Hành trình tìm uke - Chương 2.2
Chap 2b
Đứng trước mặt Nguyên là cậu con trai gọn gàng trong bộ đồng phục cấp 3, hai tay kéo chiếc vali to đùng. Cả con người cậu ta toát lên màu nâu bóng của gỗ lim, mái tóc xù xù, vài lọn xoăn rủ xuống không che nổi vầng trán cao. Cậu ta trân trân nhìn Nguyên, đôi mắt mở to như chờ câu trả lời “ Nhớ hay không?”
-“ Cậu là…”
-“ Mình là Vũ! “ – Cậu ta cười toe.
-“ À, lần trước cảm ơn cậu nhé “
-“ Không có gì. Mình vào được chứ?”
-“ Tất nhiên” – Nguyên vội đứng tránh khỏi cánh cửa –“ cứ sắp xếp đồ đạc vào bất cứ chỗ nào còn trống”
Vũ bước vào, đặt vali xuống đất, quay ra nhìn Nguyên ngượng ngiụ
-“ Uhm, cậu có nước không? Cho mình xin một cốc. Leo một hơi lên tầng 6 mệt quá”
-“ Ktx lởm, không có thang máy” –Vừa gật đầu đồng ý, Nguyên vừa lấy cốc rót nước cho Vũ.
-“ Người ta bảo leo mỗi bậc cầu thang tăng tuổi thọ thêm 3s. Coi đó như niềm an ủi vậy “ – Vũ bông đùa, đón lấy cốc nước từ tay Nguyên, cậu uống một hơi hết sạch.
-“Ừ, leo 10 năm mới sống thọ thêm được một năm”
Nguyên mỉm cười nhìn Vũ. Cậu ta khiến Nguyên cảm mến. Sinh ra và lớn lên ở đất Hà thành, trong một gia đình giàu có và quyền thế, Nguyên không thể hòa nhập được với những kẻ nhà quê. Cậu tôn trọng họ nhưng không sao quen được với cách sống, cách nói đậm chất thôn quê ấy. Vũ lại khác. Cái giọng đặc sệt địa phương mà nghe thanh nhẹ, không làm Nguyên ghét. Cái chân thật toát lên mà không hề khờ khạo.
Thân nhau rồi, Nguyên mới nhận ra Vũ ít nói, trầm lặng nhưng có thể cởi mở với bất kỳ ai bắt chuyện với mình. Sinh viên ngoại tỉnh học ở thành phố có hai loại. Một là kiểu nam nhi chi chí, quyết tâm vươn lên học thật giỏi, sống thật tốt, là kiểu gương mẫu mà mọi bậc cha mẹ đều muốn con cái học theo. Còn loại thứ hai là những kẻ không thể thoát khỏi cám dỗ của thủ đô,sớm muộn cũng sa ngã. Còn Vũ, cậu ta chẳng thuộc loại nào trong hai loại trên. Ở cậu không có sự chăm chỉ, cần mẫn đến ngưỡng mộ, cũng không có sự ngây ngô dễ lầm đường lạc lối. Cậu ta học khá nhưng lại chưa có dự định gì cho tương lai để cố gắng đạt tới. Cái cách Vũ sống cho thấy cậu ta hiểu được nhưng cạm bẫy ở đời. Vũ chỉ đơn giản là chấp nhận sự phức tạp của cuộc sống, gặp rắc rối thì tùy cơ ứng biến.
Nhưng có một điều khiến Nguyên không khỏi ngạc nhiên. Vũ làm thêm rất nhiều, từ gia sư, phục vụ bàn đến phát tờ rơi, sửa xe đạp…
Có lần không ngăn được thắc mắc, Nguyên hỏi:
-“ Cực vậy để làm gì? Trường mình trường công, học phí và phí sinh hoạt đâu nhiều”
-“ Thì cũng là muốn kiếm tiền thôi. Vũ muốn có thật nhiều tiền” – Cậu ta khịt mũi đáp lại.
-“ Có tiền rồi sao nữa?”
