên chiếc xe máy, hút thuốc trong suy tư. Rít một hơi dài, thả từng cụm khói… đã lâu rồi anh không hút… vì anh biết Vũ không thích mùi thuốc lá. Thời gian trôi đi thật chậm, những điếu thuốc tàn vứt dưới đất ngày càng nhiều hơn. Chiều tắt nắng, vương chút ánh sáng lên người Vũ khi nó bước lên từ biển, cả người ướt nhẹp, những giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc, từ tay áo, từ gấu quần. Lam ngạc nhiên nhìn Vũ. Anh cởi áo, khoác lên người Vũ, kéo khóa lại…không nói gì… Hành động của anh khiến Vũ đau nhiều hơn. Làm chi mà anh ân cần vậy Lam. Lúc bông lơn, lúc lạnh lùng, khi ân cần, khi dịu dàng… Anh khiến nó rối bời như tóc cô gái mùa thu. Mùa tóc rối…Vũ lặng lẽ đón lấy chiếc mũ bảo hiểm từ tay Lam.. Những con đường, những hàng cây bị bỏ lại phía sau…Trong vòng xe quay, họ chợt yên lặng. Im lặng để nỗi đau chạy dài trong huyết quản.
Vũ trở về phòng với đôi mắt thất thần, cả người run lên. Vũ khiến Nguyên nao lòng khi nhìn nó như thế. Cậu muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra mà không thể. Mang trong mình những thắc mắc không dễ hỏi, Nguyên thao thức trằn trọc đến tận hai giờ sáng và quyết định trở dậy. Cậu giật mình khi nhận ra Vũ đang ngồi im như tượng trong ánh trăng lờ mờ hắt xuống qua ô cửa sổ. Nguyên lặng người…nửa muốn ôm chặt lấy Vũ, nửa muốn tránh mặt, cậu ngồi phân vân trong vùng tranh tối, tranh sáng. Những bộ quần áo treo bên ngoài cửa sổ bay phần phật trong gió, nhác trông như những bóng người đang nhảy múa.
-“ Nguyên, cậu không ngủ được à?”
Nguyên giật mình nhận ra Vũ đang hướng ánh mắt về phía cậu. Thật dễ khi nhận ra kẻ kia còn thức vì cả hai nằm cạnh nhau.
-“ Ừ, còn Vũ thì sao?”
-“ Đang sắp xếp lại một số việc trong đầu”
-“ Chiều nay, Vũ và anh Lam đã nói gì? “ – Bóng đêm tiếp thêm can đảm cho Nguyên hỏi thẳng vấn đề nhạy cảm nhất.
Gió thổi lành lạnh…. Bâng quơ, Vũ thả một tiếng thở dài vào im lặng.
-“ Chiều mai, anh Lam sẽ lên máy bay đến Pháp…
– “…”
-“ …Anh ấy nói yêu Vũ trước khi đi …“
-“ Vũ trả lời sao?”
-“ Mình chưa trả lời. Mình chợt nhận ra mình cũng dành tình cảm cho Lam. Nhưng điều đó giờ không cần thiết nữa rồi”
-“ Tại sao lại thế? Tại sao Vũ không nói rõ tình cảm của mình, rồi đề nghị Lam ở lại? Nếu anh ta yêu cậu tha thiết thì anh ta phải vứt bỏ mọi việc để ở lại. Lẽ ra cậu nên làm vậy mới phải, nhất là khi cậu cũng yêu anh ta.”
– “Không thể được. Lam sinh ra để sống cho mơ ước và khát vọng. Cái nghiệp xây dựng nó cuốn hút anh ấy. Nếu Vũ nói ra, thì anh ấy cũng sẽ mỉm cười cám ơn rồi lên máy bay đi xa.”
-“ Dù vậy thì cứ trả lời anh Lam. Đi xa đâu có nghĩa là chia tay vĩnh viễn. Vũ có thể chờ ngày anh ấy quay lại”
Vũ nhìn Nguyên rồi cười ngất:
-“Nguyên này, cậu sẽ làm tụi con gái chết mất.”
