Hành trình đi tìm... bạn trai - Chương 46
CHAP 46:
Tim tôi như đang vỡ ra từng mảnh…..cảm giác đau đớn khiến tôi muốn ngã quỵ!!! Tuy đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất…….nhưng…..tôi vẫn không thể chấp nhận được!!!
“ Từ…từ trước đến giờ…Khương….chỉ xem Lâm như một đứa em của mình thôi!!! Lâm yếu đuối,hiền lành……Khương mỗi lần nhìn thấy Lâm…..chỉ muốn mình có thể bảo vệ Lâm…..như một người anh trai vậy!!! Nếu….nếu hành động đó…..khiến Lâm hiểu lầm….thì….thì….cho Khương xin lỗi!!! ”
“……………..”,tôi vẫn không thể nói gì cả…….vì nếu bây giờ tôi mở miệng……nước mắt sẽ ùa ra theo….lúc đó….trông tôi thật thê thảm!!!
“Xin Lâm hãy hiểu cho Khương!!! Tuy Khương đang giận Phương…..nhưng nó không có nghĩa là…….Khương không còn yêu cô ấy!!! Lâm…….”
“Hì…..Khương nói gì vậy??? Lâm hok hiểu gì hết!!! ”,tôi liền chặn lời nói của Khương lại……cố tình xem đó như một trò đùa……..
“Hả??? Không phải Lâm nói……..”
“hihihih………Khương đúng là………Lâm chỉ nói đùa thôi!!! Tại thấy Khương có vẻ căng thẳng quá…….nên Lâm mới……..hihihi….zậy mà cũng bị mắc lừa!!! ”,tôi cố gắng gượng cười…..mặc dù trong lòng đang rất đau khổ.
“Chẳng….chẳng lẽ……nãy giờ Lâm…..nói đùa sao??? ”,Khương há hốc ngạc nhiên.
“Tất nhiên rồi!!! Chứ Lâm….sao có thể thích Khương được!!! Lâm chỉ xem Khương….là một người anh như Khương nói thôi!!! hihihih……”
“Vậy….vậy mà Lâm làm Khương lo muốn chết!!! Cứ sợ…..làm tổn thương Lâm không hà!!! ”
“Nhưng nhờ vậy…..mới biết Khương dể dụ thế nào…..phải hok??? ”
“Đúng là…..trò đùa này của Lâm ác thật!!! Hì……”,Khương không còn cảm thấy lo lắng như lúc nãy nữa……..khuôn mặt đã trở nên khá vui vẻ trở lại…….
“Í…..Lâm chợt nhớ là chưa đi mua một số đồ!!! Để Lâm ghé vô mấy tiệm tạp hóa gần đây mua vậy!!! Khương…..về trước đi!!! ”
“Thôi…….để Khương chở Lâm đi cho!!! tối rồi……”
“Khỏi mà…..Khương mau về đi!! Kẻo ba mẹ lo cho đấy!!! ”,tôi tìm cách để đuổi Khương đi……..trả lại không gian yên tĩnh cho riêng tôi….
“Đừng khách sáo….để Khương…….”
“Lâm đã nói khỏi rồi mà………..sao Khương hok chịu về đi!!! ”,tôi bỗng hét lên thật lớn…..dường như….tôi không kiềm chế được bản thân mình nữa…..
“Lâm…….”
“Cho…cho Lâm xin lỗi!! Tại…….buồn quá hok có gì làm!!! Hét lên cũng để giảm stress mà!! hihihih……”
“UHm……nếu Lâm không muốn!!! Khương về trước nha!!! ”
“UHm……..Khương về đi!! Bye bye………”
“Nhớ cẩn thận đấy nha……..bye Lâm!!! ”
******************
“Mày về rồi đấy à??? ”,thằng Tiến hỏi khi tôi mới bước chân vào….
“Uhm……..”
