Hành trình đi tìm... bạn trai - Chương 117
CHAP 117:
Thế là tôi đã quyết định sẽ một mình “thân chinh” vào buổi party…..chẳng hiểu là do thằng nhok ấy làm xiêu lòng hay là do tôi ham hố sự hào nhoáng của buổi tiệc ấy nữa? Chỉ biết một điều rằng….tôi thầm mang ơn thằng Tiến….vì vết thương ở chân nó chưa lành hẳn,ấy thế mà vẫn cất công làm tài xế cho tôi! Nhiều khi thấy nó dừng đèn đỏ mà cái chân chống xe không nổi….tôi muốn ôm nó một cái thật mạnh gì đâu….nhưng lại sợ nó hiểu lầm nên không dám!
-Ở đây đó hả? -nó ngước nhìn ngôi nhà bề thế…nơi mà thằng nhok ấy được sinh ra.
-Uh…ở đây nèh!
-Không ngờ…mày quen bạn cũng dữ quá há!!! -chẳng hiểu nó châm chọc hay ghanh tỵ với tôi nữa?
-Cảm ơn mày nhiều nha! Chạy xe về cẩn thận đó!!! -tôi gỡ nón bảo hiểm ra…đưa cho nó….
-Thế lát mày về bằng gì?
-Ừh thì…miễn sao lát tao về tới nhà là được rồi!!! -tôi trả lời bâng quơ….vì thật sự lát nữa đây tôi chẳng biết sẽ về nhà bằng cách nào!
-Uhm…đi chơi…vui vẻ nhé!!! -nói rồi…nó quay đầu xe lại và chạy mất hút.Tự dưng trong lòng có chút bồi hồi…cứ muốn đứng đấy nhìn bóng dáng nó dần khuất sau ánh đèn đường vậy!
-Em kiếm ai vậy em? -giọng người nào đó lạ hoắc hỏi….khiến tôi giật cả mình.
-Dạ….em….em là bạn của Khanh! Khanh đó…anh biết không ạh?
-Àh biết chứ! Nhưng em tên gì? Để anh xem tên em có trong danh sách khách mời không! -bấy giờ tôi mới nhìn kỹ chàng trai này…anh ta ăn mặc lịch sự,quần áo chỉn chu…chắc có lẽ đây là tiếp tân!
-Dạ…em tên Lâm ạh!
-Lâm àh…để xem nào! -tôi nhìn vẻ mặt anh ta đang chăm chú dò tên…chỉ hy vọng là sẽ có! Nếu không thì….
-Xin lỗi em nhé! Trong danh sách không có người nào tên Lâm cả!
Tôi bàng hoàng khi nghe anh ta nói….thật xấu hổ làm sao! Cứ đứng chường mặt ra thế này trước ngôi nhà bề thế thì người ta sẽ nghĩ tôi như thế nào???
-Em….-tôi ú ớ không nói nên lời…rồi đột nhiên….
-Em cho vào đi! Bạn của con trai chị đấy!!!
Giọng một người phụ nữ lên tiếng….đã giúp tôi thoát khỏi tình huống dở khóc dở cười này! Khi đưa mắt sang nhìn thì tim tôi muốn rụng rời….thì ra bà ấy chính là mẹ của thằng nhok Khanh!
-Dạ….cháu chào cô ạh! -tôi lịch sự xã giao…chứ thật trong lòng tôi đang run lên từng hồi.
-Uhm..chào cháu! Cháu mau vào đi…thằng Khanh nãy giờ nó đợi cháu ở trong đó đấy!!!
Giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng không kém phần uy nghi….đúng là khí khái của tầng lớp quý tộc có khác!!!
-Vâng…vâng ạh! -tôi nhè nhẹ bước tới cánh cổng….thì cái cảm giác choáng ngợp bao trùm lấy cơ thể! Không gian bên trong hoàn toàn khác hằn với bên ngoài….cứ ngỡ như tôi đang lạc vào thế giới thần tiên nào vậy! Người người đông đúc…..với biết bao nhiêu ánh đèn màu lung linh huyền ảo……những tiếng nhạc du dương từ cây vĩ cầm…….tiếng nói cười rôm rả…càng làm cho không khí trở nên tươi vui hơn!
-Cháu đứng đây nhé! Một lát nữa thằng Khanh sẽ ra tiếp cháu thôi!!! -nói rồi bà ấy bỏ đi…hòa vào dòng người nhộn nhịp…nhưng bất chợt….
-Àh…cháu cứ tự nhiên dùng thức uống và đồ ăn ở đây nhé! Không có gì phải ngại cả…hiếm khi mới có dịp như vậy mà? Đúng không???
