Hành trình đi tìm... bạn trai - Chương 114
CHAP 114:
-Hi nhok….-tôi nở nụ cười thân thiện khi vừa bước vào cửa hàng….chủ yếu dò xét thái độ của hắn về chuyện tối hôm qua như thế nào thôi!
-Lại kêu ai là nhok đó hả?
-Ui…lỡ miệng! Sorry bạn Khanh nha…hihi….
-Sao hôm nay tươi vui thế??? -hắn hỏi khi thấy tôi cứ cười không ngớt.
-Có gì đâu? Bình thường mà!!! -giả vờ ngô nghê trả lời như một đứa con nít.
-Pó tay luôn! Mà nèh….hôm nay thứ 6 rồi đó! Quyết định đi party với Khanh thật không? Đừng có hứa lèo àh nha!!!
Suy nghĩ chừng vài giây…..tôi mới trả lời hắn.
-Uhm…tất nhiên rồi! Tui không bao giờ nuốt lời đâu!!!
-Tin Lâm đó! Dám hứa suông với Khanh đi rồi biết! -hắn giơ nắm đấm rắn chắc lên mà uy hiếp tôi.
-Hừh…giở trò du côn ở đây àh? Tui không sợ đâu nhá!!!
-Mà cho Khanh hỏi cái này chút….
-Hỏi gì? -tôi nhìn hắn tò mò.
-Cái tên hôm bữa là bạn thân của Lâm đó hả?
-Ờh….thật ra thì….hôm qua nó xỉn,nên nó mới khùng khùng điên điên vậy đó! Nhok đừng để bụng nha! -tôi cố giải thích….
-Để bụng gì đâu! Chẳng qua thấy Lâm phải ở chung với tên cộc cằn đó…Khanh không vui mà thôi!
-Nói người khác cộc cằn….bộ Khanh không vậy hả? -tôi trêu chọc…dùng ánh mắt “gian tà” mà nhìn hắn.
-Khanh chỉ làm vậy với người ngoài thôi! Nhưng với Lâm thì…không bao giờ!!!
Nói xong…hắn nhìn tôi một cách trìu mến,đầy “gợi cảm”…tim tôi lại bắt đầu loạn nhịp lần nữa!!!
-Chào mọi người!
Bất chợt có tiếng người….cả hai đứa đều giật mình như nhau! Thì ra là nhỏ Vi đến….
-Làm gì mà mặt hai người đỏ hoe thế kia??? -nhỏ ngó lia ngó lịa nhìn chúng tôi rồi thắc mắc.
-Làm…làm gì có! Em đi ngoài nắng chắc bị hoa mắt đấy! -nói rồi….tôi lủi đi kiếm việc để làm thật nhanh! Tránh để nhỏ phát hiện hai chúng tôi có “vấn đề”
-Vi ngồi canh tiệm đi! Khanh đi xuống bếp!!! -thằng nhok cũng bỏ đi luôn.
-Uhm…..vi biết rồi!!!
***************
-Anh Lâm….
Đang loay hoay lấy bánh ra khỏi lò nướng….thì nhỏ Vi từ sau lưng gọi vọng lại…làm tôi giật mình khiến chút nữa là cái bánh rơi xuống đất luôn rồi!
-Gì…gì vậy?
-Chuyện em nhờ anh hôm bữa….anh có làm được chưa?
-Chuyện gì??? -tôi hỏi.
-Thì chuyện khuyên Khanh đi party gia đình đó!!!
-Àh….-Lúc này thì tôi mới sực nhớ ra…..sau đó nhìn nhỏ mà nói tiếp-Anh khuyên được nó rồi! Chủ nhật này nó sẽ đi!!!
-Vậy àh? Thế thì tốt quá….cảm ơn anh nhiều lắm nha!!! -khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ rạng ngời thấy rõ….
-Có gì đâu…mà….
-Mà sao anh???
Tôi chợt suy nghĩ không biết có nên nói với nhỏ là tôi cũng sẽ đi dự party cùng với thằng nhok ấy…hay là cứ im cho qua!
-Có chuyện gì vậy anh?
-Àh..không…không có gì đâu!
-Vậy em đi lên trên nhé! Kẻo Khanh nghe được là tiêu kế hoạch của tụi mình! hihiih…
Và thế là tôi đã quyết định giấu kín chuyện này….dù sao nhỏ là bạn thân của thằng nhok….nếu biết hai chúng tôi đi mà không có nhỏ…chắc là sẽ buồn lắm! Nên tốt nhất là”ém” luôn…..tránh làm mất lòng hai bên!!!
*************************
-Về cẩn thận nhé!
-Uhm..biết rồi! Mà nèh…
-Sao hả???
-Nhớ chủ nhật đó! Có gì Khanh sẽ qua rước!
-Biết rồi mà! Nhắc hoài….-tôi càu nhàu khi hắn cứ mãi lo về buổi party đó!
-Nhắc cho mà nhớ! Khanh về đây!!!
