Hành trình đi tìm... bạn trai - Chương 116
CHAP 116:
-Tao về rồi nèh! -mãi gần 10 giờ tôi mới có mặt ở nhà….vừa nghe tiếng mở cửa….thằng Tiến liền ngoáy đầu lại nhìn.
-Sao hôm nay về sớm thế?
-Uhm…vì ông chủ đã đi làm lại rồi! Nên từ giờ tao không phải tăng ca nữa!!!
-Sướng nhỉ!
-Mày ăn gì chưa?
-Ăn rồi!
-Thế còn đói bụng không?
-Sao mày hỏi thế? -nó quay sang nhìn tôi thắc mắc.
-Tao có mua phở cho mày nèh! Tại sợ mày ăn không đủ no!!!
-Trời! -ngoài miệng tuy than vãn nhưng nhìn nét mặt nó cũng đủ biết….nó đang lúng túng thế nào.
-Để tao đổ ra cho mày ăn nhé!
-Uhm….cảm ơn mày nhiều!
-Có gì đâu! Bạn bè với nhau mà cả!!! -nói ra câu này….tôi cảm thấy hơi “ngượng” miệng.Vì chẳng biết là tôi đang dối nó hay dối chính bản thân tôi nữa?
*******************
Thấy nó húp sùm sụp tô phở mà tôi lại phát thèm….biết vậy lúc nãy mua thêm một phần nữa thì hay biết mấy!
-Sao nhìn tao ghê thế?
-Không….không có gì!
Xong rồi nó lại tiếp tục vừa ăn vừa xem phim…..cái vẻ mặt ngô ngố của nó lúc này trông vậy mà hay!!! ^^
-Cái chân sao rồi?
-Đỡ nhiều rồi!
-Đi đứng chú ý chút nha! Không là tái phát nữa thì khổ!
-Khổ tao chứ khổ mày đâu mà lo? -nó “quăng” một câu lạnh lùng khiến tôi thấy quê dễ sợ.
-Ai nói không khổ tao? Mày bị vậy hoài…lấy ai làm việc nhà???
-Ây dza…no cái bụng! -nó phớt lờ câu nói của tôi…chỉ ngồi xoa xoa bụng một cách đầy thỏa mãn.
-Rõ khổ!!! -cằn nhằn cho bõ ghét…chứ thật sự thì trên tay tôi đang cầm cái tô đi dẹp…tránh để nó đi lại nhiều.
-Cám ơn mày nha!!! -nó nói với vẻ đầy vui sướng….hy vọng cái chân nó mau lành để những ngày tháng này không còn tiếp diễn.
Bất chợt……tôi vấp phải cái chân bàn….và thế là trong chớp mắt cái tô vỡ tan tành dưới sàn nhà…khổ nổi đó là tô thủy tinh tôi thích nhất mới chết!
-Trời trời….-nó cũng giật bắn khi thấy cảnh tôi”chụp ếch”rất đẹp mắt.
-Xui ghê vậy! -tôi cúi xuống thu nhặt lại những mảnh vỡ thì ai dè….nó lại cứa phải ngón tay thân yêu…
-Ui….
-Gì thế? -lúc bấy giờ nó mới gượng đứng dậy…khi thấy tôi không thể xoay sở nổi một mình với cái đống lộn xộn này.
-Hjz…chảy máu rồi!!! -tôi mếu máo nói….
-Đúng là…hậu đậu hết thuốc chữa! -tuy nó bực tức…nhưng lại giúp tôi nhặt những mảnh thủy tinh vỡ…chỉ có điều nó làm chuyên nghiệp hơn mà thôi!
**************
Mãi gần 10 phút cả hai mới dọn dẹp xong bãi chiến trường lúc nãy! Bấy giờ thì ngón tay tôi mới thấm vị rát khi bị cứa vào khá sâu.
-Cái tay có sao không? -nó hỏi khi thấy tôi cứ đứng xuýt xoa mãi.
-Không sao! Bị nhẹ thôi mà! Thôi…tao đi tắm rửa sơ đây!!!
Lúc đi ngang qua nó….chợt nhận ra có một bàn tay muốn nắm hờ lấy tay tôi,nhưng không đủ dũng cảm để làm điều đó.Bỗng dưng cảm thấy tiếc….tiếc vì sao bàn tay ấy không dám nắm chặt tay tôi lại….có như thế….tôi mới có cảm giác là mình vẫn còn được quan tâm,vẫn còn được người đó “để ý”.
*************************
6h10′ Pm.
-Trời ơi….trễ giờ mất! -tôi luống cuống chạy thật nhanh vào nhà tắm,trên tay còn ôm nguyên mớ đồ lộn xộn.
-Làm gì mà hớt hơ hớt hải thế?
-Lát tao có hẹn với bạn! 7h nó đến rồi…thế mà vẫn chưa chuẩn bị gì!!!
Thằng Tiến không nói…chỉ chậc lưỡi một cái rồi thở dài….cũng đủ hiểu nó đã quá quen thuộc với việc này!!!
********************
6h50′ Pm.