Vũ nhìn xa xăm
-“ Không biết…Cứ muốn có thật nhiều tiền thôi. Biết đâu có ngày tặng cho ai đó không biết chừng” – Vũ nói câu cuối với giọng cười rúc rích.
-“ Cậu lạ thật “ – Nguyên nhận xét.
Vũ nhìn cậu ngạc nhiên:
-“ Đùa hả? Người như Nguyên mới lạ chứ. Trai thành phố mà sống xa gia đình, lại còn đi làm thêm, quyết không nhận viện trợ từ bố mẹ”
-“ Thế à “
Nguyên chỉ hỏi hờ hững. Ý nghĩ trôi dần về quá khứ. Gia đình Nguyên đúng motif nhà giàu. Quan hệ gia đình lạnh nhạt, tình yêu thương tính bằng tiền. Từng có một thời gian ăn chơi, cậu quen biết những cô gái làm ở quán bar. Ban đêm họ rực rỡ, phấn son thơm lừng. Nhưng chính khi gặp họ vào ban ngày, khi son phấn gột rửa. khi quần áo được thay, Nguyên bắt gặp trong lòng mình một điều gì đó không bình an. Rồi chẳng biết từ bao giờ, cái ý chí tự lập trỗi dậy, cháy rực.
-“ Này, có người yêu chưa?” – Vũ lên tiếng sau một hồi im lặng.
-“ Không có.”
-“ Xạo, mặt vầy mà bảo chưa. Ít nhất cũng phải vài ba mảnh tình vắt vai”
-“ Có sao nói vậy thôi. Nguyên chưa yêu ai cả”
-“ Sao thế? Bất lực chăng? “ – Vũ bông phèng.
-“ Thôi đi cha. Đoán mò tầm bậy, tầm bạ. Tôi không tin ở con gái. Họ quay mình như chong chóng ấy”
-“ Vậy là thích con trai?”
Nữa, chơi shock tinh thần kiểu này hại tim lắm nha Vũ. Với lấy cái gối, Nguyên ném về phía Vũ.
-“ Khùng, tôi con trai mà”
Bắt lấy cái gối và ôm ghì nó trong tay, Vũ cười:
-“ Con trai thì sao? Yêu thì câu nệ chi ba cái chuyện cỏn con”
-“ Cả đống vấn đề mà bảo chuyện cỏn con.” – Nguyên nhíu mày, rồi cười tinh quái –“ Thích tôi thì nói thẳng ra đi, đâu cần vòng vo làm gì cho mệt”
Vũ ném lại cái gối vào đầu Nguyên.
-“ Ăn dưa bở ngon nhỉ. Ngồi đấy mà mơ”
Nguyên cười kiểu ‘ta đây biết tuốt’ làm Vũ tức điên. Hai đứa lao vào vật lộn như trẻ con.
Cốc, cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, khiến cả hai ngừng đùa. Đưa tay vò vò mái tóc rối, Vũ ra mở cửa rồi đứng chết trân khi nhận ra người đang ở trước mặt.
-“ Chào em!” – Lam cố tình ngân nga giọng mình khi thấy khuôn mặt khờ câm của Vũ.
-“ Chào anh!” – Vũ đáp lại máy móc. Thấy ánh nhìn chữ gian đóng mác của Lam, cậu tỉnh hồn lại – “ Sao anh lại ở đây? “
-“ sao không? Anh mới chuyển sang ở phòng bên cạnh. Qua chào hỏi hàng xóm có gì sai.”
-“ Hả???? Đây là ktx trường mà. Anh có phải sinh viên trường tôi đâu”
-“ Ừ.” – Lam cười cười, vẻ mặt không thể hiểu đang nghĩ gì.
Cái ktx trường Vũ bình thường. Nghĩa là nó cũng có mấy cái tệ nạn kiểu như sống thử, đưa người trường khác vào trọ lén… Nhưng Vũ không ngờ là Lam dám lợi dụng điều đó để mà tấn công cậu.
