Hành trình tìm uke - Chương 2.1
Chap 2a
Hoàng Minh Vũ là một thằng con trai bình thường!
Ờ, phải có một câu chốt như vậy để nhấn mạnh nỗi khổ của nó. Chứ nhìn thì ai chẳng biết nó là con trai, thậm chí còn khẳng định chắc chắn nó là một thằng nhà quê. Cái bản chất nhà quê bộc lộ ngay từ nước da đen giòn như dế trũi, mái tóc xù xù như lông nhím đến bàn tay chai sần của con nhà nông. Từ cái áo sơ mi vẫn gắn mác phù hiệu cấp 3 đến cái dép tổ ong dùng cho cả ba mùa.
Nói chung là một phong cách quê xì-tin. Nhìn không ra sinh viên ĐH.
Mà nó cũng cóc cần quan tâm đến cách nhìn của người đời. Quê thì quê nhưng nó vẫn ăn mặc đàng hoàng, nghiêm chỉnh chứ đâu có lôi thôi, lếch thếch như bọn lang thang đâu mà sợ. 19 năm ở cùng bà chị, nó đã nghiệm ra rằng, con gái là một sinh vật huyền bí, là câu đố lớn nhất mọi thời đại. Nó ghét giải câu đố nên nó cũng ghét con gái. Vậy nên cũng chẳng cần chăm chút nhan sắc để được con gái chú ý.
Đáng tiếc thay, nó cũng không thích con trai. Nhờ “ơn” ai đó mà bây giờ nó dò xét mấy thằng bạn mình một cách kỹ càng và cảnh giác.
Vâng, đó chính là nguyên nhân của sự chán như con gián mà nó đang phải chịu đựng. Tại sao một đứa tầm thường, nhà quê, một thằng không mê gái đẹp, trai xinh lại phải ngồi đây, trong cái sân vận động bụi bặm, giữa những tiếng la hét tần suất cao, mắt lồi căng hết cỡ để cố tìm cho được một đực rựa có khả năng là uke chuẩn?
Nó ghét những nơi ồn ào, chộn rộn. Nó thích sự yên tĩnh, cô độc và ..tiền. Nhưng muốn có những tháng năm yên bình, bảo vệ được tiền bạc không bị thí vào bệnh viện, nó phải lê xác nặng đến cái sân vận động chết toi, nơi hội đủ những điều kiện nó ghét.
Vài trò đùa của chúa…T___T
-“ Vũ, đừng có ngồi đó mà đảo mắt quanh khán đài như rang lạc nữa.Lại đây mà cổ vũ cho lớp “ – Nhỏ Linh, bạn cùng lớp với nó hét vọng lại từ hàng ghế đầu.
Nó đảo mắt xung quanh lần chót. Chẳng có tia hy vọng le lói nào.Con gái thì không thèm nhìn, vẫn là các nàng ‘dịu dàng’ với chất giọng cao chói lói thôi.Con trai toàn là những thằng bình thường, có mấy tên sáng sủa không cao lớn, mạnh mẽ, thì cũng thuộc dân hám gái. Haizzz, chán thật.
Nó lết đến chỗ con bạn:
– “ Lớp mình thắng chắc. Cổ vũ làm gì cho đau họng. Bao giờ lớp mình nhắm không thắng nổi thì mới cần tao cổ vũ”
– “ Mày im ngay! Mồm ăn mắm, ăn muối. Mày không thích coi đá bóng thì ra đây làm cái khỉ gì? Hóng gió chắc? Có mà hóng bụi !”
Nó mở mồm toan cãi lại nhưng rồi phải ngậm miệng ngay lập tức. Cãi lại con bạn kiểu gì? Không lẽ lại nói :” Tao đến sân bóng để tia zai chứ cóc phải ham hố phong trào đá bóng trường”.
Điên, nói vậy chết với cái mõ làng của con Linh ngay. Nhỏ Yến ngồi cạnh Linh quay sang cằn nhằn:
-“ Mày thôi ngay cái kiểu ăn 3 miếng cổ vũ một tiếng cho tao nhờ. Nghe uể oải như hạt cơm nguội ý”
-“ Mặc tao! Xét nét vừa thôi. Tao có phải con tụi mày đâu mà mày chê lên chê xuống”
Hai con nhỏ khoanh tay trước ngực, nhìn nó không hài lòng. Kệ thây tụi mày, tao ghét phải ngồi trên khán đài thêm một giây, một phút nào nữa rồi.
Nó lơ đễnh nhìn xuống sân bóng một cái gọi là…có tinh thần tập thể, trước khi đứng lên đi về. Nó không ngờ cái giây phút ấy, bài ca chiến thắng vang lên trong đầu.
Aha, nó thấy rồi! Kẻ nó phải tìm đang chạy hùng hục trên sân. Đúng là xa tận chân trời , gần ngay trước mắt. Sao nó không nhận ra từ đầu nhỉ? Ờ quên, nó mải nhìn khán giả chứ có nhìn bọn cầu thủ đâu. Nó cứ đinh ninh là bọn cầu thủ không có đứa nào nhìn ra hồn. Đần thật, suýt nữa là bỏ lỡ cơ hội ngàn năm.
