Hành trình đi tìm... bạn trai - Chương 113
CHAP 113:
Lang thang bước đi trong đêm….trong lòng cứ suy nghĩ miên man về những chuyện vừa xảy ra! Nước mắt cũng đã cạn…tôi dặn lòng mình sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện này nữa….cứ xem như là vừa trải qua một cơn ác mộng vậy! Nhưng đối với thằng Tiến….thì sẽ không bao giờ tôi tha thứ cho nó!!!
-Lạnh qá!!! -tôi run lập cập khi sương bắt đầu buông xuống….trông bộ dạng lúc bấy giờ thật sự chẳng khác nào một đứa đi bụi thứ thiệt!!!
-Biết đi đâu bây giờ đây??? -nhìn về nơi xa xăm dưới ánh đèn vàng….buổi đêm bỗng dưng yên tĩnh đáng sợ! Không ngờ rằng có một ngày tôi lại “dũng cảm” đến như vậy!
-Về nhà thôi!!! -tôi hít một hơi thật sâu khi đưa ra quyết định này…dù sao việc chiến tranh lạnh với thằng Tiến không đồng nghĩa là tôi phải đi bụi suốt đêm hôm nay!
Nói là làm….tôi mần mò tìm về ngôi nhà thân yêu…….
****************
Mãi gần nửa tiếng lê la ngoài đường….tôi mới thấy lấp ló bóng dáng ngôi nhà quen thuộc! Đôi chân đã mỏi nhừ khi phải cuốc bộ một chặng khá là dài!
Bất chợt….tôi nhận ra bóng dáng thằng Tiến đang ngồi co ro ngay cửa! Với dáng vẻ tội nghiệp ấy có lẽ bình thường tôi sẽ cảm động….nhưng lần này thì không!!!
-Mày về rồi đó àh? -nó ngước mặt nhìn tôi…vội quệt đi khuôn mặt bơ phờ vì buồn ngủ.
-…………..-chẳng nói chẳng rằng….tôi lấy chìa khóa mở cửa vào nhà!
-Mày cho tao xin lỗi! Lúc nãy có rượu….nên tao không kềm chế được bản thân….đã xúc phạm đến mày!!! -nó đứng dậy nắm lấy tay tôi…kèm theo những lời nói đầy ăn năn.
Nhưng…..tôi mặc kệ! Hất cánh tay nó ra và bỏ vào trong nhà một nước!!!
-Lâm…..
Dường như tôi nghe tiếng bước chân đi khập khiễng của nó! Lòng cũng tò mò muốn biết nó đang bày trò gì…nhưng lòng tự trọng của tôi không cho phép!
-Cho tao xin lỗi đi mà! -nó tiếp tục chiêu cũ….vẫn giở giọng ăn năn.
-Mày thôi đi được không??? Tao không muốn nghe mày nói nữa!!! -bực dọc…tôi quay sang quát nó cho bõ tức…thì ai ngờ…..lại thấy đôi chân đang rướm máu trông phát kinh….
-Cái…cái gì đây???
-Lúc nãy đuổi theo mày…tao vội quá nên tông vào con lươn…..
-Rồi cái xe có bị làm sao không???
-Chỉ nát cái vành thôi! Sửa được…..
Chẳng hiểu sao….khi nhìn bộ dạng của nó lúc này tôi lại không nỡ ghét bỏ! Mặt mày rũ rượi,quần áo xốc xếch,tay chân thì máu me……liệu đây có phải thằng Tiến phong độ mà tôi từng quen biết không???
-Ngồi xuống ghế đi!!! -tôi chỉ định….trong khi đi lấy hộp cứu thương mini ra….
*************
-Ui….-nó khẽ rướn mình khi tôi đổ oxy già vào vết thương ngay chân….một vết xước dài gần 5cm….nhìn mà nổi cả da gà!
Tôi vẫn ngồi cặm cụi băng bó vết thương….hai đứa không nói với nhau câu gì cả! Nhưng tôi biết…..nó vẫn đang dõi mắt xem từng hành động,cử chỉ của tôi.
-Mày còn giận tao không?
-………………
-Đáng lẽ ra….tao không nên nói mày như thế! Mày hãy xem như là tao lỡ lời đi…
-Đừng có nhúc nhích coi! -tôi bỏ ngoài tai những gì nó nói….
-Tao không có cố ý nói mày như vậy đâu…chẳng qua….
-Xong rồi đó! Lo đẩy xe vào nhà rồi đi ngủ!!!
Khi kết thúc công việc…tôi đứng bật dậy bỏ xuống đằng sau! Chẳng thèm đoái hoài gì đến nó nữa!!!
Bất chợt……..bỗng dưng từ phía sau có cánh tay ôm chầm lấy tôi!!! Hết sức ngạc nhiên và sững sờ trước điều này….vì tôi biết hiện tại cánh tay đó là của ai!
-Mày…mày làm cái gì thế???
-Tao thích mày thật rồi Lâm ơi!!!
Nghe như có sét đánh ngang tai….tôi không tin nổi vào sự thật là nó lại có thể nói ra điều này….một điều mà tôi cho là không bao giờ có!!!
-Mày….mày đang nói nhảm cái gì đó??? -tôi vội gạt cánh tay nó ra….có gắng lấy lại thế chủ động cho mình.
-Tao cũng không biết nữa! Cũng không biết vì sao tao lại có cảm giác với mày!!! Nhất là….sau cái đêm hôm ấy…….
Nó nhắc lại cái đêm đó….cái đêm mà tôi với nó “ôm” nhau ngủ chung! Thì ra….nó không hề ngủ say như tôi nghĩ….