-“ Mời bạn cậu vào chơi đi. Cứ đứng ở cửa nói chuyện không hay” – Nguyên nói vọng ra khi thấy đứng chình ình ở cửa, một bên là sát khí bừng bừng, một bên là bê tông trơ trơ.
Khẽ hất đầu vào trong, Vũ thì thầm:
-“ Đó, honey thứ 6 cho anh đấy. Có gì vào trong rồi nói tiếp”
Nguyên nhìn người thanh niên vừa bước vào, một anh chàng cao khoảng 1m80,điển trai , dáng điệu mạnh mẽ.
-“ Chào em” – Lam mỉm cười thân thiện.
-“ Chào anh” – Nguyên đáp lại.
Không muốn làm phiền, Nguyên lôi sách ra đọc, thỉnh thoảng lắng nghe câu chuyện của Vũ và Lam. Hai người nói chuyện với nhau lúc lâu, lúc tranh cãi, lúc im lặng.Chẳng biết Vũ có nhận ra không, chứ cậu ta dễ cáu hơn. Trước mặt Lam, cái bản tính trẻ con lộ nhiều. Nguyên lờ mờ đoán ra quan hệ của hai người nhưng không có ý định hỏi sâu thêm.
Ngay lần gặp đầu tiên, Nguyên đã thấy Lam mang hơi thở giống cậu. Thời gian sau này đã chứng minh tất cả. Nguyên thường bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta, xuyên trái tim như thép nhọn, nhiều lúc khiến người đối diện sợ hãi vì có thể ngã vào trong đó, không có lối thoát. Nhưng đồng thời, trong đôi mắt ấy ẩn chứa cái gì vướng víu, không muốn gỡ ra. Lam để mọi người lướt qua đời mình không níu kéo, như thể anh ta chỉ là bóng ma giữa nhân gian và tất cả đều có thể xuyên qua. Lam câm lặng trong một khối băng, u tịch trong bóng tối.
Vũ hay phàn nàn về anh ta. Nào là tốt bụng giúp bạn gái những việc lặt vặt, “khuyến mãi” thêm nụ cười ruồi mà bao cô chết đứ đừ vì tưởng đó là nụ cười galăng. Rồi thì đẹp trai, học giỏi, nói năng lịch sự, được cả khoa và thầy cô yêu mến nhưng chẳng ai dám nhìn thẳng vào anh ta. Nào là phong lưu khắp nơi, quyến rũ bao người nhưng luôn thề thốt là chưa thích ai…
Nguyên mỉm cười, Vũ không nhận ra? Chỉ trước mặt Vũ, anh ta mới thoải mái nói chuyện một cách tự nhiên nhất, không gì có thể đơn giản hơn.
-“ Anh ta luôn làm người khác hiểu lầm” – Vũ kết luận. Cậu ta nhìn Nguyên, mắt ánh lên màu chiều không nắng.
À không, Vũ hiểu , hiểu rõ Lam như chính bản thân cậu ta. Có lẽ, cậu cũng nhận ra con người thật của Nguyên nữa..
Vũ có cái vẻ hoang dã hiếm gặp cũng như sắc trong veo của đôi mắt. Trong đến vô ngần. Bình thản quá. Ánh mắt đó xoáy vào Nguyên cùng câu hỏi:
-“ Nguyên thích anh Lam không?”
-“ Một chút” – Cậu đáp, nửa đùa, nửa thật.
-“ Có muốn làm người yêu anh Lam không?”
Nguyên bật cười:
-“ Vũ không yêu anh ấy sao? Thấy anh Lam thương Vũ lắm mà”
-“ Làm gì có…uhm…có lẽ..”- Vũ vò vò mái tóc cứng, một thói quen khi bối rối. Ngẩng lên nhìn, cậu ta cười vô tư.
-“ Nếu là Nguyên thì ảnh sẽ yêu thật lòng cho coi. Không ai hợp với ảnh hơn Nguyên đâu. Tin Vũ đi”
Nguyên cười thay cho câu trả lời. Có lẽ đêm nay, cậu sẽ mơ, về người con trai bình thản trong gió, có nụ cười trong trẻo đến lạ kỳ. Thấy Vũ vẫn nhìn mình, Nguyên lảng sang chuyện khác:
-“ Anh Sơn vừa rủ qua phòng ảnh nhậu. Đi không?”