-“ Linh, mày biết thằng kia không?” – Nó giật tay con bạn, chỉ chỉ.
-“ Thằng nào? Áo số mấy?”
-“ Áo số 9 ấy. biết không?”
-“ Biết” – Con bạn cười tự mãn –“ Đó là Nguyên, mệnh danh hậu vệ chân thép trong đội tuyển trường, nổi tiếng trong giới chị em vì khuôn mặt baby lẫn cá tính tốt bụng”
-“ Thật à?” – Nó liếm mép, vẫn không rời mắt khỏi Nguyên.
Nhỏ Yến cười đểu đểu:
-“ Trông mày như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta”
-“ Bậy nào. Đó là biểu hiện của vui mừng” – Nó nạt con bạn.
Hai con nhỏ nhún vai tỏ ý không tin nổi. Biểu hiện của vui mừng là nước dãi chảy ròng ròng, mắt sáng như đèn pha, nhấp nhổm trên ghế àh? Giống dê chúa thì có.^”^
Không quan tâm đến hai đứa bạn, nó giờ chỉ biết đến niềm hạnh phúc ngất ngây. Ôi, cái mặt….cái mặt của bạn Nguyên. Sao mà dễ thương thế …y như hoa cỏ mùa xuân ấy…da trắng nhé…tóc đen mượt ánh lên trong nắng nhé, đôi mắt sâu thẳm hút hồn nhé….cái mũi cao và đôi môi gợi cảm nhé… Tuy chiều cao khiêm tốn, nhìn chỉ cao bằng nó nhưng mà đá bóng hay thế , chạy khắp sân với quả bóng trông say mê lạ.
Èo, Wonderful ! Đây chính là người nó tìm. Chị hai nói chuẩn thật.
Nhỏ Linh khều khều nó, cất giọng đau đớn:
-“ Ôi, con ngừơi bạc tình, nỡ bỏ rơi hai cô gái đáng thương để đến với mỹ nam tử”
-“ Chúng ta chẳng qua chỉ là thú vui qua đường của người ấy hay sao?” – Nhỏ Yến chấm chấm khóe mi rất kịch
-“ Biết mà, hai ta nào có được tình yêu như “cậu ấy”
-“ Có thể nói con tim chàng đã dành trọn cho cậu ấy. Chúng ta sắp chết vì đau khổ rồi” *nắm tay nhau nhìn xa xăm*
-“ Thôi ngay! Có ngừng diễn cái trò ấy lại đi không hả? Đủ tởm rồi đó”
Vẻ bi ai, sầu khổ lập tức biến mất, nhường chỗ cho vẻ nham hiểm, cùng nụ cười gian chính hiệu:
-“ Được thôi! Giờ diễn đúng bản chất nè. Đồ mèo mỡ”
-“ Mèo mỡ cái búa á? Thích cái đẹp thì có gì đáng phê phán hả???” – Nó lườm hai đứa bạn thiếu điều lòi mắt.
-“ Có ai phê phán gì đâu” – Yến cười mỉm chi beo
-“ Đúng đúng, chẳng mấy khi bạn Vũ lạnh lùng biết cảm nhận cái đẹp mà” – Nhỏ Linh dài giọng xỏ xiên.
Grừ, sao mà nó ghét hai con nhỏ này thế. Nào, phải nghĩ kỹ trước khi đập tụi khùng ấy. Nó không nên gây thù chuốc oán lúc này, nó cần hai đứa kia giúp đỡ trong cái kế hoạch hoàn hảo vừa vạch ra. Quân thủ trả thù mười năm, xong việc rồi ta tính sổ cũng không muộn. Được, ghi nợ việc này.
Nghĩ thế Vũ dịu giọng, xuống nước với hai nàng:
-“ Nghe này, tao thừa nhận có ý với Nguyên và tao cần tụi mày ra tay thể hiện để tiếp cận với cậu ta.”
-“ Bao giờ hết trận, mày xuống đó mà làm quen. Dễ mà.” – Yến cười khẩy, không tin là có ngày thằng bạn lại đi nhờ vả mình.
-“ không được. Tao không quen Nguyên, tự nhiên nhảy ra nói chuyện, xin số điện thoại thấy ngu bỏ xừ. Tao cần cách khác. Thôi mà, giúp bạn bè chút đi”
-“ Mày trả tụi tao bao nhiêu?”
-“ 1 tuần bánh ngọt, chịu không?”
-“ Không được, ít nhất là một tháng chè, kem, bánh ngọt” – Linh ra giá.
Đúng là bọn cơ hội. Biết rằng hai con nhỏ kia là dân kiết xu nhưng nó vẫn không ngăn được bản năng mặc cả:
-“ 2 tuần thôi. Tụi mày phải để tao sống chứ”
-“ 1 tháng! Không thì tìm người khác mà nhờ.”
