Hành trình đi tìm... bạn trai - Chương 118
CHAP 118:
Thế là chỉ còn lại hai đứa nép dưới bóng cây dừa kiểng…nơi mà tầm nhìn của mọi người trong buổi party bị hạn chế nhất! Thật sự tôi cũng muốn biết nhỏ Vi đang làm cái quái gì!
-Không ngờ mới đây mà anh đã “vớt” được một thiếu gia đẹp trai như vậy nhỉ?
-Em đang nói cái gì thế?
-Anh thừa biết em đang nói cái gì mà? -ánh mắt nhỏ đầy bí hiểm….tôi thật sự sợ….sợ vì đứng trước tôi bây giờ không phải là nhỏ Vi ngây thơ,trong sáng mọi ngày!
-Em muốn nói gì thì nói thẳng ra đi! Đừng vòng vo….mệt lắm!!!
-Vậy thì em nói luôn! Thật sự thì…em phải cảm ơn anh đấy!
-Vì đã làm cho Khanh đến dự buổi party đúng theo ý của em???
-Phải!
-Em làm vậy có mục đích gì? -tôi hỏi con nhỏ.
-Để làm gì àh? Để cho anh dẹp mộng có thể đến với Khanh thôi! Hiểu chưa???
Nghe nhỏ nói….tôi giật cả mình! Chắc những gì xảy ra giữa tôi với thằng nhok…nhỏ đã biết được!
-Em nói cái gì thế?
-Thôi! Anh đừng ở đó mà giả ngây thơ! Em thừa biết anh thích Khanh mà? Đúng không???
-Cái…cái gì???
-Những gì mà hai người làm với nhau đều đã bị em phát hiện! Nên anh đừng có chối nữa!!!
Quả thật đến nước này thì có lẽ tôi chẳng cần phải giấu diếm nữa….cứ nói thật ra để xem mọi chuyện như thế nào!
-Không như em nghĩ đâu!!!
-Em nói cho anh biết! Khanh là của em….bây giờ và sau này cũng vậy! Anh nghĩ một thằng con trai như anh sẽ được ba mẹ của Khanh chấp nhận àh? Nực cười…-những lời nói sock của nhỏ làm tôi thật sự nóng.
-Vậy chứ…em nghĩ là em có cơ hội àh?
-Tất nhiên! Vì em biết cách…cách làm cho người nhà của Khanh chấp nhận em! Như anh thấy ban nãy đấy! Đúng không???
-Thì ra….cũng chỉ là những trò nịnh bợ rẻ tiền! -tôi cười….một nụ cười mỉa mai.
-Anh nghĩ sao cũng được! Chỉ biết là giờ đây….anh sẽ chẳng có cơ hội nào đến được với Khanh đâu! Vì trong mắt mọi người…em mới là đứa đã làm Khanh thay đổi!!! -nhỏ trơ trẽn nói những điều ấy trước mặt tôi…nếu tôi không kiềm nén cơn tức giận thì chắc là đã tát vào mặt nhỏ mấy phát rồi!
-Em yêu Khanh thật lòng àh?
-Tất nhiên!!!
-Rồi tình yêu của em sẽ chẳng đi đến đâu đâu! Cho dù anh không có can thiệp…thì bảo đảm Khanh sẽ không bao giờ yêu em!
-Anh hơi tự tin đấy anh Lâm àh! Khanh không chấp nhận…nhưng miễn ba mẹ của Khanh chấp nhận thì em chẳng việc gì phải sợ cả!!!
-Em nghĩ một đứa cứng đầu như Khanh sẽ dễ dàng bị em lợi dụng vậy sao??
-Cũng không hẳn….-nhỏ nhún vai…tỏ vẻ đắc ý….rồi sau đó lại nói tiếp…
-Nhưng cho dù cứng đầu đến đâu….thì Khanh vẫn là một đứa con! Một đứa con không thể nào cãi lại lời cha mẹ!!!
-…………..-tôi im lặng…nghe những lời từ nhỏ…..
-Như anh thấy đấy! Nếu Khanh cứng đầu….thì đã không xuất hiện tại buổi party khi không thấy anh! Hơn nữa….lại chẳng cần phải đứng nghe những lời mẹ của bạn ấy phát biểu! Em nói rồi…..họ dù sao vẫn là ba mẹ của Khanh! Làm gì thì làm…Khanh vẫn không thể nào chống lại được họ đâu!!!
-Em có biết….bây giờ trông em đáng sợ đến thế nào không??? -tôi nhìn nhỏ…bằng ánh mắt thương cảm..
-Đáng sợ thì không hẳn! Chỉ có điều xét về thủ đoạn thì anh không thể nào hơn em! Em đã nhắm đến Khanh từ lâu thì không đời nào dễ dàng cho anh cuỗm tay trên được!!!
-Nói cho em biết! Anh chẳng tranh giành gì với em cả! Em nghĩ là Khanh sẽ yêu em sao???
-Có thể bây giờ thì không! Nhưng sau này thì chưa biết được!!!
-Đúng! Anh chắc chắn với em một điều…một khi Khanh biết được con người thật của em thì lúc đó để xem em có còn tự tin như bây giờ hay không nhé!!