-Vâng….vâng ạh! -tôi lễ phép trả lời…nhưng trong suy nghĩ….tôi cảm nhận được từ lời nói và hành động của bà ấy…dường như không có chút thiện cảm nào cho lắm!!!
********************
Mãi gần 15 phút trôi qua….tôi vẫn đứng trơ trọi một mình…..nép sau bóng dừa kiểng đứng nhìn mọi người nói cười vui vẻ.Tự dưng cảm thấy quá lạc lõng….không khí náo nhiệt nhưng dường như đang bóp nghẹt hơi thở của tôi!
-Heyzz….
Tôi giật bắn mình khi có người vỗ vào vai…..khi quay sang thì lại thêm một bất ngờ nữa….
-Anh không ngờ có thể gặp nhok ở đây đấy? -đó chính là kẻ mà tôi ghét cay ghét đắng….tên hot boy Tâm “biến thái”.
-Làm….làm gì ở đây thế??? -tôi quíu lưỡi..không biết nên nói những gì….
-Câu này anh phải hỏi nhok mới đúng! Nhok quen ai trong party này àh???
-Sao tui lại phải trả lời anh chứ?
-Ok! Đó là quyền của nhok…nhưng thật sự là anh bất ngờ khi thấy nhok ở đây đấy! -hắn cứ cười đểu…vẻ ngoài điển trai được tôn lên nhờ bộ vest hắn đang mặc vẫn không dành được chút thiện cảm nào từ tôi cả!
-Tui cũng bất ngờ thật! Nhưng…là một bất ngờ xui tận mạng đấy!!!
-Hahaha….nhok vẫn vậy! Cứ ăn nói ngang ngược…khiến người khác phải ghét “yêu”!
-Thôi thôi…cho tui xin! Anh làm ơn đừng làm phiền tui nữa!!! -tôi tỏ vẻ khó chịu….hòng đuổi hắn đi chỗ khác.
-Hiếm khi mới có dịp gặp nhok…chưa tâm sự gì mà đã đuổi anh đi là sao nèh?
-Tui chẳng có gì để tâm sự với anh cả!!!
-Nhưng sao lại đứng đây một mình? Người quen của nhok đâu??? -hắn cứ hỏi tới…khiến tôi càng bực mình thêm.
-Đã nói là tui không muốn trả lời anh mà!!!
-Anh Tâm! Sao lại ra đây đứng vậy? Vào trong kia nói chuyện với tụi em đi!
Bỗng từ đâu…xuất hiện nguyên một đám con gái màu mè.Chắc cũng là những tiểu thư con nhà danh giá đây!!!
-Àh…anh đang có việc cần nói với em của anh! Để lát….tụi mình nói chuyện tiếp nhé!
Vẫn là những câu nói đầy ong bướm,thêm cặp mắt đa tình ấy thì những con nhỏ kia không “liu xiu”mới là chuyện lạ.
-Uhm…nhưng nhanh lên anh nhé! Tụi em chờ anh ngoài đó đấy!!!
-Ok e!!!
-Sao không đi tán dóc với mấy cô đó đi! Đứng đây với tui làm gì? Không sợ bị tui móc họng nữa àh???
-Anh không sợ…ngược lại anh còn thích nữa là đằng khác!
Tôi chẳng nói gì…chỉ nhoẻn miệng cười khinh….mà có thể mặt hắn cũng chai rồi…làm gì mà còn cảm giác bị tôi xem thường nữa?
-Nhok nói đi…tại sao nhok lại có mặt ở buổi tiệc này vậy? -hắn lại hỏi nữa.
-Thế còn anh???
-Anh àh? Ba mẹ anh vốn là đối tác làm ăn với chú Đại và cô Duyên mà! Nên nói chung hai nhà cũng có chút thâm tình!
-Chú Đại cô Duyên là ai? -tôi thắc mắc nên hỏi.
-Là chủ nhân ngôi nhà này! Bộ nhok không biết sao???
-Ờh thì…không!
-Vậy chứ còn nhok? Ba mẹ nhok cũng quen biết hai người này àh?
-Không! Gia đình tui chẳng ai làm trong thương trường cả!
-Vậy thì…chắc nhok là bạn của thằng con chú Đại và cô Duyên chứ gì! Đúng không nèh?
-………….-tôi đắn đo suy nghĩ một hồi…sau đó mới nói với hắn…
-Cứ cho là vậy đi!
-Lúc nãy anh có thấy thằng nhok ấy…nhưng có lẽ ba mẹ của nó đang sửa soạn cho nó để chuẩn bị cho tiết mục sắp tới rồi!
-Tiết mục gì??? -lúc nãy thì thật sự tôi tò mò lắm.