-“ Thôi được” – Nó đáp ỉu xìu –“ Ăn của tao nhiều vậy mà không được việc thì chết đi”
-“ Ok men. Chờ đấy!”
Vũ công nhận là tiền bỏ ra không phí. Hai con nhỏ kia dùng mỹ nhân kế dụ dỗ bạn của Nguyên khiến thằng này bỏ lại cậu ta để đèo hai nhỏ về. Với miệng lưỡi ngọt như mía, và cách đưa đẩy tài tình rằng là chỗ nó trọ cách kí túc xá trường không xa, một kết quả mĩ mãn ra đời. Nguyên đi nhờ xe nó về.
-“ Phiền cậu nhé” –Nguyên cười. Woa, nụ cười đẹp mê người. Thật lạ là cậu ta chưa bị bọn con gái nhảy vào xâu xé.
-“ Không sao. Tiện đường thôi” – Nó đáp lại bằng một nụ cười chân thật.
-“ Để tôi đèo cậu”
-“ Ok” . Cheh, không chỉ đẹp mà còn biết cách ứng xử nữa. Xem ra nhân cách không có vấn đề gì.
Đời đẹp rồi
————²————–
-“Mặt anh sao thế?”- Vũ hỏi khi nhìn thấy khuôn mặt sưng chù vù của Lam.
-“ Em lo lắng hả?” – Hắn cười thích thú.
-“ Ừ” – Nó đáp lại thản nhiên.
Hắn nhìn nó ngỡ ngàng. Điều gì đã xảy ra với nhóc của hắn? Tường bảo vệ không còn, sát khí chạy đâu mất. Sao lại cười tươi thế kia, bình tĩnh hơn ngày thường. Trước ánh mắt ngạc nhiên của hắn, Vũ lôi hộp cứu thương ra và bắt đầu băng bó cho hắn. Cheh, lý do gì cũng được. Miễn là nhóc không xù lông nhím với hắn là đẹp rồi.
-“ tôi tìm thấy người hợp với anh rồi đấy!Học cùng trường với tôi” – Nó cười.
Hắn méo. Hắn không nghĩ là nó tìm ra người yêu cho hắn nhanh thế. Chưa đến một tuần mà đã…
-“ Nhờ chị hai tôi cả. Bả làm thấy bói chắc giàu sụ”
-“ Con nhỏ chết bầm”
-“ Hử?Anh vừa nói gì?”
-“ Không, nói nhảm thôi. Dù em tìm thấy thì chắc gì người ta đã yêu anh. Em không ngây thơ đến mức nghĩ thằng con trai nào cũng có gen gay đấy chứ?”
-“ Không biết được. Nếu đầu độc thành công thì có khi…”
-“ Cậu ta mà phản ứng trơ như em thì quay về yêu anh nhé” – Hắn nói kiểu ‘ anh không hy vọng em thành công’.
-“ Mơ đi. Mà cũng nói luôn. Tuần sau tôi chuyển vào ở kí túc xá trường. “
-“ Cái gì??? Em ghét ở ktx mà “
-“ Ừ. Vì ở ktx không được tự do. Nhưng mà người yêu tương lai của anh trọ ở đấy. Tụi tôi học khác lớp, lại không trùng tiết học. Muốn tiếp cận thì chỉ còn cách ấy. Vả lại, tiền trả cho ktx rẻ hơn ở ngoài”
-“ Kiếm người khác đi. Anh không thích thế” – Hắn cảm thấy khó chịu. Không ngờ sự việc quay sang một hướng khác ngoài dự kiến.
-“ Tôi chọn cậu ta rồi. Anh đừng có mà ý kiến, ý cò gì”
-“ Ơ hay, thế chọn người yêu cho anh hay cho em mà em nói vậy?”
-“ Cho anh!! Anh muốn người khác cũng được nhưng chuyện dọn vào ở ktx không thay đổi đâu”
Hừ, nó đã tính toán chi li cả rồi. Còn lâu mới để hắn phá hỏng. Nhỏ Linh bằng cách nào đó đã thu xếp cho nó xin vào ở trong ktx, cùng phòng với Nguyên. Nó vừa trốn được Lam , vừa có thời gian và không gian mà tiếp cận, tìm hiểu cậu ta. Chỉ cần tìm thấy nhược điểm chết người của cậu ta là nó sẽ sử dụng để biến Nguyên với Lam thành một cặp. Hoho, nó thật thông minh. Ai dám bảo nó với chị hai không giống nhau nào. Hiền đấy nhưng độc lúc cần.
Nếu bảo điều gì Vũ không tính đến thì chính là cái tính cố chấp của Lam. Mất một lúc lo lắng, cái đầu thông minh của hắn đã hoạt động. Vớ vẩn, hắn đã bầm dập như vậy vì nhóc thì sao hắn để nhóc thoát dễ dàng được chớ. Nở nụ cười của kẻ chiến thắng, hắn nhìn nhóc trìu mến. Cứ vô tư đi nhóc yêu, cuối cùng thì em vẫn phải cúi đầu trước ta thôi….haha……