-“ Đi chứ” – Vũ gật đầu ngay tắp lự -“ hôm nay Vũ không phải đi làm thêm”
Sơn và Lam ở chung phòng. Bình thường Vũ sẽ không đời nào ghé qua phòng Sơn vì không muốn gặp Lam.Nhưng tối nay, anh ta đã đi sinh nhật bạn từ chiều.
Hớn hở đập cửa, Vũ réo:
-“ Anh Sơn ơi, mở cửa. Tụi em qua nè”
Cửa mở cùng ánh sáng lấp lánh:
-“ Đến vừa hay. Tụi anh đang chuẩn bị đồ nhậu”
-“ À, tôi chợt nhớ ra là mình chưa làm xong bài tập.Xin phép anh, tôi về phòng đây. “ – Vũ mỉm cười đáp lại, đoạn quay ngoắt 180 độ, định bước về phòng với tốc độ nhanh nhất có thể.
-“ Khoan, sao thấy anh là em chạy vậy hả?” – Lam vội kéo tay Vũ.
-“ Tôi không chạy trốn anh, tôi chỉ chạy trốn khỏi phiền phức thôi. Tại sao anh lại ở nhà? Anh không đi sinh nhật bạn sao?”
-“ Anh sao có thể đành lòng bỏ nhóc ở nhà mà vui chơi được” –Lam cười, vòng tay ôm lấy Vũ khiến cậu ta gắt um.
-“ Anh có buông tôi ra không thì bảo? Đồ xấu xa”
Lam cười to:
-“ Giỏi thì thoát khỏi tay anh xem, nhóc”
-“ Grừ”
* Vùng vẫy*
*Vùng vẫy*
Nguyên bước đến, giật Vũ khỏi vòng tay Lam, nhíu mày nói:
-“ Đùa đến đây thôi. Anh có định cho tụi em vào trong không?”
Lam thoáng ngạc nhiên nhìn Nguyên, rồi bước tránh khỏi cửa,hất đầu vào trong phòng. Còn Vũ thì nhìn Nguyên với ánh mắt biết ơn. Cheh, để hai người đó cãi nhau thì có mà hết ngày cũng không xong. Nhưng lần này, Nguyên thấy bực bực trong lòng. Cậu không muốn thấy cảnh thân thiết giữa Vũ và Lam chút nào.
-“ Mùi thơm ghê. Anh Sơn có gì cho tụi em thế?”
-“ Mực nướng. Đặc sản quê nhà nhé” – Sơn quay ra cười, tay hươ hưo cái đĩa mực. Anh ta trông đậm người và chất phác.
-“ Well, cứ nhìn thấy anh là tâm hồn em được cứu rỗi. Anh đã thanh tẩy bầu không khí “ ô nhiễm nơi đây” – Vũ nhìn Sơn long lanh ánh mắt.
-“ Này, anh vừa ban phát miễn phí nụ cười thiên thần đấy. Bộ nhóc không được cứu rỗi sao?”
-“ Cứu? Cứu cái đầu anh á. Đừng so sánh điệu cười phát tởm đó với nụ cười trong sáng của anh Sơn nhé”
-“ Thôi thôi, em mà nói nữa thì tối nay anh không sống nổi với thằng Lam.”- Sơn vội xua tay.
Điệu bộ của anh khiến mọi người cười vang. Bốn người ngồi xuống. Lam mang ghita ra đánh cho thêm phần xôm tụ. Lúc đầu, Nguyên tưởng anh ta chơi cho vui nhưng sau mới hiểu, tiếng đàn kia để tặng cho một người. Phải chăng vì vậy mà tiếng đàn có hồn hơn, mặn mà hơn. Nguyên với Sơn vỗ tay tán thưởng,còn Vũ nhìn Lam khẽ mỉm cười như dòng nước êm đềm. Vì bài nhạc hay vì Lam?? Dường như lúc đó giữa hai người đã có một sợi dây ấm áp vô hình nối liền hai trái tim.