-Anh cũng chẳng biết nhiều! Nhưng có lẽ cũng chỉ là khoe tài năng,thành tích hay cái gì đấy nổi trội của thằng nhok ấy cho mọi người xem mà thôi!
-Hắn thì làm gì có tài năng nào chứ! -tôi cười khẩy trong bụng…..
-Nhok nói gì?
-Àh…không….
-Mà công nhận….
-Sao hả? -tôi nhìn hắn hỏi.
-Hôm nay nhok dễ thương quá! Suýt nữa anh nhận không ra!!! -hắn nói với ánh mắt đầy “tà dâm”….khiến cho tôi cảm thấy sợ.
-Đồ điên!!!
-Xin mọi người chú ý! Nhân vật chính của chúng ta sắp xuất hiện!!!
Bỗng dưng từ đâu….giọng nói ồm ồm từ micro cất lên…khiến tất cả mọi người đều phải chăm chú theo dõi.
-Gì vậy nhỉ? -tôi hỏi mà mắt vẫn dán chặt vào trung tâm buổi tiệc.
-Lát nữa nhok sẽ biết thôi!!!
Quả thật…từ phía xa tôi đã thấy được bóng dáng của ba mẹ thằng nhok ấy…ngay cả hắn cũng có mặt!!! Mọi người đều chăm chú theo dõi….
-Trước tiên xin chân thành cảm ơn mọi người đã dành chút ít thời gian hiếm hoi để đến dự party chung vui với gia đình chúng tôi! Như mọi người cũng biết…trên thương trường thì chồng tôi có thể nói là thành công một cách tuyệt đối! Nhưng….niềm vui không đến với chúng tôi trọn vẹn…vì gia đình tôi không được êm ấm cho lắm! Tôi thật sự rất mừng vì giờ đây…..khi đứa con trai mà chúng tôi yêu quý,hết mực lo lắng nay đã lớn…và tất nhiên cháu nó đã đồng ý sẽ kế thừa sự nghiệp của chúng tôi một mai về sau! Nên nếu một ngày chúng tôi không còn xuất hiện trên thương trường….cũng mong mọi người hãy giúp đỡ,dạy dỗ cho cháu nó nhiều thêm! Xin cảm ơn mọi người…một lần nữa!!!
Đó là tất cả những gì mẹ của thằng nhok ấy nói…..sau đó là biết bao nhiêu tràng vỗ tay tán thưởng! Tôi cũng cảm thấy có chút gì đó vui vui….nhưng hắn thì không….vẻ mặt đăm chiêu khó chịu ấy đã nói cho tôi biết….dường như đây không phải là ý muốn của hắn!
-Nhân tiện đây….tôi cũng xin giới thiệu với mọi người! Một cô bé mà tôi yêu mến…nhờ cháu mà đứa con ngỗ nghịch bao lâu nay đã chịu quay về với gia đình! Tôi đã không thất vọng khi tin tưởng vào cháu…Vi àh!!!
Mọi ánh mắt đều chăm chú dõi theo cánh tay bà ấy….và quả thật không ai khác…nhỏ Vi đang hiện diện trước mắt tôi! Điều này làm tôi cực kỳ sock…..tôi chẳng thể nào thốt nên lời! Thì ra….nhỏ nhờ tôi khuyên thằng nhok dự party là có dụng ý……..và mục đích của nhỏ đã đạt được! Tuy tôi không biết thật sự nhỏ đang muốn gì???
-Nhok sao vậy??? -tên Tâm thấy mặt mày tôi tái mét liền hỏi.
-Không….không có gì!
-Nhok uống chút nước đi! Sẽ thấy dễ chịu hơn đó!!!
Tôi cầm ly nước từ tay hắn……mà vẫn còn cảm thấy run! Điều này ngoài sức tưởng tượng……..
-Ack ack…nước gì mà khó uống vậy??? -tôi uống ừng ực một phát rồi mới chợt nhận ra….thứ nước này không phải là nước ngọt.
-Rượu đấy nhok àh!
-Sao không nói sớm??? -tôi quát hắn thật to…vì dám “đầu độc”tôi bằng thứ này.
-Anh Lâm! Nói chuyện với em một lát được không???
Chợt nhận ra giọng nói quen quen….khi nhìn lại thì mới biết….là nhỏ Vi!
-Em muốn nói gì thì nói đi! -tôi tỏ ra khá bực dọc…vì biết nhỏ đã lợi dụng tôi cho âm mưu nào đó của nhỏ.
-Em chỉ muốn nói chuyện hai người thôi!
-Ok! Lát anh sẽ gặp lại nhok sau nhé!!! -nói rồi…tên Tâm tỏ ra lịch sự khi để hai chúng tôi ở lại một mình.