-Chạy từ từ thôi!!! -tôi nói với khi chưa gì hết hắn đã rồ ga rồi biến mất hút thật nhanh! Quả là cứng đầu dễ sợ!!!
Cạccchhhh….
Trở về ngôi nhà thân yêu…tôi lại phải tiếp tục cho vai diễn của mình! Cứ thế này mãi chắc hẳn tôi sẽ chuyển ngành sang học điện ảnh luôn quá!!!
-Tao về rồi nèh!
-Uhm….
Nó ngồi ngay ghế….đang dõi mắt xem tivi………
-Cái chân mày sao rồi???
-Sắp lành….yên tâm đi!!!
-Đâu? Cho tao xem xem….
-Xem làm cái gì? Không phải mày sợ nhìn thấy máu àh??? -tự dưng nó phản ứng thái quá….khiến cho tôi có chút nghi ngờ.
-Máu khô rồi tao đâu có sợ? Mà xem chút coi mày đỡ chưa cũng không được nữa àh???
-Thôi….lo tắm rửa rồi ăn cơm đi! Tao chừa phần cho mày ở dưới đó!!!
-Lát ăn…đưa cái chân cho tao xem nào!!!
-Đừng…..
Nó không thể nào chống lại tính tò mò của tôi được! Khi vừa giở chân nó lên thì tôi không thể tin nổi….trái ngược với những gì nó nói……vết thương đang có chiều hướng lở loét,nghiêm trọng hơn hôm qua rất nhiều!
-Sao….sao thế này??? -tôi lắp bắp hỏi…..
-Không…không có gì đâu! Chắc do nhiễm trùng thôi!!!
-Không có gì mà lại thế này àh? Phải đi bác sĩ thôi….
-Đã nói là không cần mà! -nó vẫn ương bướng….không xem lời nói của tôi ra gì cả!
-Cãi cãi tao tát cho bây giờ! Chờ tao gọi taxi đến! -nói là làm….tôi vội móc điện thoại ra mà bấm số…nhìn khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn thế kia mà còn bày đặt sĩ diện.
***************************
Đã 20′ trôi qua….ngồi bên ngoài phòng khám mà tôi thấp thỏm lo âu vô cùng! Nó mà có mệnh hệ nào tôi biết ăn nói làm sao với ba mẹ nó đây???
CẠcchhhh………
Tiếng cánh cửa mở ra….tôi liền đứng bật dậy chạy lại xem tình hình thế nào.
-Sao rồi bác sĩ? Bạn của cháu không bị gì nghiêm trọng chứ???
-Không có gì! Cậu ấy chỉ bị nhiễm trùng do băng bó không đúng cách mà thôi! Tôi đã may lại vết thương đó rồi…nghỉ ngơi,ít vận động vài ngày là sẽ hết!!!
Nghe những lời nói này….tôi thấy ân hận vô cùng……đúng là cái tính lanh chanh lần này đã hại tôi “thê thảm”…cứ tưởng sẽ làm tốt việc đơn giản là băng bó….ấy thế mà cũng không xong!!!
-Mày đi được không? Có cần tao đỡ không???
-Thôi khỏi….tao tự đi được! Bị có chút xíu chứ có gì to tát đâu mà lo!!!
-Hjz….cho tao xin lỗi! Tại tao hết…..-tôi rươm rướm nước mắt nhìn nó…..
-Trời ạh! Đã nói là không có gì…..ai trách gì mày đâu thằng ngốc??? -nó gõ vào đầu tôi một cái…..không ngờ nó lại “độ lượng” như vậy!
-Thôi tụi mình về! Cũng khuya lắm rồi!!!
Tôi dìu nó ra ngoài cổng rồi bắt taxi về! Chỉ mong là cái chân nó sẽ mau hồi phục….phen này có lẽ tôi phải đi học một khóa sơ cứu mất thôi! Kẻo ra tay nghĩa hiệp không thành mà còn hại đến người khác nữa thì nguy!!!
*************************
-Mày nằm ngủ đi! Có cần gì thì cứ gọi tao!!! -cuối cùng tôi cũng hộ tống nó về đến tận giường.
-Mày mà ngủ là ngủ say như chết! Ở đó mà bày đặt….
-Thì tao sẽ ráng nghe mà! Thôi lo ngủ sớm đi!!! -bác bỏ những lời châm chọc của nó….tôi vẫn nghiêm túc nói chuyện.
-Biết rồi!!!
Ngôi nhà lại trở nên yên tĩnh…..không hiểu sao lúc nãy khi nhìn thấy nó bị như vậy….tim tôi nhói lên ghê lắm!!! Đến bây giờ khi chạm vào ngực…..nhịp tim vẫn cứ đập nhanh…….
-Ngủ…ngủ….ngủ!!!
Tôi cố ép mình chìm vào cơn mê……..để những suy nghĩ vu vơ ấy không còn cơ hội quấy rối thần kinh của tôi nữa!!!