-“ Chén nào!” – Sơn lên tiếng, cùng lúc với bốn cái tay vươn tới cái đĩa mực.
-“ Mực ngon”- Nguyên nhận xét.
-“ Quê anh ở gần biển à ?” – Vũ hỏi
-“ Ừ, quê anh ở Quảng Ninh. Nhà anh ngay cạnh biển, sáng nào gió cũng đưa hương biển mặn chát vào. Tụi bay thích thì hè này về quê anh chơi”
-“ Tuyệt. Em thích biển. Ở quê em không có biển, chỉ có con sông Đà hùng vĩ thôi” – Vũ mơ màng
-“ Thảo nào nhìn hai người đen thế. Dân biển với dân sông nước cả” –
Nhai nhai râu mực, Nguyên chép miệng – “ Nguyên chưa đi Hòa Bình bao giờ, chỉ biết ở Hòa Bình có sông Đà thôi”
-“ Quê Vũ còn có rừng. Mưa rừng ào ạt, nắng rừng cháy da. Có cả cây gạo bên sông, tháng 4 ra hoa đỏ lựng cả bến đò. Tháng 5 hoa gạo rụng phủ kín cả mái lán. Những buổi tối chở đò đưa chị hai đi chơi trăng trên sông Đà vui lắm.” – Vũ nói mà khuôn mặt bừng sáng niềm vui.
-“ ủa, em có chị à?” – Sơn ngạc nhiên –“ Anh tưởng em là con cả trong gia đình chứ. Trông chín chắn hơn ối thằng anh biết”
Vũ giả vờ ngó lơ ra ngoài cửa sổ. Có người chị như Vân thì ai chẳng chín chắn.
^”^. Không nhắc đến thì thôi chứ nhắc đến rồi thấy nhớ chị hai quá chừng. Chị hai đi cũng được ba tháng rồi, đột ngột, không báo trước, cũng chẳng cần ai đi tiễn. Cũng không thấy chị gửi về một lá thư nào. Chắc chị hai mải vui quên xừ nó rồi. Cũng từng ấy thời gian, do bận học Vũ không về thăm nhà. Chắc ba mẹ cậu lo lắm. Có lẽ cuối tuần này, Vũ sẽ về.
Đưa mắt nhìn, cậu thấy Sơn lấy thêm rượu rót vào cốc mình, cốc Lam và Nguyên. Riêng Vũ do không uống được rượu nên nhậu khan bằng trà đá. Nhục thì có nhục thật nhưng thà nó mang tiếng yếu còn hơn là uống rồi say ngất ngư. Ai biết được sẽ bị gã Lam làm gì.(Kinh nghiệm nhiều rồi ^”^).Nhìn ba con ma men trước mặt, Vũ khẽ cười. Họ làm bạn với chị hai cậu thừa sức, uống không bao giờ đủ.
15 phút sau, bữa nhậu nhẹt đã chuyển sang màn thách đố nhau xem ai nốc được nhiều rượu hơn mà Vũ làm trọng tài. Lam sẽ thắng cho xem, bạn nhậu của chị hai mà. Vũ thầm nghĩ. Nhưng kết quả thật bất ngờ. Sơn đã ngã gục ở ly thứ 15, trong khi Nguyên và Lam vẫn tỉnh như sáo, chưa có dấu hiệu thường thấy của người say.
-“ Cậu uống giỏi nhỉ”
-“ Anh cũng thế! Uống không thế này chán lắm, phải có phần thưởng cho người thắng cuộc mới hay”
-“ Ok. Cậu muốn gì?”
Nháy mắt tinh quái với Vũ, Nguyên cười:
-“ Ai thắng sẽ được ngủ chung với Vũ. Ok?”
-“ Gì đấy? Hai người xem tôi là đồ vật á, nói tỉnh như không ấy” – Con gì đó gầm gừ.
Hai kẻ trước mặt không thèm liếc Vũ lấy một cái, nhìn nhau dò xét.