“sao rồi??? Thằng Khương….có nói gì mày không??? ”
“Nói gì là nói gì??? Tao mệt rồi….đi ngủ trước đây!!! ”,tôi đang cúi mặt xuống đất……..không thể để nó thấy sự”thảm bại”của tôi trong lúc này…..
“Nè…….”
Nó chợt nắm lấy tay tôi……kéo tôi lại…….
“Buông tay ra đi!!! ”
“Mày…….thất bại rồi à??? ”
Tự nhiên nghe câu hỏi này của hắn…….tôi đã không kiềm được lòng……..nước mắt bắt đầu ứa ra……
“hix……hix…….”
“Mày…….mày đang khóc đấy à??? ”
Tôi liền nhào đến người nó…….ôm nó thật chặt….và khóc to như một đứa trẻ!!! Trong lòng cũng tự trách bản thân mình…..dại dột nói ra những lời đó……để bây giờ……phải chịu đau khổ thế này!!!
“Mày…….nín đi!! đừng khóc nữa…….”
Tôi vẫn không nói gì………chỉ biết khóc……khóc và khóc!!! Nó thấy vậy…..cũng đứng yên……cho tôi mượn bờ vai của nó……
****************
Nửa tiếng sau……………
“Mày bình tĩnh lại chưa??? ”
“Uhm…….cũng…..chút chút!!! ”
“Tao đã khuyên mày rồi!!! Thằng Khương nó không thích mày đâu…..tại mày cố chấp quá!! ”
“Nè….mày đang an ủi tao…..hay mắng tao đấy hả thằng kia??? ”,tôi lườm hắn một cái và nói…….
“Tao mắng mày đấy!!! Đã tự biết kết quả….vẫn cố gắng làm…….thật tình…..tao không biết nói sao với mày nữa!!! ”
“Uh…….có lẽ mày đúng!!! Tao ngốc quá….tự chuốc lấy đau khổ……..nhưng như thế cũng tốt…….dù sao nhờ sự việc này…..tao mới có thể cố gắng…..quên đi hình ảnh Khương trong tâm trí tao!!! ”,tôi nói mà nước mắt…..lại bắt đầu rưng rưng….
“Nè nè……..đừng khóc nữa!! Mày la làng nãy giờ đủ rồi!!! Muốn hàng xóm qua đây mắng vốn hả??? ”
Tôi bỗng nhìn sang nó……sao chưa bao giờ.…..tôi cảm nhận được sự ấm áp từ nó truyền sang thế này nhỉ??? Hay là do……đây là lần đầu tiên….tôi chạm vào được bờ vai của nó???
“Tiến nè……..”
“Gì đây??? ”
“Tao….cảm ơn mày nhiều lắm!!! Không có mày…..tao chẳng biết làm sao nữa…..”
Nó nghe tôi nói với giọng “ngọt ngào”như vậy……cũng khá ngạc nhiên…..vì từ đến giờ…..tôi luôn nói móc nói xéo nó không hà…….
“ai bảo tao……..ở chung nhà với mày làm chi!!! ”
“Uhm…..có thể đó là số phận của mày!!! Suốt đời phải làm osin cho tao…….hihihi”
“Dẹp đi mày!!! Không có chuyện đó đâu nha……..mà nè……”
“Huh??? Chuyện gì??? ”,tôi thắc mắc hỏi………
“Mày….ăn lẩu nữa không??? Tao hâm lại cho ăn……”
“Uhm…..ăn chứ!!! Khóc xong….đói bụng muốn chết…….”
“Vậy….chờ chút xíu!!! ”
Nói xong….hắn lật đật đứng dậy….bỏ xuống nhà sau!!! dường như…….tôi nhận thấy nó đang…..mắc cỡ……nhưng….cũng thật sự cảm ơn nó!!! Cảm ơn nó đã cho tôi mượn bờ vai………..bò vai của một người bạn…..hiểu được tôi!!!