Hành trình đi tìm... bạn trai - Chương 104
CHAP 104:
Thế là sau một hồi thách đấu nhau….hai chúng tôi quyết định đi vào băng đăng thật!!!
-Wow….trong đây vẫn đẹp như ngày nào! -tôi thốt lên khi nhìn thấy khung cảnh đầy màu sắc xung quanh.
-Uh thì đẹp! -hắn nói chuyện cho có lệ.
-Êh…chụp giùm tui vào pô đi!!!
-Ở đâu???
-Bên đây nèh! -tôi phải tranh thủ sớm…nếu không một hồi cái lạnh ngấm vào thì hết mà tạo dáng được!!!
***********
-Sao? Còn muốn chụp chỗ nào nữa không???
-Er herz….bên…bên kia đi!!! -chỉ mới chưa đầy 10 phút ở trong đây mà hơi thở của tôi đã muốn đóng băng luôn rồi! Việc nói chuyện thật là khó khăn…..ngược lại với tôi….khuôn mặt hắn vẫn tỉnh bơ như không hề biết lạnh là gì cả!
-Chịu hết nổi rồi àh??? -hắn dùng khuôn mặt đắc thắng nhìn tôi….
-Làm…làm gì có! Tui vẫn chịu được….mà!!! -cố gắng lấy hơi mà nói chuyện….nhưng chân tay của tôi bắt đầu run lẩy bẩy.
-Chịu được thì đi tham quan tiếp vậy!
Hơn 10 phút trôi qua….ấy thế mà hắn vẫn còn bình tĩnh…trong khi tôi thì vẫn đang “gồng” mình chịu trận.
-Nèh…không chịu nổi thì chịu thua đi! Nhìn mặt mày Lâm tái mét đi kìa!!!
-Còn…còn lâu tui mới…chịu thua!!! -tôi vẫn cứng đầu…
-Bó tay luôn! Thôi đi ra..không thèm chơi nữa!!! -nói xong…hắn nắm lấy tay tôi kéo ra ngoài….không khí lạnh buốt khiến tay tôi dường như đã mất đi cảm giác.
-Nèh nèh…tui…tui chưa chịu thua đâu àh nha!!!
-Ai thèm chơi nữa đâu mà phân biệt thắng thua! Rõ ngốc!!! -hắn quát …cũng may xung quanh vắng người…không thì ê mặt chết!
***********
-Sao rồi? Thấy đỡ hơn chưa???
Cầm ly cafe nóng hắn mới mua cho tôi trên tay….được thoát khỏi cái chốn lạnh lẽo ấy thật không còn gì bằng! Nhấp từng ngụm….tôi nói..
-Uhm…đỡ rồi!!!
-Nếu lúc nãy Khanh không bỏ cuộc chắc Lâm vẫn gồng mình chịu trận ở trong đó hả???
-Chứ sao!!! -tôi hếch giọng…
-Có cần phải như vậy không???
-Cũng…không cần! Nhưng vì tui không muốn thua Khanh mà thôi!
-Thiệt tình….-hắn lắc đầu chán chường…
-Ý gì thế hả??? -tôi gằn giọng hỏi.
-Chưa thấy ai cứng đầu như Lâm!!!
-Hì hì…quá khen,quá khen!!!
-Giờ còn muốn đi đâu chơi nữa không??? -hắn hỏi.
-Bây giờ mấy giờ rồi nhỉ???
-Gần 2 giờ rồi!!!
-Ây dza…hèn gì thấy đói bụng ghê!!!
-Vậy giờ đi ăn hả???
-Uh…đi ăn xong rồi…tụi mình đi xem phim há!!! Chịu không??? -tôi lên kế hoạch cho buổi chiều hôm nay.
-Thì tùy Lâm thôi! Khanh đi chung nên muốn đi đâu cũng được!!!
-Hì hì…vậy thì….đi ăn thôi nhok!!! -tôi nhìn hắn cười thật tươi…không hiểu sao dạo này hắn đáng yêu đến thế!
-Mới gọi cái gì đó???
-Có gọi gì đâu??