*Điện xẹt tá lả*
* Long hổ tranh hùng*
-“ Tôi thắng chắc rồi”- Lam cười lớn.
-“ Chưa đến hồi kết chưa biết được. Nói trước bước không qua đâu ông anh” – Nguyên nở nụ cười khó lường.
Này.
Này.
Bớ hai gã khùng !!!
Không ai quan tâm đến ý kiến của Vũ hử???
Lơ đãng cầm chiếc cốc cạnh đấy, Vũ đưa lên miệng uống cho hạ hỏa.
Khè, rượu, rượu!! Nóng cháy cổ con rồi !!!
Mặt Vũ đỏ rần rần, thấy hai kẻ kia nhìn mình thảng thốt. Mắt hoa cả lên. Một giây sau, Vũ chẳng còn nhìn thấy gì nữa, lăn quay ra đất, người nóng ran.
-“Nhóc sao thế? “ – Lam lay lay người cậu -“ Uống trà đá mà cũng say là sao?”
-“ Trà đâu mà trà. Nó lấy nhầm cốc rượu của anh đó”
Chợt hiểu, cười.
-“ Mất hứng quá. Tôi còn muốn nhìn cái mặt khổ sở của Vũ thêm lúc nữa”
-“ Tiếp tục nữa nhé? Chưa phân thắng thua mà” – Nguyên hất hàm hỏi
-“ Không, sắp đến giờ quản lý ktx đi kiểm tra rồi. Tôi không muốn gặp rắc rối. Cậu cũng vậy chứ?” – Lam cười cười chỉ lên chiếc đồng hồ đang chỉ 8h45’
Nguyên nhún vai
-“ Đương nhiên.Bị phát hiện uống rượu trong ktx là cầm chắc ngồi ăn miếng bánh, uống miếng nước với cha giám thị rồi.”
Lam cúi xuống, nhẹ nhàng bế Vũ lên. Cậu ta như lọt thỏm trong vòng tay Lam. Trông giống phim Hàn Quốc kinh khủng, lãng mạn đến mức các cô nàng hâm mộ Lam nhìn thấy có mà chết xỉu vì ghen tức. Khuôn mặt Vũ hồn nhiên như nắng hè. Cậu khẽ níu chặt áo Lam, dụi dụi vào ngực anh như chú mèo con.
Lam mỉm cười hiền thật là hiền. Định bước đi mà chân thấy vướng vướng. Cúi xuống, Lam nhận ra thằng bạn đang nắm lấy chân anh như thể đó cái gối ôm của nó. Đều là say rượu cả mà sao khác nhau một trời, một vực. Lam “tặng” nguyên cho thằng bạn một cái đạp vào mặt, bước đi.
-“ Có phân biệt đối xử thì cũng làm sao cho cho người ta không biết cái coi. Chơi thẳng tay vầy thì tàn nhẫn quá. Ơ này, anh có phải người thắng đâu mà đưa Vũ đi” – Nguyên đứng chặn trước Lam.
-“ Cậu cũng vậy” – Lam cười khẩy – “ chăm sóc người yêu là nghĩa vụ của tôi”
-“Người yêu cái con khỉ. Vũ có yêu anh đâu. Mà này, anh nhìn Vũ hay nhìn hình bóng ai trong cậu ta vậy?” – Nguyên nheo nheo mắt nhìn Lam.
Anh ta thoáng đổi sắc. Khuôn mặt trở nên xa xăm, bất định, bóng tối ùa về trong ánh mắt. Bị vẻ lạnh lẽo và âm thầm của Lam đối lại, bị ánh đèn soi rõ những giọt mồ hôi rịn trên hai thái dương,bất giác, Nguyên lùi lại bên tường, cúi xuống như chính mình có tội với sự cô độc của Lam.
-“ Tôi ghét những người quá tinh tường” – Giọng lạnh lùng như dao đâm.
Cánh cửa đóng lại.
Nguyên đưa ly rượu lên, mỉm cười vu vơ:
-“ Chúc mừng anh”.