-…………….
-Khi biết mày đang dần có tình cảm với thằng nhok làm chung! Chẳng hiểu sao tao lại thấy khó chịu lắm!!! Rồi hôm nay mày đi muộn không về….khi tao đến thì lại thấy mày…..ở chung với thằng nhok đó!!! Cho nên….cho nên tao mới nổi nóng với mày!!!
Cũng như nó nói….sau cái đêm hôm ấy,tình cảm tôi dành cho nó ngày càng sâu sắc hơn! Nhưng tôi chỉ muốn giữa vững mối quan hệ bạn bè bình thường….không nghĩ sẽ có ngày vượt xa mức giới hạn đó!
-Tao biết…nói ra điều này mày khó mà tin lắm! Tao chỉ hi vọng mày hiểu cho tao…..dù sao tao cũng nói hết những gì tao cần nói! Nếu mày muốn chúng ta là bạn như bình thường thì tao sẽ chấp nhận! Chỉ mong….mày sẽ được hạnh phúc mà thôi!!!
Ánh mắt nó nhìn tôi một cách đầy trìu mến….như muốn lao đến ôm lấy tôi ngay vậy! Thật sự bây giờ tôi rất hoang mang….khi không thể xác định được là bản thân tôi đang dành tình cảm cho ai!
-Tao….tao đi ngủ đây! -dẫu biết lẫn tránh không phải là cách tốt…nhưng tôi mong khi sáng mai thức dậy….cả hai đứa sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả!!!
******************
Ngồi co ro trong phòng…đầu óc tôi cứ quay cuồng hình ảnh của nó! Quả thật từ tình bạn bước sang tình yêu vô cùng khó khăn! Đôi khi sẽ là hạnh phúc….nhưng đôi khi cũng sẽ tan vỡ đi một tình bạn!
******************
Một ngày mới lại đến…..ánh nắng dường như khá gắt xuyên qua ô cửa sổ! Rướn mình cố với lấy điện thoại xem mấy giờ….thì chợt bàng hoàng khi đồng hồ đã điểm 9h sáng! Phen này lại nghỉ học một bữa nữa rồi!
-Hajzzzz………-tôi thở dài….rồi lại tiếp tục cựa mình trên chiếc giường ấm áp………nhìn ra bên ngoài………trông mọi thứ chẳng có gì thay đổi,nhưng bên trong căn nhà này thì hoàn toàn trái ngược! Sẽ ra sao,sẽ ứng xử như thế nào khi đối diện với thằng Tiến đây???
Mãi suy nghĩ vu vơ giúp cho tôi nướng thêm được hơn 2 giờ nữa…..khi mặt trời bắt đầu gay gắt là lúc tôi tung chăn bước ra khỏi căn phòng!
Ngó nghiêng xung quanh xem thằng Tiến đã đi chưa….nhưng theo trực giác mách bảo thì có lẽ nó vẫn còn ở nhà! Bèn rón rén nhẹ từng bước vào nhà tắm mà vệ sinh cá nhân vậy!!!
-Mày dậy rồi àh?
Cuối cùng….có muốn né tránh cũng né không được! Thôi đành gắng gượng…tỏ vẻ bình thường như mọi ngày giữa hai đứa!!!
-Ờh….mày chưa đi học hả?
-Mới gần 12h đi đâu?
-Uh nhỉ….thôi tao đi đánh răng cái!
-Nhanh đi rồi ra ăn trưa luôn nèh!!!
Tôi không nói không rằng….chỉ chạy ù vào nhà tắm rồi đóng sầm cửa lại! Tim đập nhanh từng hồi……chưa bao giờ tôi cảm thấy không khí trong ngôi nhà lại ngột ngạt đến như vậy!!!
-Bình tĩnh….bình tĩnh! Xem như chẳng có chuyện gì xảy ra cả!!! -tôi đang cố trấn an bản thân.
********************
Sau bữa trưa…..tôi ngồi nghỉ ngơi xem tivi…trong khi nó loay hoay dưới bếp để….rửa chén!
-Ha hah….mắc cười quá! -nụ cười gượng giụ khi xem phim hoạt hình của tôi không biết có đánh lừa được nó không nhỉ? Chỉ biết rằng mắt thì dõi theo màn hình…..nhưng hồn thì đang lưu lạc phương trời nào…chẳng còn tâm trí đâu mà tập trung cả!!!
-Tao đi đây! Mày có muốn tao chở mày đi làm luôn không???
-Thôi! Lát tao đi bus được rồi! Mày đi trước đi!!! -tôi không dám nhìn trực tiếp nó mà nói chuyện….
-Uhm…khi đi nhớ khóa cửa cẩn thận đó!!!
-Biết rồi!
Khi thấy bóng dáng nó khuất sau cánh cửa….tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm! Cảm giác mệt mỏi khi cứ phải vờ như không có chuyện gì xảy ra thế này thật là khó chịu! Ước gì nó đừng nói những lời “ong bướm”…thì đỡ phải khổ cho tôi biết bao nhiêu!
Nhưng suy cho cùng……bản thân tôi vẫn đang trốn tránh sự thật là….tôi thích nó! Thích được nó quan tâm,chăm sóc….thích được nó kề cận cãi nhau với tôi mỗi khi vể đến nhà….thích cái ánh mắt vô tâm nhưng đầy lo lắng mỗi khi tôi có chuyện….và…..thích được nó ôm vào lòng chở che…bờ vai vững chắc đó cho tôi cảm giác an toàn! Muốn nói ra những điều đó lắm….nhưng….lại không thể nào nói được!!!