Cuối cùng mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong.Từ quần áo,tóc tai cho đến giày dép,đều được tôi “tuyển chọn” thật kỹ càng trước khi đi dự buổi party đó! Chỉ việc chờ thằng nhok ấy đến là xem như hoàn tất.
-Hôm nay đi đâu mà ngựa thế? -thằng Tiến thắc mắc…vì ít khi tôi lại chau chuốt đến vẻ bề ngoài như hôm nay lắm.
-Đi dự tiệc.
-Với ai vậy?
-Ờh thì…với bạn của tao! Mà mày hỏi chi nhiều thế?
-Để biết thôi! -nó quay mặt đi mặc dù chắc trong lòng còn nhìu điều muốn hỏi lắm.
******************
7h30′ Pm.
Tôi bắt đầu cảm thấy khá sốt ruột khi đã quá giờ hẹn mà vẫn chẳng thấy thằng nhok ấy đâu! Cứ ngó nghiêng ra ngoài đầu hẽm xem chiếc xe quen thuộc ấy có xuất hiện hay không….nhưng chẳng khả quan gì mấy!
-Sao bạn mày đến trễ thế?
-Ai biết! -tôi trả lời thằng Tiến một cách vô hồn….
Chợt có tiếng chuông điện thoại reo….khi cầm lên thì mới biết chính là thằng nhok ấy gọi.
-Nghe nèh! -tôi nói một cách bực dọc…vì từ trước đến giờ sự chờ đợi luôn là “kẻ thù” số 1 của tôi.
-Lâm hả? Khanh nói Lâm nghe chuyện này!
-Nói đi!
-Bây giờ thì Khanh không thể qua rước Lâm được rồi! Vì bên đây ba mẹ Khanh không cho Khanh vắng mặt trong lúc này!
-………….-tôi chưng hửng khi nghe những gì hắn nói.Công sức tôi chuẩn bị,sửa soạn chỉ để nghe lời nói này đây!
-Lâm có thể nhờ ai đó chở Lâm đến nhà Khanh được không? Khanh xin Lâm đấy!!! -giọng hắn vô cùng gấp rút….hệt như là nôn nóng lắm vậy.
-Ai có thể chở tui đi được chứ? -sự tức giận đang cồn cào…nên không tránh khỏi việc tôi nói chuyện với hắn cộc lốc.
-Lâm nhờ thằng bạn của Lâm chở Lâm đi đi! Vì nếu không có Lâm….Khanh cũng chẳng muốn có mặt trong buổi tiệc này chút nào!
-Nó làm sao mà đi được? Chân nó đang bị thương….ở đó mà….-tức mình…tôi dập máy! Vẻ mặt nóng bừng bừng khiến thằng Tiến ở phía sau cũng ái ngại.
-Chuyện gì vậy?
-Không có gì!!! -tôi hậm hực bỏ vào trong nhà….ngồi gần máy quạt mà chẳng thấy mát hơn chút nào cả.
-Bạn mày không đến được àh?
-Uhm…
-Có cần tao chở mày đi không???
-Thôi khỏi! Giờ thì tao cũng chẳng còn hứng thú gì mà đi cả! -đang chuẩn bị bỏ vào phòng…thì điện thoại lại reo….
-Cái gì nữa đây??? -tôi quát lên rõ to.
-Khanh xin Lâm đó! Xin Lâm hãy đi đi….Khanh không muốn làm Lâm thất vọng…nhưng chuyện này nằm ngoài ý muốn của Khanh! -giọng hắn nài nỉ….
-…………….-tôi vẫn không nói gì…chỉ hậm hực mà nghe hắn nói.
-Lâm nhớ đã hứa gì với Khanh không? Lâm sẽ không để Khanh đi party một mình mà? Xin Lâm đó…
Nghe từng câu nói của hắn….dường như là những lời thật lòng! Hắn năn nỉ tôi mà nói chuyện cũng lắp bắp hẳn.Tự dưng lại thấy mủi lòng chút chút…..
Cầm chặt điện thoại trong tay….tôi cứ đắn đo suy nghĩ mãi….liệu có nên tiếp tục đi buổi tiệc đó hay không?
-Đợi một chút! Tui sẽ qua liền! -đó là những gì tôi nói với hắn.
-Ok! Khanh sẽ đợi…cảm ơn Lâm nhiều lắm!!!
Khi quay sang định “dò xét” xem thằng Tiến có thể chở tôi đi không…thì thấy nó đã đứng ngay đằng sau lưng rồi!
-Mày…mày làm tao giật cả mình!
-Giờ quyết định đi phải không? -nó hỏi một các nghiêm nghị.
-Uhm….mày…chở tao đi giùm nhé!!!
-Thiệt tình….-nó lắc đầu ngán ngẫm….rồi từng bước khập khiễng vào phòng.
-Nèh….-tôi cứ ngỡ là nó đã từ chối….nhưng….
-Chờ tao đi thay đồ đã!
Tôi mừng rỡ khi nghe nó nói….thế là buổi tiệc đã không bị gián đoạn theo tôi nghĩ! Nhưng liệu rồi nó có thể diễn ra suôn sẻ được hay không? Khi tôi đến đó chỉ một thân một mình thế này???