-“ Thằng ngốc! Đừng có lảng tránh đề tài này”
Vũ thôi cười, đưa mắt ra ngoài ô cửa . Nguyên chợt hiểu, Vũ đã nhận ra tình cảm của Nguyên dành cho mình.
Nguyên ghét Lam như đào đất bỏ đi, vì vẻ hăng hái đầy nam tính và quyến rũ một cách tự nhiên của anh ta đã khiến Vũ xiêu lòng. Cái lúc Vũ quyết định đi theo Lam, mặc cho cậu giữ lại, Nguyên đã chấp nhận trở thành bạn trung thành của Vũ, không muốn Vũ phải áy náy cho cậu. Với Nguyên, chỉ cần Vũ hạnh phúc là đủ. Một con người cao thượng như Nguyên không bao giờ có thể hiểu nổi tại sao lại có người làm bao nhiêu việc nhân danh tình yêu rồi lại ra đi theo tiếng gọi của mơ ước.
————²————–
Một buổi chiều nắng nhạt, Lam nhìn khắp lượt phi trường. Người đi tiễn anh rất đông, bạn bè, thầy cô, đồng nghiệp, nhưng không có người anh muốn gặp. Lam cười thầm “ Cũng phải, người ta tới thì đi sao nổi.”
Nguyên hớt hải chạy đến, nhưng không có vẻ là đi tiễn.
-“ Lam, anh có nhìn thấy Vũ không?”
-“ Không, có chuyện gì vậy?”
-“ Cậu ta đang ốm nhưng vẫn trốn em đi tiễn anh. Em tưởng cậu ta phải đến đây trước em rồi mới phải… Lam!…Lam! Anh chạy đi đâu? Đến giờ rồi kìa…”
Tiếng gọi của Nguyên chìm lỉm trong đám đông. Lam đã chạy được một quãng xa. Anh linh cảm có điều gì đó không ổn. Anh chạy như điên, mồ hôi túa khắp mặt, khắp người. Im lặng ngự trị trong đầu anh, làm trí não tê liệt trong một nỗi sợ hãi không gọi được tên. Lam không biết phải đi đâu tìm Vũ, anh cứ chạy vô định, tin vào trực giác, tin vào duyên giữa anh và Vũ.
Cuối cùng, Lam nhìn thấy Vũ trong con hẻm nhỏ. Anh vui mừng tiến lại nhưng rồi đứng khựng lại ngay lập tức. Vũ không ở một mình mà còn có thêm năm người nữa. Nhìn sơ, Lam cũng hiểu tình hình.
Anh nhíu mày. Quả thật trình độ nói chuyện bằng tay chân của Vũ không tồi. Cậu có thể đứng vững đến lúc này trước năm tên côn đồ thì phải biết. Nhưng mình Vũ không đấu lại được số đông. Hơn nữa, nó lại đang sốt. Vũ mất đà ngã xuống, năm tên liền vây lại. Không chút chậm trễ, Lam lao vào. Anh ra đòn nhanh, mạnh và cực kỳ chính xác. Không đầy ba phút, anh đã cho ba tên trong bọn đo đất. Trống chỗ, Lam xốc Vũ đưa đi. Một tên nhanh tay chụp lấy cái chai vung lên từ đằng sau. Thoáng thấy cái bóng, Lam đẩy Vũ lên phía trước, đồng thời hụp xuống, vung tay lên. Chai rượu đập vào tay anh vỡ nát. Lam nghe cánh tay mình đau nhói, rát buốt. Anh tức giận xoay người quật gã xuống đất nghe đánh rầm. Tên lưu manh chỉ kêu hự một tiếng rồi bất tỉnh. Tên còn lại sợ hãi chạy thẳng. Lam nắm tay Vũ kéo đi, đẩy cậu lên một chiếc taxi.
-“ Đưa tay cho tôi xem”
-“ Tôi không sao”
-“ Nói dối”
Vũ chụp lấy tay Lam, anh khẽ nhăn mặt. Nâng tay Lam lên, nó biến sắc khi thấy vết đứt sâu hoắm, những vụn thủy tinh cắm vào, máu cứ rỉ rả tuôn ra.