-Nghe thấy một tiếng nhok nữa là liệu hồn nghe chưa???
-Hì hì..lỡ miệng mà!!!!
*****************
-Ây dza…
-Đi đứng cẩn thận chứ!!!
Hắn cằn nhằn khi biết tôi xém nữa vấp té ngay bậc thang vào rạp chiếu phim!
-Tại tối quá chứ bộ!!!!
-Nói gì cũng trả lời được hết!!!
Sau khi ổn định chỗ ngồi….hai chúng tôi bắt đầu dõi mắt theo màn hình để xem phim! Không khí trong rạp lành lạnh,lại tối tăm nên khiến tôi hơi sờ sợ….nên mắt thì lo nhìn…còn tay thì cứ lo bốc lấy bốc để hộp bắp rang bên cạnh!
-Ủa? Đâu hết trơn rồi??? -bỗng dưng thò tay vào hộp bắp…không thấy còn hột nào tôi mới phát hiện…thì ra mình đã ăn hết!
-Ăn nữa không??? -hắn chìa hộp bắp của hắn cho tôi….gì chứ đồ ăn thì không bao giờ từ chối! ^^
-Cảm ơn Khanh nha!!!
-Nèh nèh…tôi cho ăn ké…chứ không phải lấy hết nguyên một hộp của người ta!!!
-Ờh ờh…sorry sorry!!! – tôi hơi bị “quê” vì hắn nói khá to…..
Xem phim một hồi,chốc chốc tôi lại thò tay sang lấy bắp để ăn!!! Tình cờ tay hắn đụng trúng tay tôi…..theo phản ứng lịch sự thì tôi rụt tay lại để hắn bốc trước…nhưng….không hiểu vì lý do gì đó…hắn cứ nắm chặt lấy tay tôi!!! Tuy không hẳn là nắm chặt….nhưng cũng đủ cho tôi nhận ra hắn cố tình làm như vậy!!! Tim tôi cứ đập thình thịch….mắt thì không tài nào tập trung nổi vào bộ phim….
-Khanh….Khanh….-tôi lắp bắp không nói nên lời.
-Một chút thôi!!!
Câu trả lời của hắn càng làm tôi “hồn xiu phách tán”….trong đầu thì cứ văng vẳng câu nói:”rút tay lại! Rút tay lại”…nhưng bản thân tôi thì không thề làm được điều đó…..
Và thế là…..phần sau của bộ phim tôi không thể nào còn tâm trí để mà xem nữa!!! Thằng nhok đang làm cái quái gì không biết!!!
***********
-Cảm….cảm ơn Khanh nha! Về….buổi đi chơi hôm nay đó!!! -tôi vẫn còn ngượng vì tình cảnh lúc nãy…còn hắn thì xem như không có chuyện gì xảy ra cả!!!
-Có gì đâu!!!
-Mai….mai gặp nhé!!!
-Sao Lâm cứ ấp úng thế??? -hắn hỏi một câu rõ ghét! Tự hắn làm gì khiến tôi ngượng mà giờ đi hỏi ngược lại tôi là sao??
-Chẳng có gì cả!!!
-Mà nèh…
-Sao hả???
-Lại gần đây Khanh nói cái này cho mà nghe!!!
-Nói cái gì??? -tôi tò mò.
-Thì lại gần đây! Chuyện này phải nói nhỏ….bí mật lắm!
Tính tò mò làm tôi mụ mị….cứ nghe theo lời hắn…kề sát tai vào xem hắn nói cái gì!
-Đồ ngốc!!!
Tôi chưng hửng…..không phải vì hắn gọi tôi là ngốc…mà do….hắn đã khẽ hôn nhẹ lên mặt tôi!!! Cái này thì tôi không thể nào nhầm lẫn được!!!
-Thôi!!! Khanh về nhé!!!
Hắn đã đi….tôi vẫn không tin được những gì hắn làm với tôi hôm nay!!! Đặt tay nhẹ lên má….tôi khẽ mường tượng lại cái cảm giác lúc nãy!!! Nó mới thật…..bất ngờ làm sao!!!