-Anh định sẽ nói lại những gì anh nghe cho Khanh biết thật àh? -nhỏ nói với giọng thách thức.
-Vậy thì sao? Em sợ àh???
-Hhaha….tức cười! Em cho anh nói đấy! Để xem….một bên không có ai hậu thuẫn như anh liệu có thể làm gì được em đây???
-Em đừng đắc ý! Không hẳn là em chiếm được tình cảm của ba mẹ Khanh thì đồng nghĩa là e sẽ có được bạn ấy!
-Chẳng sao cả! Nhưng em khuyên anh điều này….
-??? -tôi không nói nhưng ánh mắt tỏ vẻ tò mò.
-Tốt nhất nên nghe những gì em nói đi! Tránh xa Khanh ra….đừng để ba mẹ bạn ấy phải ra tay! Vì một khi họ đã ra tay rồi thì số phận anh sẽ thay đổi lắm đấy!!!
-Đừng giở trò hù dọa ở đây! Anh sẽ chống mắt lên mà xem….cái ngày em đám cưới với Khanh có xảy ra không nhé!!!
-Cảm ơn anh đã chúc phúc cho tụi em! Mà còn việc này nữa….anh chính thức bị đuổi việc!!!
-Xin lỗi…phải nói là anh xin nghỉ việc! Vì không thể nào tiếp xúc được với một con quỷ xấu xa,đầy thủ đoạn!!! -Nói rồi….tôi ngoảnh mặt bỏ đi….tuy trong lòng rất là ấm ức!
-Àh quên….anh cũng sẽ chống mắt lên xem cái ngày em bị “quả báo”! Trong tình yêu đừng bao giờ dùng thủ đoạn…em nhé!!! -bấy nhiêu đó chưa làm tôi hả giận….mặt tôi đỏ gay lên vì tức! Tôi cứ đi….đi mà chẳng biết lối ra nằm ở hướng nào!!!
Bất chợt….có một bàn tay nắm lấy tôi! Khi quay sang….thì lại nhìn thấy khuôn mặt của kẻ biến thái!
-Gì nữa đây???
-Sao mặt em có vẻ tức giận vậy? -tên Tâm ân cần hỏi…
-Kệ tui đi!!! -gạt tay hắn ra…tôi tiếp tục bước đi! Nhưng….sao đầu óc nó cứ quay cuồng thế nào ấy…
-Em sao vậy? -hắn chạy đến đỡ lấy trong khi tôi lạng quạng như muốn té nhào xuống mặt đất.
-Chẳng….chẳng hiểu sao tui thấy chóng mặt quá!!! -mọi thứ xung quanh quả thật bây giờ đảo rất nhanh….
-Có lẽ em say đấy! Thôi…để anh đưa em về nhà nhé!!!
-Thôi….thôi khỏi! Tui tự về được!!! -cố gắng rướn người để bước đi…nhưng càng cố…tôi lại càng cảm thấy mệt mỏi.
-Hì hì….để anh đưa em về nhà cho! Em không thể chống cự lại được đâu! -bàn tay hắn bắt đầu sờ soạng….tôi có cảm giác bất an lạ thường.
-Buông….buông tui ra coi! Làm cái gì đấy???
-Để anh đưa em về nhà nhé!!!
-Anh…anh bày trò gì vậy hả thằng khốn??? -tôi cứ mắng,cứ chưởi..nhưng chẳng biết hắn ở đâu nữa cả!!!
-Anh có làm gì đâu! Chỉ bỏ chút thuốc ngủ vào ly rượu cho em uống mà thôi! hì hì….
Trong cơn bấn loạn….tôi vẫn còn nghe rõ mồn một những gì hắn nói! Chỉ tức…tức là bây giờ không thể đấm vào mặt hắn mấy phát!!!
-Đồ…đồ mất dạy! Khôn hồn thì để tui yên…không thì…không thì tui không tha cho anh đâu!!!
-Để xem….tối nay em có chống lại được anh không nhé!!!
Tôi cảm thấy sợ lắm….sợ vì không biết sắp tới đây hắn sẽ làm gì nữa? Tôi muốn thoát khỏi vòng tay hắn…..nhưng sao thân thể cứ bũn rũn….mắt cứ muốn nhắm nghiển lại.Và rồi……….
***********
-Chở tôi về nhà mau!!!
Tôi cố gắng mở mắt…nhìn thấy hắn đang nói chuyện với tên tài xế….phen này tiêu đời thật rồi!!!
Cơn buồn ngủ đang chế ngự ….chẳng mấy chốc tôi sẽ chẳng còn biết gì nữa cả! Nhưng tôi vẫn cố…cố vùng vẫy hòng thoát thân.Nhưng có lẽ chỉ là vô ích! Giận bản thân sao lại lơ là….mất cảnh giác với tên này như thế!!!
-Đứng lại!!!
Trước khi chìm hẳn vào giấc ngủ…tôi nghe loáng thoáng có tiếng ai đó….dường như là “cứu nhân” của tôi! Chỉ hy vọng…..đây không phải là ảo giác!!!!