-“ Anh phải đến bệnh viện”
Lam cười nhạt:
-“ Chúng ta đang trên đường đến bệnh viện. Cả tôi và em đều cần được chăm sóc. Em thật liều quá, đang ốm nặng mà không chịu ở yên.”
Vũ cúi đầu hối lỗi. Tại nó mà tay Lam bị thương. Bỗng nó hốt hoảng nhìn Lam.
-“ Chuyến bay của anh…”
-“ Anh sẽ đi chuyến sau. Hành lý thì được gửi sang Pháp trước rồi.”
-“ Xin lỗi”
Lam cười, đưa bàn tay không bị thương lên gõ trán Vũ.
-“ Ngốc, tôi tự nguyện”
Đến bệnh viện, bác sĩ chích thuốc cầm máu rồi tiến hành rửa sạch, gắp vụn thủy tinh ra, may cho Lam mấy mũi rồi băng lại. Lúc đó, nó mới yên tâm đầu hàng trước cơn sốt. Lam vội đưa tay đỡ lấy nó khi nó ngã xuống. Anh bế Vũ lên, vẫn dịu dàng như cái lần cậu say rượu.
-“ Này, tay cậu…”- Ông bác sĩ vội nhắc.
-“ Đừng lo bác sĩ. Cứ để tôi đưa cậu ta vào giường bệnh. “ – Lam cười đáp lại, khẽ lắc đầu trước cái bướng bỉnh của Vũ, cậu ta cứ lo cho người khác trước, còn bản thân thì không biết tự chăm sóc.
“Anh không chăm sóc em thì còn ai nữa” Lam nghĩ thầm.
Lam lấy khăn đắp lên trán cho Vũ. Ngồi bên mép giường, anh canh chừng cho cậu. Cái tay đã bắt đầu nhức nhối nhưng anh gần như quên nó. Vũ sốt cao quá. Cậu thở nặng nhọc trong cơn mê. Bàn tay anh đan vào tay cậu từ lúc nào. Anh cười một mình và quyết định giữ nguyên như thế.
Người hâm hấp nóng, đầu ong ong váng vất. Trong cơn mê sảng chập chờn, Vũ thấy mình lang thang dọc quê hương tìm chị gái, thấy mình lặn lội trên những nẻo đường đầy bụi, nắng lửa, gió, tìm những người thân quen dường như vô vọng. Đúng lúc nó cảm thấy rã rời trong cuộc kiếm tìm kỷ niệm, kiếm tìm tình yêu cho chính mình thì vẳng bên tai nó có tiếng nói quen quen và mắt mờ nhòe hình ảnh.
-“ Em sao rồi? Mơ ác mộng ư?”
Bàn tay ấm đặt lên trán Vũ. Nó muốn vùng dậy nhưng đầu nặng chìm chìm, không ngóc lên được, đành nằm im, giữ chặt vạt áo Lam, mấp máy môi.
-“ Lam…”
-“ Ừ, anh đây. Em đỡ chưa?”
-“ Lam..”- Một tiếng gọi yếu ớt nữa cất lên, cùng dòng lệ chảy xuống má.
-“ Sao thế Vũ, em đau ở đâu à? Bác sĩ !”
-“ Không… đừng gọi…”
-“Vũ, em sao vậy?”
-“ Lam…em thích… anh nhiều lắm..”
Lam sững sờ hóa đá nhìn Vũ. Anh ngoảnh trước, ngoảnh sau, như tìm xem còn kẻ nào khác tên Lam ở trong phòng. Trong một khoảng khắc, mắt anh như vỡ òa vì hạnh phúc. Anh lao đến ôm chặt Vũ…chưa bao giờ anh hạnh phúc đến thế…nước mắt khẽ rơi…
————²————–
-“ Cuối cùng, anh ta vẫn chọn sự nghiệp sao?”
-“ Ừ. Anh ấy quyết đoán như vậy cũng tốt”
-“ Thật, tôi thua rồi!”- Nguyên gào lên khi một chiếc máy bay cất cánh.
Vũ bật cười, bá cổ Nguyên.
-“ Về thôi. Tôi mời cậu ăn”
Trên đầu cả hai, ánh sáng lấp lánh đến vô cùng.